Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 15

Con trai Chu Lỵ – Đoạn Duệ năm nay đã mười tám tuổi, nó hiểu hết những chuyện này. Nó và cha đẻ giống nhau như đúc, kiêu ngạo nóng tính, chỉ là trước khi đến đây mẹ đã dặn nó phải giả vờ đáng thương trước mặt cậu lớn nhà họ Diệp nên nó mới ngồi im không nói tiếng nào, bây giờ nghe Diệp Tự Minh nói thế, nó nhất thời không nhịn được, lớn tiếng nói: “Anh nói linh tinh gì thế?! Nhà chúng tôi…”

Không chờ nó nói xong, Chu Lỵ đã quát nó: “Duệ Duệ! Sao con lại to tiếng với cậu Diệp?”

Đoạn Duệ vẫn không chịu phục, dưới cái nhìn của nó, nó vốn xuất thân từ gia đình giàu có vượt bậc, cha mẹ đều là diễn viên khá nổi trong giới giải trí, mãi đến năm nay, trước khi đến Đông Linh mẹ nó mới nói cho nó biết rằng nó còn một người anh trai, là con của mẹ nó với chồng trước, giờ đang là cậu chủ nhỏ, là con nhà giàu có tiếng ở Đông Linh.

Đoạn Duệ luôn được cha mẹ hết lòng chiều chuộng không thể chấp nhận được chuyện này, chính nó cũng không biết là nó không thể chấp nhận được người anh trai cùng mẹ khác cha hay là không thể chấp nhận được việc anh trai nó được sống trong cảnh cơm ngon áo đẹp, nghe qua là biết sung sướng hơn nó nhiều.

Từ đầu tới cuối Diệp Tự Minh không thèm liếc Đoạn Duệ một cái, cứ như người này không hề tồn tại vậy, hắn nói: “Bà không nhớ cũng không sao. Tiểu Chu.”

“Vâng, Diệp tổng.” – Trợ lý Chu đáp, mở cặp công văn mà anh vừa mang vào.

Chu Lỵ thấy bầu không khí không được tốt lắm, mở miệng cười đùa: “Hóa ra cậu đây cũng họ Chu, làm tôi giật cả mình, tôi còn tưởng Diệp tổng đang gọi tôi chứ. Trước đây tôi hay chụp bìa tạp chí, nhân viên công tác đều gọi tôi là Tiểu Chu đó…”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trên mặt Diệp Tự Minh không chút gợn sóng, trong lòng lại khẽ nhảy lên một chút. Hôm đó Đoạn Phong bị cảnh sát áp giải cứ luôn mồm gọi tên một người, Diệp Tự Minh không để ý lắm, chỉ nhớ mang máng là ông ta gọi một người họ Chu.

Lúc ấy phản ứng của Diệp Xán không đúng lắm, thật sự chỉ vì sợ?

“Bà Chu, đây là giấy cam kết và giấy nợ do chính tay bà viết vào mười bốn năm trước.” – Trơ lý Chu lấy tài liệu ra, bày từng cái lên bàn trà: “Năm đó hai bên đều nhất trí, chỉ cần bà không bước về Đông Linh nữa, nhà họ Diệp sẽ đưa bà không thiếu nửa đồng. Đây là ghi chép việc ra vào Đông Linh của bà trong mấy năm gần đây. Đúng là năm nay bà mới theo chồng vào Đông Linh, còn chồng bà đã đóng nhân vật quần chúng trong mấy bộ phim truyền hình, trong đó có bộ [Cùng Yến Sách] do truyền hình Hồng Diệp đầu tư. Dựa vào báo cáo chi tiêu của gia đình bà, những năm này bà và chồng vẫn dựa vào số tiền kia để sống, năm năm trước chồng bà đánh bạc đã tiêu sạch số tiền do nhà họ Diệp chi trả cho bà. Mấy năm gần đây, các người vay nợ rất nhiều lần, bây giờ chỉ dựa vào số tiền chồng bà kiếm được từ vai diễn quần chúng để sinh sống.”

Đoạn Duệ khiếp sợ nhìn đống tài liệu chất đầy bàn, mặt nó đỏ bừng, mãi không thể hoàn hồn. Nó vẫn nghĩ nhà mình rất nhiều tiền, nó luôn có cảm giác trên cơ trước mặt bạn học, bây giờ lại bị người ta vạch trần rằng tiền nhà nó đều do nhà anh trai nó chu cấp, giờ đã tiêu hết…

Chu Lỵ còn tưởng Diệp Tự Minh không biết chuyện năm xưa, lại thấy hắn trẻ tuổi dễ lừa gạt, cứ nghĩ rằng chỉ cần khóc lóc đáng thương vay mượn ít tiền rồi đi cửa sau giải quyết chuyện đoàn làm phim là được, nếu có thể bảo lãnh Đoạn Phong thì càng tốt. Bà không ngờ mọi chuyện lại rẽ sang hướng này, bà ta không dám nhìn mặt con trai mình, nhìn Diệp Tự Minh đầy khó chịu: “Chuyện này… Những thứ này đều là việc riêng của tôi! Cậu…”

“Việc riêng?” – Giọng Diệp Tự Minh vẫn bình bình nhưng lại đủ sức khiến người ta thấy áp lực: “Tôi còn có thể tra được việc riêng hơn nữa, chỉ cần gọi mấy cuộc điện thoại mà thôi.”

