Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 5

“Bây giờ cậu ta không phải trẻ con nữa rồi.” – Lâm Cần nhắc nhở hắn, nâng chén trà lên uống một hớp, tốc độ nói chuyện của anh không nhanh không chậm, khiến người nghe có cảm giác rất thoải mái: “Di chúc anh đã che giấu một lần rồi, chuyện này chúng ta không thể lơ là. Bốn năm trước chú hai của anh có thể dụ Diệp Xán đến làm loạn, may là anh có thể đưa cậu ta đi, nhưng bây giờ cậu ta trở về rồi. Dù anh có thể kiểm soát cậu ta, nhưng em lo Diệp Quảng Thừa chưa hết dã tâm. Diệp Xán không được xem di chúc, cậu ta sẽ rất dễ bị lung lay. Nếu em là Diệp Quảng Thừa, em tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.”

Hai nhà Lâm, Diệp đều là gia tộc lớn ở Đông Linh, nhưng nhà họ Diệp vẫn không bằng nhà họ Lâm, Lâm Cẩn dù là người nhỏ tuổi hơn vẫn đủ tư cách gọi thẳng tên người lớn.

Diệp Tự Minh nhàn nhạt nói: “Trong lòng anh tự biết.”

Lời này nghe có vẻ qua loa, nhưng Lâm Cẩn không hề nghi ngờ năng lực của người anh họ này. Ba anh sai anh đến nói chuyện với Diệp Tự Minh, chuyện chính đã nói xong rồi, anh thoải mái nói chuyện phiếm: “Anh hai, anh nghe em, nếu Diệp Xán thích cái gì không quá đáng, anh cứ chiều cậu ta đi. Bây giờ công ty đã ổn định, địa vị của anh cũng không dễ lung lay, cậu ta ở bên cạnh cũng không thể hạ bệ anh được. Nhưng mà… Em thực sự rất tò mò, rốt cuộc trong di chúc viết cái gì?”

Diệp Tự Minh giương mắt, lạnh nhạt nhìn Lâm Cẩn, không nói gì. Không khí trong phòng dường như hạ thấp xuống, Lâm Cẩn nhanh chóng nói: “Híc, đây là việc nhà của anh, thôi, anh cứ coi như em chưa hỏi…”

“Cực kì bất lợi với anh.” – Diệp Tự Minh nói.

Lâm Cẩn sửng sốt một lúc mới phản ứng được Diệp Tự Minh đang trả lời câu hỏi của anh. Bốn năm trước, luật sư đọc di chúc cho Diệp Tự Minh rồi rời đi, Diệp Tự Minh một thân một mình đứng rất lâu trong phòng mới ra ngoài. Hắn ra ngoài, báo cho cậu ruột mình: Ba hắn để lại di chúc cực kì bất lợi với hắn, tuyệt đối không thể công khai. Nhưng may mắn là người thừa kế kia rất dễ giải quyết, hắn còn từ chối sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, một mình nhanh chóng giải quyết Diệp Xán.

“Em nói cũng có lý, không thể cái gì cũng không cho em ấy.” – Diệp Tự Minh tiếp tục nói, “Cuối tuần anh đến nhà em  một chuyến, tiếp tục bàn luận chuyện này với ba em. Em giúp anh hỏi ông ấy khi nào thì rảnh rỗi.”

Lâm Cẩn cười nói: “Được ạ, ba em suốt ngày nhắc đến anh thôi, lát em về nói với ông ấy. Chiếm nhiều thời gian của anh quá, mấy giờ rồi?”

Diệp Tự Minh cầm điện thoại lên xem giờ, lại thấy tin nhắn trừ phí trong thẻ.

Thông báo từ hai mươi phút trước, hắn để chế độ yên lặng nên không thấy. Bây giờ mới nhìn điện thoại, không khỏi có chút bất ngờ —— hắn để lại tấm thẻ kia vì sợ Diệp Xán không có tiền, nhưng thái độ của cậu khiến hắn nghĩ cậu sẽ không thèm dùng đến nó.

Chỉ trừ mười mấy tệ, không phải vì chọc tức hắn mà tiêu tiền của hắn… Em ấy mua cái gì?

Lâm Cẩn thấy hắn bất động cầm điện thoại, kỳ quái hỏi: “Anh hai, làm sao vậy?”

“Không có gì.” – Diệp Tự Minh lấy lại tinh thần: “Hơn mười một giờ, ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.”

Lâm Cẩn đang định trả lời, bỗng nhiên truyền đến một trận gõ cửa hùng hổ.

Tiếng gõ cửa này hiển nhiên chỉ là một thông báo cho lễ phép mà thôi, bởi vì Diệp Tự Minh chưa kịp mở miệng, cửa bị một người đẩy mạnh ra.

Diệp Xán hai tay trống trơn đứng ở cửa, khóe môi hơi cong, trong mắt lại không có ý cười.

“Tôi đến thật không đúng lúc, làm phiền anh em các người nói chuyện rồi.” – Trên mặt cậu cười tủm tỉm nói, âm thanh lại lạnh lẽo vô cùng.

