“Bởi vì Giác Tỉnh giả có thể bảo vệ tường rào an toàn hơn, cho nên chỉ cần là Giác Tỉnh giả đều sẽ được hưởng đặc quyền, có thể tùy ý sử dụng vật tư trong tường rào, ví dụ như rau quả, gạo, thịt dị thú các loại.”
Chu Thế Thừa bắt đầu giảng giải phúc lợi của Giác Tỉnh giả.
Những cái này, đến Liệp Sát giả cũng chưa chắc có.
Trong thế đạo hiện nay, tầm quan trọng của Giác Tỉnh giả không cần nói cũng biết, mặc kệ đến tường rào nào, cũng là nhân vật quan trọng nhất, tuy nói hắn ta là Giác Tỉnh giả cấp ba, nhưng mà khẳng định cũng không thể một mình che chở được tường rào.
Cho nên cần không ngừng mời chào Giác Tỉnh giả.
Giữ họ lại trong tường rào, từ đó đảm bảo tường rào có đủ năng lực chống lại dị thú.
Nếu như cái gì cũng không cho, như vậy thì hỏng bét rồi, Giác Tỉnh giả người ta hoàn toàn có thể rời khỏi nơi này, đến tường rào khác tìm cuộc sống tốt hơn.
Lâm Phàm biết sau khi mình trở thành Giác Tỉnh giả, nhất định sẽ có chỗ tốt, bây giờ nghe được, chỗ tốt này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn, có thể nói là đến mức cơm đến há miệng, áo đến đưa tay.
“Còn phúc lợi quan trọng nhất chính là tường rào sẽ cung cấp huyết tinh cho Giác Tỉnh giả.” Chu Thế Thừa nói.
“Còn cung cấp huyết tinh?”
Đây là chuyện Lâm Phàm không ngờ đến.
Chu Thế Thừa nói, “Đúng vậy, tường rào sẽ cung cấp huyết tinh cho Giác Tỉnh giả, nhưng mà số lượng huyết tinh ít, không phải ngày nào cũng có, nhưng khi có huyết tinh, nhất định sẽ cung cấp ngay, bảo đảm có thể nhanh chóng tăng thực lực.
Tuy nói người ở tường ngoài rất thảm.
Nhưng chỉ cần chịu làm việc, ăn quả thật không đủ no, nhưng tuyệt đối sẽ không chết đói.
Nghĩ đến số lượng nhân khẩu trong tường rào, hắn hiểu được Chu Thế Thừa không có khả năng giúp mỗi người sống sót được ăn no mỗi ngày, sắp xếp cẩn thận cuộc sống của họ.
Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù.
Nếu cái gì cũng có thể sắp xếp thỏa đáng, vậy thì ai còn xem tận thế là chuyện đáng sợ.
Cuối cùng người mệt chết, cũng chỉ có Chu Thế Thừa.
Lục Dĩnh ở bên cạnh nghe cũng vô cùng hâm mộ, đây chính là đãi ngộ của Giác Tỉnh giả đó.
Nàng và ca ca có thể sống ở tường trong, cuộc sống không tệ, đó là vì ca ca của nàng chính là Liệp Sát giả cấp ba, ở trong tường rào, cũng là cao thủ, nhưng mà so với Giác Tỉnh giả, đại ngộ này còn kém xa tít tắp.
Lâm Phàm nói, “Tường rào là quê hương của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, tuyệt đối không để dị thú phá hỏng nơi này.”
Những thứ nên cho người ta đều đã cho rồi.
Cũng đã đến lúc hắn nên tỏ thái độ.
Quả nhiên, sau khi Lâm Phàm nói ra lời này, trên mặt Chu Thế Thừa lộ ra nụ cười, nụ cười kia xán lạn như hoa cúc.
Nói chuyện trong phòng họp rất nhẹ nhàng, tuy rằng Lâm Phàm chỉ là Giác Tỉnh giả cấp một, nhưng đã có thể ở trong hầm trú ẩn, hoàn cảnh ở trong đó càng tốt hơn.
Chỉ là Lâm Phàm từ chối, hắn không muốn ở trong lồng sắt, nghĩ đến ban đêm ngủ không được, cũng có thể ngửa đầu lên nhìn bầu trời để thư giãn.
Hội nghị kết thúc.
Chu Thế Thừa dẫn Lâm Phàm chọn lựa một phòng ở tại tường trong.
Nếu không muốn ở trong hầm trú ẩn, vậy đương nhiên là tôn trọng lựa chọn của đối phương.
Cuối cùng lựa chọn một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, tuy nói căn nhà có vẻ cũ kỹ, nhưng ở trong tận thế, cái này coi như là thiên đường của nhân gian.
“Sau này chúng ta sẽ ở đây sao?” Lão Vương dụi mắt, không thể tin được đây là sự thực, thậm chí còn véo mặt mình, cảm nhận được đau đớn, mới hiểu được, đây không phải là mơ, mà là thật.
“Ừm, về sau sẽ ở đây.”
Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Hắn cũng mời lão Trần đến ở chung, nhưng lão Trần từ chối, không thể bỏ lại tiệm sách của mình, còn cả sự nghiệp dạy dỗ tri thức cho những đứa trẻ kia.
ĐỐi với chuyuện này Lâm Phàm cũng không nói gì thêm, nhưng về phương diện vật chất sẽ giúp lão Trần tốt hơn một chút.
Dù sao thì công việc đầu tiên giúp hắn cất bước.
Chính là lão Trần giới thiệu cho hắn.
Chu Thế Thừa đi, trước khi đi còn đưa cho Lâm Phàm một tấm thẻ kim loại màu đen, đây là biểu tượng của Giác Tỉnh giả, có thể dùng tấm thẻ này nhận lấy vật tư cần thiết.
Chờ người đã đi hết rồi.
Lâm Phàm ném thẻ kim loại cho lão Vương, lão Vương hốt hoảng đỡ lấy, cái này chính là đồ vật quý giá nhất đó.
“Đi theo ta.”
Lâm Phàm đẩy cửa ra ngoài, cha con lão Vương đi theo.
Rất nhanh, bọn hắn lập tức đi đến tường ngoài, chỗ ở của lão Vương, xung quanh đều là những người sống sót hâm mộ và ghen tỵ nhìn về phía lão Vương, trong lòng thầm nghĩ, đây là vận cứt chó gì thế.
Lại để lão Vương ôm được đùi.
Muốn khóc, khó chịu.
Nhìn thấy lão Vương sống tốt, còn khó chịu hơn giết bọn hắn.
Lão Vương không hiểu nhìn Lâm Phàm, không biết đến đây để làm gì.
Lâm Phàm vỗ vỗ tay, “Này này, ta nói với các vị, sau này cha con lão Vương sẽ đi cùng ta đến tường trong hưởng ngày tháng tốt lành, những thứ kia hắn không cần nữa, các ngươi tự chia đi.”
Ngay lập tức, những người sống sót còn đang ngây ngốc kia đột nhiên phản ứng lại, chỉ trong chớp mắt, đã lấy sạch đồ tại chỗ ở của lão Vương, ngay cả dây thừng cũng không để lại.
Lão Vương nhìn mặt đất trống rỗng, trừng mắt nhìn, có chút mơ màng.
Trên đường về.
“Lão Vương.”
“Hả?”
“Ta muốn ăn rau xanh xào, canh cà chua trứng, ngươi đi làm đi.”
“Kkhông ăn thịt sao?”
Về sau lão Vương chính là người phụ trách một ngày ba bữa của Lâm Phàm, còn cả vệ sinh phòng ở, chính là bảo mẫu nam của Lâm Phàm.