Lúc này Chu Lỵ mới hoảng hốt nhận ra việc tự ý tìm đến Diệp Tự Minh không phải quyết định sáng suốt, người đàn ông này mới hơn hai mươi tưởi, nhìn qua chẳng thể chống đối với bà ta. Thế nhưng gió vừa nổi lên, bà ta dần dần sợ hãi hắn, nhận ra được hắn có năng lực đến nhường nào.

“Đương nhiên, tôi cũng tin nhà bà đến Đông Linh chỉ để kiếm sống.” – Diệp Tự Minh đổi đề tài, trầm giọng hỏi: “Bà không có ý định đến tìm em trai tôi, đúng không?”

“Phải… Đương nhiên là không!” – Chu Lỵ vội vàng nói, bỗng nhiên có một chút hi vọng – Diệp Tự Minh vẫn gọi con trai lớn của bà ta là ‘em trai’, xem ra hắn chưa biết bí mật đòi mạng kia. Ban đầu Chu Lỵ đưa Đoạn Duệ đến đây vừa để bán thảm, vừa để thăm dò phản ứng của Diệp Tự Minh, giờ bà ta yên tâm rồi, chỉ cần Diệp Tự Minh vẫn chưa biết, mọi chuyện vẫn còn cách giải quyết.

“Chỉ là, cơ sở bên Đông Linh trả tiền cao hơn nên chúng tôi mới đến đây, chúng tôi cũng không muốn làm phiền nhà họ Diệp đâu. Bây giờ chuyện đã thành thế này chúng tôi cũng rất khó khăn, Diệp tổng, ngài… Ngài giúp chúng tôi một chút, bảo lãnh cho chồng tôi, đừng để đoàn làm phim đến kiếm chuyện với chúng tôi nữa, chúng tôi sẽ không trở lại đây nữa.” – Chu Lỵ vừa nói vừa định khóc, nhưng thấy sắc mặt Diệp Tự Minh không có gì thay đổi, bà ta cắn răng rơi nước mắt lã chã: “Diệp tổng, ngài cũng biết Chu… Diệp Xán… Từ lúc sinh ra, tôi lúc nào cũng dạy bảo thằng bé, dạy nó sau này phải hiếu thảo với cha, với anh trai…”

“Sau đó lại mang thai khi em ấy mới ba tuổi.” – Diệp Tự Minh bình tĩnh nói: “Đáng lẽ từ khi bà cầm tiền nuôi dưỡng của cha tôi thì nên toàn tâm toàn ý chăm sóc em ấy mới phải.”

Sắc mặt Chu Lỵ càng khó chịu, bà ta cứng đờ người: “Lúc tôi sinh Diệp Xán đã chia tay với cha cậu rồi, ông ta cũng không cấm tôi qua lại với người khác.”

“Em trai tôi có biết đến sự tồn tại của nó không?” – Diệp Tự Minh hỏi, hắn hơi hất cằm về phía Đoạn Duệ, giọng điệu như thể đang nhắc đến một thứ nào đó chẳng hề quan trọng. Đoạn Duệ tức giận đến mức lúc trắng lúc xanh mặt, nhưng nhìn thấy tài liệu trên bàn lại thấy thái độ không dễ chọc của Diệp Tự Minh, không dám lên tiếng.

Chu Lỵ nói: “Thằng bé không biết. Khi ấy nó còn quá nhỏ, em trai vừa ra đời đã đi theo cha rồi.”

Diệp Tự Minh nói một cách lạnh lùng: “Chú ý lời nói của bà, Diệp Xán không có em trai nào cả, chỉ có duy nhất một người anh trai. Nếu tôi biết bà nói bóng nói gió gì làm bại hoại danh tiếng của nhà họ Diệp, không cần biết có phải do bà nói hay không, đừng nói là chồng bà không ra được, con trai bà cũng có thể vào trong, hiểu chưa?”

“Cái gì?! Liên quan gì đến con trai tôi…”

“Bây giờ y tá bị đánh đang bị thương nặng, mặc dù chồng bà nhận tội một mình nhưng trong video cũng có cảnh con trai bà đá y tá.”

Cả Chu Lỵ lẫn Đoạn Duệ đều sợ không nói lên lời, Diệp Tự Minh tiếp tục nói: “Nghe cho rõ. Tôi sẽ nhúng tay vào vụ án của Đoạn Phong, toàn bộ quá trình sẽ được xử lý nhanh nhất có thể, đợi đến khi xong xuôi, ông ta sẽ được chuyển đến trại giam dưới quê bà.”

