KHông biết bao lâu, cảm giác đau đớn trong đại não tiêu tán.
“Phù…”
Hai tay Lâm Phàm chống đất, cả người thấm ướt mồ hôi, thở hổn hển, loại đau đớn này hắn thật sự không muốn cảm nhận lần nữa, đầu đau như sắp vỡ ra rồi.
“Ta trở thành Giác Tỉnh giả rồi sao?”
Xem lại bảng, có phải hay không xem bảng là biết.
- Đẳng cấp: Cấp 1 (1/20)
- Thể chất: 14,13
- Nhanh nhẹn: 11,21
- Tinh thần: 10,9
- Năng lực thức tỉnh: Hỏa (năng lực mạnh hay yếu theo giá trị tinh thần tăng lên mà tăng)
- Kỹ năng: Rèn sắt (max), ném mạnh (max), đao thuật cơ sở (3/100).
“Năng lực hệ hỏa…”
Lâm Phàm trầm tư, năng lực thức tỉnh có thể tăng theo giá trị tinh thần, nghĩ kỹ lại, tự bản thân hắn có có hack rất lớn, điểm tiến hóa chính là thứ hữu dụng nhất, chỉ cần thêm điểm, trị số ba chiều sẽ tăng lên.
Mà Liệp Sát giả hoặc Giác Tỉnh giả bình thường, chỉ có thể dựa vào huyết tinh và thịt dị thú để tăng lên.
Nói cách khác, hắn so với mọi người có thêm một cách để mạnh lên, hơn nữa còn đơn giản thô bạo, chỉ cần săn giết dị thú tương ứng là được.
“Hỏa, hỏa…”
Lâm Phàm mở lòng bàn tay ra, suy nghĩ khẽ động, một ngọn lửa màu đỏ đột nhiên xuất hiện, bàn tay lại chẳng bị ngọn lửa này tổn thương, thậm chí ngay cả quần áo cũng bình yên vô sự.
Hắn nắm chặt đao, có một loại ý nghĩ, khi ý nghĩ này hiện ra, chỉ thấy bề ngoài con đao phủ một lớp lửa, mà đao hắn đang nắm trong tay cũng không gặp chút ảnh hưởng nào.
“Đao lửa.”
Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh.
Bản thân trong tương lai, trên người mặc áo khoác màu đen, đeo đoản mâu ở sau lưng, trong tay cầm một cái đao hừng hực lửa cháy, một mình đối mặt với dị thú triều không thấy bờ bến, vung đao chém ra, đao lửa phủ trời ngập đất càn quét.
Nghĩ lại thật là đẹp trai.
“Hệ hỏa có vẻ cũng không tệ, có thể tăng thêm tính sát thương, về sau đoản mâu cũng bao phủ một lớp lửa, uy lực nhất định cũng sẽ tăng mạnh.”
Nhưng vào lúc này.
Hắn nghe thấy một giọng nói truyền đến.
“Bảo bối là, ngươi đang ở đâu thế, ta biết ngươi đang ở chỗ này, mau ra đây đi, ta sẽ đặc biệt yêu thương ngươi.”
Nghe thấy tiếng nói, sắc mặt Lâm Phàm thay đổi.
CHuyện gì vậy?
Tuy nói Miếu Loan là một huyện, nhưng nhiều tòa nhà kiến trúc như vậy, làm sao đối phương tìm được chỗ này?
Ngay khi hắn đang suy nghĩ.
Lại có tiếng nói từ không xa truyền đến, theo như hắn tính toán, nhiều nhất chính là trên sân thượng cửa hàng bên cạnh.
“Đến dấu chân cũng không biết xử lý, đã tìm được rồi.”
Ồ…
HIểu ra rồi, hóa ra là thế.
Từ khi huyện thành bị bỏ hoang cho đến bây giờ, trên sân thượng không có ai dọn dẹp, phủ đầy tro bụi, đi lại trên đó nhất định sẽ để lại dấu chân, hơn nữa nhìn đám người du đãng này rõ ràng là đang chơi trò mèo vờn chuột, vẫn luôn tìm kiếm hắn.
