Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 9

Diệp Xán quan sát tỉ mỉ sắc mặt Diệp Tự Minh, nhưng trên mặt hắn vẫn như bình thường, không nhìn ra được gì. Diệp Xán không biết hắn có tức giận không, nếu có thì giận đến mức nào.

Nhưng cậu biết Diệp Tự Minh chắc chắn không thoải mái.

Bây giờ cậu nắm được thóp Diệp Tự Minh – kiện tụng, nhìn thái độ của Diệp Tự Minh đủ biết hắn dung túng cậu cỡ nào: Đòi ngủ chung được ngủ chung, đòi ăn gì được ăn đó, thậm chí hôm qua Diệp Xán bị đối tác ở Mỹ gọi điện làm phiền lúc nửa đêm, Diệp Tự Minh đang nằm cùng giường cũng không oán giận, lúc cậu bò dậy làm việc còn cẩn thận tìm thêm quần áo cho cậu mặc.

Nhưng lúc này Diệp Tự Minh lại vì một đứa em họ hắn không ưa mà nói một câu không nặng không nhẹ với cậu, chuyện này không bình thường.

Diệp Tự Vinh đương nhiên không biết, gã còn tưởng Diệp Tự Minh răn dạy Diệp Xán là thái độ bình thường, hoàn toàn không để trong lòng, còn cười nói với Diệp Tự Minh: “Anh họ nói gì vậy, em chỉ đến chơi game với em họ thôi, có phải làm phiền đến anh không?”

“Phải.” – Diệp Tự Minh nói.

Diệp Tự Vinh nghẹn lời, nụ cười trên mặt hơi vặn vẹo.

Gã chỉ khách sáo một câu thôi, ai ngờ Diệp Tự Minh không nể mặt gã chút nào —— cũng đúng, người ta bây giờ là Diệp tổng, toàn bộ tập đoàn Hồng Diệp đều nằm trong tay hắn, toàn bộ già trẻ trong nhà họ Diệp, có ai không phải nhìn sắc mặt của hắn mà sống chứ? Diệp Tự Minh đương nhiên không cần nể mặt gã, còn gã? Đều tại bốn năm trước ba gã tranh quyền thất bại, hại gã không được ngẩng cao đầu, nếu ba gã có được Hồng Diệp, bây giờ gã đã là thái tử rồi! Đâu cần khúm núm trước mặt Diệp Tự Minh!

Từ nhỏ đã như vậy, so mặt nào gã cũng không bằng Diệp Tự Minh… Diệp Tự Vinh hận số phận mình thua kém, nhưng gã được ba rèn luyện mấy năm đã rèn được tính bình tĩnh, không đến mức trở mặt ngay bây giờ, gã đè lửa giận trong lòng xuống: “Nếu anh họ bận thì em cũng xin phép về trước…”

Nói xong gã vẫn không cam tâm, lại tiếp tục nói với Diệp Xán: “Ở nhà chơi đúng là không hay lắm, dễ ảnh hưởng đến anh họ, hay là ngày mai anh hẹn bạn, em họ đến chơi cùng hội Đường ca của anh đi?”

Diệp Xán liếc nhìn Diệp Tự Minh, không nhớ hội Đường ca là cái gì, nhưng thấy Diệp Tự Minh xuống sắc, cậu vui vẻ cười rộ lên, nhẹ nhàng đồng ý: “Được nha.”

Lúc này Diệp Tự Vinh mới rời đi, dù gì gã cũng là thiếu gia nhà này, thế mà không có ai tiễn gã, Diệp Tự Minh đuổi thẳng thừng, chỉ có một dì giúp việc đưa gã ra ngoài cửa, gã hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Lại đây.” – Diệp Tự Minh nói, quay người đi về phía phòng làm việc.