“Vẫn phải ngồi tù à?” – Chu Lỵ không cam lòng: “Diệp tổng, có thể…”

“Còn phải xem bà có biết thân biết phận không.” – Diệp Tự Minh không để ý đến bà ta, ngắt lời: “Nếu trong thời gian này bà làm bất cứ chuyện gì khiến tôi không vui, cả truyền hình Hồng Diệp lẫn đoàn làm phim [Cùng Yến Sách] sẽ kiện bà, bà sẽ phải bồi thường tất cả số tiền tổn thất từ khi chúng tôi đầu tư vào bộ phim này. Người trong tù không đền được, vợ con ông ta ở bên ngoài, chúng tôi không sợ không đòi được tiền.”

Mặc dù Đoạn Duệ mới mười tám tuổi nhưng cũng biết rằng nếu bị đòi tiền bồi thường thì nhà nó sẽ khổ sở đến mức nào, nó càng không muốn gần người mẹ khôn khéo này của nó nữa. Nhưng Chu Lỵ lại nghe hiểu nhiều hơn nó: Chỉ cần bà ta yên phận không gây sự, Diệp Tự Minh sẽ không kiện bà ta…

“Được…” – Chu Lỵ rất không cam tâm, nhưng bà không dám làm loạn trước mặt Diệp Tự Minh nữa. Người đàn ông trước mặt còn vô tình hơn cả cha hắn, năm đó bà ta còn có thể dựa vào quan hệ tình nhân để đòi hỏi Diệp Quảng Kế, nhưng Diệp Tự Minh chẳng có nửa điểm tình cảm gì cả. Nếu bây giờ bà ta còn cố lấn tới sẽ khiến hắn không thoải mái, chỉ cần giơ tay cũng đủ để bà ta chịu khổ cả đời, thôi thì đành để Đoạn Phong chịu khổ một mình vậy.

Trợ lý Chu xếp gọn tài liệu, cẩn thận gọi người đang ngồi không nhúc nhích trên sofa: “Diệp tổng…”

“Liên hệ với người nhà của y tá, tìm luật sư tốt nhất cho bọn họ, tiền tôi bỏ ra.” – Diệp Tự Minh nói.

Trợ lý Chu hiếm khi thấy rõ lửa giận trong lời nói của Diệp Tự Minh, vội vã đáp lời.

“Hai người chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần sẽ đến tòa chính vào ngày mai, đúng không?”

“Vâng, Diệp tổng.”

Diệp Tự Minh gật gật đầu. Nhanh thôi, đợi đến khi Diệp Xán trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Hồng Diệp, hắn có thể che giấu di chúc mãi mãi. Tất cả mọi người, kể cả Diệp Xán đều sẽ cho rằng năm đó hắn ngầm cướp hết di sản của em trai, bây giờ vì lợi ích cá nhân không thể không trả lại. Mà Diệp Xán nắm giữ một phần năm Hồng Diệp cũng sẽ không bao giờ bị người khác coi khinh, quan trọng nhất là, cậu sẽ phải đứng ngang hàng với Diệp Tự Minh, vì lợi ích gia tộc mà mãi mãi quấn lấy nhau.

Diệp Xán sẽ không bao giờ biết di chúc thật là cái gì, cũng mãi mãi không rời khỏi hắn, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ nhân tố không ổn định nào ảnh hưởng đến chuyện này.

Khi Diệp Tự Minh về đến nhà, Diệp Xán đã khóa cửa phòng ngủ.

Hắn gõ cửa rất lâu cũng không thấy động tĩnh, vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện Diệp Xán mới nhìn thấy tin nhắn cậu gửi: [Mười giờ tôi sẽ khóa cửa phòng ngủ, anh muốn làm gì thì làm.]

Bây giờ đã mười rưỡi, quá giờ Diệp Xán quy định cho hắn rồi.

“Tiểu Xán, em có đói không? Anh hai đưa em ra ngoài ăn lót dạ nhé?” – Diệp Tự Minh nói qua cánh cửa đóng chặt.

Diệp Xán tức đầy bụng, ban đầu không muốn để ý đến hắn, nghe câu này xong không nhịn được, tức giận hỏi: “Có phải anh chưa ăn cơm tối không?”

“Ừ.”

Diệp Tự Minh mới ăn một bữa là cơm trưa do Diệp Xán đặt cho, bận đến mức cơm tối cũng không biết ăn… Diệp Xán tức gần chết, vừa tức Diệp Tự Minh không yêu quý thân thể, vừa tức chính mình lo lắng cho hắn, táo bạo hét lên: “Anh sống chết mặc anh đi! Còn xen vào chuyện của anh thì tôi là chó con!”

Ngoài cửa không còn động tĩnh, Diệp Xán lo lắng đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng công tắc mở cửa nhà, ngược lại nghe thấy Diệp Tự Minh vào phòng làm việc.

Diệp Tự Minh không ra ngoài ăn, cũng không gọi thức ăn mà vào phòng làm việc tiếp tục làm việc.

“Anh đúng là được lắm…” – Diệp Xán cắn răng nghiến lợi nói, nhảy phắt từ trên giường xuống, không thay quần áo mà đi thẳng đến phòng làm việc, gõ cửa thật mạnh.

“Này, tôi đói rồi! Đưa tôi ra ngoài ăn gì đi!”
Bình Luận (0)
Comment