Tầng mây đen nhánh nặng nề che phủ hơn nửa bầu trời.
Trên đường phố vắng tanh.
Lâm Phàm cầm lon Cocacola, vẻ mặt vô cảm đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn xung quanh.
Những tòa nhà cao tầng đổ nát, mặt đường loang lổ vết nứt, xe cộ hoang phế hoen rỉ, không gian yên tĩnh đến ngột ngạt, khiến người ta không rét mà run.
Một luồng gió thổi đến.
Hắn chậm rãi nâng lon Cocacola lên miệng, tay cầm lon Cocacola hơi run rẩy.
Nhìn có vẻ rất trấn định, thật ra trong lòng đã hoảng lắm rồi.
Mẹ nó, đây là đâu thế?
Hắn nhớ mình mới vừa rời khỏi KTV, thuận tay lấy một lon Cocacola, trước ánh mắt ẩn ý đưa tình của hai cô em, thoải mái mà phất tay chào.
Để anh bốc gạch thêm một tháng nữa, tháng sau anh lại đến.
Sau đó bước hụt một bước, sau đó thì không có sau đó nữa.
“Mình rơi xuống cống rồi xuyên qua luôn sao?”
Nhìn tình hình trước mắt này, chắc hẳn là vậy rồi.
“Tạo nghiệp mà.”
Lâm Phàm tức nổ phổi, ném lon Cocacola lên mặt đất, chất lỏng màu nâu sẫm lan ra mặt đất, nổi lên bọt khí.
Tình hình xung quanh rõ ràng là tràng cảnh tận thế.
Ngay cả bóng quỷ cũng chẳng có.
“Xin hỏi có ai không?”
Hắn cảm thấy mình giống như kẻ ngốc, với hoàn cảnh như bây giờ thì có cái quỷ gì chứ.
Lúc này hắn nôn nóng muốn biết mình đang ở đâu, đối với hắn mà nói đây cũng chẳng phải là một vùng thành thị hoang vu bị bỏ hoang, mà là một tòa mê cung lạ lẫm khổng lồ.
Đột nhiên, có tiếng bước chân rất nhỏ, theo đó là tiếng thở dốc như dã thú từ đằng sau truyền đến, loại tình huống kinh hoảng này khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng quay người, muốn nhìn rõ rốt cuộc đó là thứ gì.
Nhìn một cái, hai mắt trợn tròn.
“Con mẹ nó…”
Một con dã thú có hình thể khổng lồ xuất hiện cách đó không xa, chắc khoảng chừng mười thước, nếu như đoán không lầm, đây rõ ràng là một con nhím, có ánh mặt trời chiếu rọi, gai nhọn màu trắng hiện lên ánh xạ sắc bén, vừa nhìn là biết có thể đâm thủng mọi thứ.
Con nhím là dã thú rất đáng sợ, cho dù là sư tử hay hổ cũng không dám tùy tiện trêu chọc, chỉ có báo săn hoặc chó săn có kinh nghiệm phong phú mới có thể đánh ngã nó, lộ ra phần bụng mềm mại, lúc này mới có thể bắt được nó.
Nhưng mấu chốt là… Kích cỡ của con nhím này hơi lớn rồi đó, tương đương với kích cỡ của một con hổ trưởng thành.
Nghĩ đến đống gai nhọn dài kia, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, gai nhọn của con nhím này còn có móc câu, một khi đâm vào người, muốn nhổ đi là chuyện không thể, chỉ sẽ khiến người la hét thảm thiết thôi.
Lúc này, con nhím cũng đã nhìn thấy Lâm Phàm, những cái gai đang rút bên dưới bắp thịt lập tức dựng thẳng lên, sáng rỡ mà rung động.
“Mày đừng có làm loạn, tao đây giết heo mà chẳng thèm chớp mắt, đừng ép tao xử mày đó.”
Khí thế Lâm Phàm xây dựng ra rất tốt, gặp được dã thú thì đừng sợ, phải nói lời đe dọa nó, uy hiếp nó, đồng thời nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh, tìm cơ hội nhanh chóng chạy, trốn đến nơi an toàn.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy cách đó không xa, trước một cửa hàng bán lẻ có một chiếc xe con bị vứt, trong lòng nhất thời đã có ý tưởng.
Nếu như mình nhanh chóng chạy đến đó, giẫm vào mui xe, sau đó nhảy lên trần xe, hai tay giữ lấy biển hiệu, dốc sức mà leo lên nóc nhà cửa hàng bán lẻ đó, sau đó lao đến chỗ cửa sổ phòng trộm nhà dân, dốc sức cả tay và chân, cứ leo mãi lên trên, có lẽ có thể tránh thoát.
Ý tưởng hoàn mỹ đã hiện ra, thậm chí ngay cả chuyện nhấc chân như thế nào cũng hiện rõ.
Rất tốt, độ khó thao tác không lớn.
Lúc trước người ta muốn bắt được lão hổ, cũng đã nghĩ kỹ tư thế bắt hổ ở trong đầu, còn cả góc độ của mũi dao, tuyệt đối có thể đảm bảo không có sai sót.
ĐƯơng nhiên kết quả không quan trọng, quan trọng là tự tin.
Hắn nhìn về phía con nhím, giơ ngón tay giữa lên, sau đó co cẳng chạy, chỉ là hắn chưa chạy được mấy bước, tiếng động sau lưng đã càng lúc càng lớn, cái bóng đen to lớn bao phủ hắn lại.
Nhìn lại, con nhím có hình thể khổng lồ kia đã nhảy vồ tới, miệng há to, lộ ra hàm răng sắc bén, chất lỏng sền sệt từ hàm răng nhỏ giọt xuống.
Quào, xong con bê rồi.
Lịch sử tử vong của người xuyên nhanh chuẩn bị đổi mới vì hắn rồi.
Hắn thật sự không nghĩ đến con nhím quái dị này lại chạy nhanh như vậy.
Cái chết ập đến, trong đầu hiện lên hình ảnh, con nhím đen đè hắn ngã xuống đất, ở trên người hắn liên tục gặm cắn, chia hắn thành năm bảy mảnh.
Đột nhiên, một tiếng động xé gió lao đến.
Một cái mũi tên từ đằng xa phóng đến, nhanh như tia điện, vô cùng lanh lẹ, phù một cái, trực tiếp bắn xuyên qua đầu con nhím, con nhím đang còn ở trên không trung bị cái mũi tên này bắn xuyên qua, thân thể cao lớn cũng bị đánh bay sang vách tường gần đó, vang lên tiếng đổ nát kịch liệt.
Con nhím ngã xuống mặt đất cũng không chết, chỉ tru lên một tiếng, máu tươi từ vết thương tràn ra, vẫn đang giãy dụa, tứ chi cọ cọ trên mặt đất, muốn đứng lên một lần nữa.
Con mắt lớn chừng hạt đậu lóe lên vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
“Nhìn cái gì thế, cũng chẳng phải là tao bắn mày.”
Lâm Phàm tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy ở một nơi hẻo lánh có một ống sắt đầy vết hoen rỉ, không hề nghĩ ngợi mà nhặt lên, hai tay siết chặt, gầm lên một tiếng, vung lên, dốc sức đập vào đầu con nhím, phập một tiếng, ống sắt xuyên qua đầu con nhím, máu tươi bắn ra tung tóe.
“Bây giờ mới là tao giết mày.”
Giết heo chẳng có áp lực tâm lý gì cả.