Lâm Cẩn đứng lên, anh và đứa con riêng này gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể nhớ được Diệp Xán hoàn toàn là nhờ vào gương mặt xuất chúng của cậu. Anh căn bản không biết tính tình Diệp Xán, cũng không muốn gây chuyện với người này, nói: “Không có không có, chúng tôi cũng vừa nói xong rồi…”

Diệp Tự Minh có thể nghe ra vị tiểu tổ tông của hắn đang tức giận, vô cùng vô cùng tức giận. Hắn dứt khoát nói với Lâm Cẩn: “Em về trước đi.”

Lâm Cẩn chỉ chờ câu nói này, lập tức chào: “Em về đây, anh hai, hai người nói chuyện đi”

Nghe thấy Lâm Cẩn gọi Diệp Tự Minh là “anh hai”, Diệp Xán đố kị đến phát điên. Nhưng từ trước tới giờ cậu không muốn tự làm mình mất mặt, trong lòng càng hận, trên mặt lại cười càng ngọt, cố ý giữ Lâm Cẩn lại: “Đừng đi, không phải hai người định ăn cơm trưa cùng nhau à? Tôi vừa đến anh đã đi, người không biết còn tưởng rằng… Diệp tổng bởi vì tôi mà đuổi anh đấy.”

Lâm Cẩn dù không hiểu cậu nhưng cũng có thể nghe thấy địch ý trần trụi, nhưng anh không thể đoán được vì xưng hô của mình mà Diệp Xán sắp phát điên, chỉ coi là bởi vì Diệp Xán nghe thấy hai người nói chuyện. Mặc dù anh không nói xấu sau lưng cậu, nhưng mà bị người ta nghe thấy, Lâm Cẩn cũng hơi lúng túng, đứng ở đó đi cũng không được, không đi cũng không được.

“Thực ra tôi cũng không có việc gì, ở nhà nhàm chán, đến tìm Diệp tổng ăn cơm thôi.” – Diệp Xán thoải mái nói, chỉ có cậu biết bàn tay mình cắm trong túi đã bị móng tay bấm đau đớn: “Nếu anh em các người có hẹn, tôi đành về vậy.”

“Chờ đã.” Diệp Tự Minh gọi cậu lại, đầu vốn hơi nhức bây giờ lại càng đau, hắn đi tới kéo cánh tay Diệp Xán, sợ cậu trong cơn tức giận mà đi về thật: “Sao không nói sớm là muốn cùng anh ăn trưa? Anh sẽ về nhà đón em mà.”

Lâm Cẩn chưa từng nghe thấy Diệp Tự Minh dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ người như thế, đang ngạc nhiên nhìn hắn, lại nghe thấy hắn lạnh nhạt nói với mình: “Em về trước đi, giúp anh hỏi thăm cậu.”

“Anh đuổi người ta thật đấy à? Thế không hay lắm đâu.” – Diệp Xán chỉ sợ thiên hạ không loạn, cố ý thêm dầu vào lửa.

Lâm Cẩn vờ như không nghe thấy câu nói này: “Vâng, em về trước đây.” Anh ném cho Diệp Tự Minh ánh mắt thông cảm, nhanh chóng bỏ đi, để lại kẻ khó chịu này cho Diệp Tự Minh.

Lâm Cẩn vừa đi, Diệp Tự Minh lập tức giải thích: “Vừa nãy…”

Hắn mới nói hai từ đã bị Diệp Xán ngắt lời, Diệp Xán đẩy tay hắn đang giữ tay mình, nụ cười trên mặt biến mất không còn một mống, cắn răng nghiến lợi chất vấn: “Nếu như cả Lâm Cẩn và tôi đều muốn ăn cùng anh, anh chọn ai?”

Diệp Tự Minh không nghĩ cậu sẽ hỏi câu này, sửng sốt một chút, Diệp Xán cười lạnh nói: “Anh không trả lời được? Là không dám trả lời chứ gì! Đương nhiên anh sẽ chọn em trai anh rồi, dù sao cậu ta cũng là người nhà họ Lâm, ba cậu ta lại giúp đỡ anh nhiều như thế. Còn tôi chẳng có gì cả! Không chỉ không giúp được anh, tôi lúc nào cũng có thể hại anh, nhưng mà anh không thể không lấy lòng tôi, có phải anh hận tôi muốn chết không?”

“Tiểu Xán!” – Diệp Tự Minh cau mày quát khẽ.

Diệp Quảng Kế không quan tâm tới cậu, Diệp Xán gần như do Diệp Tự Minh nuôi lớn, huynh trưởng như cha, Diệp Tự Minh rất có ảnh hưởng tới cậu. Chỉ một câu nói đã khiến Diệp Xán không dám nói nhiều nữa, nghĩ đến cảnh mình vất vả cả sáng, nghĩ đến cảnh mình khổ sở thầm mến hắn, lại nghĩ đến danh hiệu “em trai” của mình không phải duy nhất, cậu tủi thân phát khóc, tức đến nổ phổi lên án: “Anh còn để anh ta gọi anh là anh hai!”