Tìm đến bây giờ, cuối cùng cũng tìm được.
Cũng hợp tình hợp lý.
Bên ngoài.
Lâm Phàm đoán không sai, người du đãng đang ở chỗ này.
Người du đãng này tên là Hứa Hán, đây là tên trong thời kỳ hòa bình, sau khi tận thế dị thú xảy ra, hắn ta đã trải qua rất nhiều chuyện, từng giả bộ đáng thương trước mặt cường giả, tình nguyện làm chó cho cường giả, vì có thể sống sót.
Cuộc sống ngơ ngơ ngác ngác như vậy, không nhìn thấy tương lai, không cảm nhận được niềm vui.
Tất cả niềm vui để ở chỗ người khác.
Hắn ta không thể nào chịu được, rời khỏi tường rào, đến huyện thành, cuối cùng gia nhập vào đám người du đãng, làm chuyện xấu mà hắn ta mơ ước tha thiết.
Dù sao thì chuyện xấu có thể làm, hắn ta đều làm.
Hắn ta rất thích cảm giác làm chuyện xấu, nhất là cái quá trình đó, vô cùng sảng khoái.
Lúc này, trong tay Hứa Hán cầm đao, nhìn dấu chân trên mặt đất, hắn ta biết, con chuột nhỏ kia đang trốn ở chỗ này, dấu vết sờ sờ trên mặt đất kia, đều là do con chuột nhỏ kia tạo ra.
Có rất nhiều con chuột nhỏ khi đi vào huyện thành này, đều tràn ngập lòng tin.
Thế nhưng sau khi bị bọn hắn để mắt đến, ai ai cũng có biểu hiện sợ hãi, thậm chí còn sợ đến mức tè ra quần.
Cái này khiến Hứa Hán có cảm giác thành tựu.
Lúc này.
Lâm Phàm cẩn thận từng ly từng tí núp ở bậc thang lên sân thượng, dựa vào bóng tối, quan sát tình hình của người du đãng kia, chạy thì nhất định không thể chạy thoát.
Có thể một mình đến đây, thực lực nhất định không đơn giản.
“Không còn cách nào khác, xem ra chỉ có thể sử dụng đoản mâu, kìm chân đối phương, ta có thể nhờ vào đao mà chạy trốn, còn về đống thịt dị thú kia, chỉ có thể…”
Lâm Phàm lắc đầu, vô cùng không cam lòng.
Nắm chặt đoản mâu, nhắm chuẩn Hứa Hán, đột nhiên dùng sức ném ra, vèo một tiếng, đoản mâu xé gió mà đi, hắn cũng nhân cơ hội này, nhanh chóng lao lên sân thượng, chuẩn bị chạy thoát.
Mặc dù hắn đã trở thành Liệp Sát giả và Giác Tỉnh giả cấp một, nhưng đối mặt…
Phập!
Hả?
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người du đãng kia đã bị đoản mâu đâm xuyên qua bụng, ghim chặt lên vách tường ở bậc thang.
Mẹ nó! Yếu như vậy à?
Bây giờ Hứa Hán đang nôn máu liên tục, trong ánh mắt điên cuồng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Có chuyện gì vậy, đang yên đang lành tại sao lại bị đâm xuyên bụng như vậy.
Là do con chuột nhỏ kia sao?
Nhìn thấy đối phương nôn ra máu, chỉ trong nháy mắt Lâm Phàm đã kịp phản ứng lại, nhanh chóng chạy về phía đối phương.
CHạy đến trước mặt, chân tay luống cuống, muốn rút đoản mâu ra, lại sợ đối phương treo máy.
Muốn cứu, lại không biết y thuật.
“Đại ca à, ngươi đừng chết vội, ta thật sự không biết ngươi yếu như thế, ngươi đã yếu như thế sao lại dám một mình đến tìm ta chứ.”