Diệp Tự Minh kinh ngạc: “Từ nhỏ em ấy đã gọi như thế rồi, hôm nay em làm sao vậy?” –  Hắn còn chuẩn bị nói cái gì đó, nhìn thấy vành mắt Diệp Xán chuyển đỏ, lập tức sửa lời nói: “Anh sẽ bảo em ấy sửa ngay, không cho gọi thế nữa.”

“Các người… Các người mới là người một nhà, vừa nãy các người còn muốn đối phó tôi!”

“Không đúng, Tiểu Xán à.” – Diệp Tự Minh kiên nhẫn nói: “Anh và em là người một nhà. Nhà họ Lâm rất đề phòng em, chủ yếu vì… vì xuất thân của em. Họ sẽ không làm gì được đâu, em đừng để bụng mấy lời đó, anh hai sẽ không cho người khác đụng đến em.”

Hắn nói chân thành vô cùng, Diệp Xán suýt thì tin, tin rằng Diệp Tự Minh tốt với cậu không phải giả vờ, tin rằng hắn làm tất cả mọi chuyện chỉ vì bảo vệ cậu. Tình yêu đúng là thứ đáng ghét, nó khiến người ta mù quáng, nó khiến người ta bất chấp tất cả mà tin đối phương.

“Tôi sẽ không hại anh.” – Diệp Xán vội nhìn Diệp Tự Minh, nói: “Không cần biết ba để lại thứ gì cho tôi, chỉ cần anh nói anh muốn, tôi sẽ cho anh tất cả, cái gì tôi cũng không cần!”

Diệp Tự Minh khựng lại, không trả lời.

Diệp Xán gắt gao nhìn hắn, hỏi: “Anh không tin sao?”

Diệp Tự Minh nói: “Anh tin.”

“Vậy anh cho tôi xem di chúc.”

Trong phòng yên tĩnh, Diệp Xán tròn mắt mong đợi nhìn hắn. Một lúc lâu sau, hi vọng trong mắt cậu dập tắt. Nói thì hay lắm, nhưng có làm được đâu. Cậu vô cùng phẫn nộ, giận dữ cười nói: “Anh rõ ràng không tin tôi. Anh và người nhà họ Lâm khác gì nhau đâu chứ!”

Diệp Tự Minh rũ mắt, hàng mi dài che đi thần sắc hắn. Hắn trầm mặc rất lâu, mở miệng không phản bác lời của Diệp Xán mà hỏi cậu một chuyện không liên quan: “Anh thấy thông báo trừ tiền trong thẻ, em mua gì à?”

Hắn hỏi câu này không đúng lúc, khiến Diệp Xán nhớ lại cảnh mình đần độn chạy nửa thành phố mua thuốc cho tên dối trá này. Cậu thẹn quá hóa giận vứt lại một câu: “Chẳng mua gì cả”, rồi bỏ đi.

“Cậu chủ nhỏ, cậu về sao?”

Trợ lý Chu mang văn kiện đến cho Diệp Tự Minh vô tình gặp Diệp Xán ngoài cửa. Diệp Xán sắc mặt khó coi, miễn cưỡng gật đầu nói: “Ừm. Anh vất vả rồi.”

Trợ lý Chu vội vàng nói: “Đâu có, cậu đi thong thả.”

Anh tiễn Diệp Xán một đoạn rồi mới vào phòng làm việc, vừa vào đã nhạy bén cảm nhận một luồng không khí lạnh lẽo, nhìn là biết hai anh em này cãi nhau. Nhưng mà cậu chủ nhỏ đến đưa thuốc thôi mà cũng cãi nhau được á?

Trợ lý mới nhậm chức cẩn thận đặt văn kiện lên bàn, chưa kịp báo cáo đã nghe thấy Diệp Tự Minh thấp giọng hỏi: “Cậu vừa thấy cậu chủ nhỏ sao?”

“Vâng, vừa gặp.”

“Em ấy thế nào?”

Thế nào hả? Trợ lý Chu không biết hắn đang hỏi gì, cẩn thận tìm từ: “Cậu ấy… Cậu ấy hình như không vui lắm, nhưng vẫn chào hỏi tôi. Tôi thấy cậu chủ nhỏ thực ra rất tốt, không giống như người khác nói… À, ý tôi là…” – ‘Ngang ngược càn quấy không biết lý lẽ’, mấy lời này tuyệt đối không thể nói ra, trợ lý Chu nghĩ nát óc tìm từ, cũng may Diệp Tự Minh không để ý lắm, vội nói: “Cậu ấy rất có giáo dưỡng, vừa lễ phép vừa hiểu chuyện.”

Thấy lông mày của ông chủ giãn ra một ít, trợ lý Chu nhanh chóng khen thêm: “Đúng rồi, lúc cậu chủ nhỏ mang thuốc đến đây có hỏi đường tôi, cậu ấy nói chuyện rất lễ phép… Diệp, Diệp tổng?”

Người đàn ông sau bàn làm việc đột nhiên đứng phắt dậy, dọa trợ lý Chu sợ hết hồn, sợ mình nói sai cái gì.

Diệp Tự Minh nhìn chằm chằm anh, gằn từng chữ: “Cậu nói em ấy mang cái gì đến đây?”
Bình Luận (0)
Comment