Diệp Xán quá quen dáng vẻ này của hắn. Khi còn nhỏ, nếu cậu phạm lỗi quá đáng, Diệp Tự Minh sẽ không cho phép người làm dạy dỗ cậu, mà vứt lại một câu ‘Lại đây’ rồi kéo cậu vào phòng làm việc mà dạy dỗ. Quả nhiên Diệp Tự Minh giận thật, Diệp Xán hơi hơi mừng thầm, vừa nãy cậu cố ý gọi Diệp Tự Vinh là anh hai đã tự thấy rùng mình rồi, nếu Diệp Tự Minh không có phản ứng gì cậu sẽ gây đủ rắc rối cho hắn.

Hóa ra Diệp Tự Minh cũng để ý. Được người thương cao ngạo lạnh lùng để ý một chút chút, Diệp Xán đắc ý thỏa mãn, nhưng thế này chưa đủ, cậu được voi đòi tiên mà khiêu khích hắn: “Lại đấy làm cái gì, có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi, đừng làm lỡ thời gian chơi game của tôi.”

Diệp Tự Minh im lặng nhìn cậu một lúc, không vào phòng làm việc nữa mà đi tới phía sofa.

Thỏa hiệp rồi. Diệp Xán hơi thấy lâng lâng, xem ra chỉ cần mình còn nắm được nhược điểm của Diệp Tự Minh, Diệp Tự Minh sẽ không dám cãi lại lời mình, đều do anh tự gieo gió gặt bão thôi, ai bảo anh không tin tưởng tôi…

Diệp Xán đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trên tay trống trơn, controller bị người ta giật đi, ngay sau đó một bóng đen phủ đến, Diệp Xán ngồi trên ghế sofa ngơ ngác ngẩng đầu lên. Diệp Tự Minh mặt lạnh như tiền đang đứng trước mặt cậu, vung tay ném controller ra phía sau, controller đắt tiền bay qua lớp thảm len, đáp thẳng lên đá hoa cương bên cạnh “Rầm” một tiếng, nó chia năm xẻ bảy nằm tan xác trên đất.

“Hôm khác anh hai đền em cái mới.” – Diệp Tự Minh không biểu cảm, nắm lấy tay Diệp Xán, kéo cậu đi vào phòng làm việc. Diệp Xán sợ sững sờ, thậm chí quên cả trách mắng hắn làm hỏng bé cưng của cậu.

“Cậu chủ, có chuyện gì vậy?” – Nghe thấy tiếng động không bình thường, dì Lý đứng cạnh cầu thang lên tiếng hỏi, quản gia đang ở Mỹ, bà được coi như một nửa quản gia trong căn nhà chính này: “Có cần tôi lên xem không?”

Diệp Xán đang muốn giãy dụa thoát khỏi tay Diệp Tự Minh, nghe dì nói thế lại vội vàng hô: “Không cần đâu! Không có chuyện gì!”

Từ nhỏ cậu đã ưa sĩ diện, không muốn khoe cái xấu lòi cái dốt trước mặt người khác, cậu sợ có người làm lên đây nhìn thấy cậu và Diệp Tự Minh cãi nhau. Đang suy nghĩ linh tinh, Diệp Xán đã bị Diệp Tự Minh kéo vào phòng làm việc.

Diệp Tự Minh buông tay cậu, khóa cửa phòng.

Nghe thấy tiếng chốt của, Diệp Xán giật mình hoảng sợ.

Cậu vô thức nhớ lại khi còn bé, không nhớ là năm cậu chín hay mười tuổi. Diệp Tự Minh không có nhà, cậu lén chạy ra ngoài chơi, suýt nữa bị bọn buôn người bắt cóc, may mà bảo mẫu thấy cậu mất tích nên báo cho Diệp Tự Minh, Diệp Tự Minh báo cảnh sát. Cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp mất tích, đây là chuyện vô cùng lớn, thế là cảnh sát đã tìm được cậu trong lúc bọn buôn người đưa cậu rời khỏi thành phố.

Trong trí nhớ của Diệp Xán, đó là lần đầu tiên Diệp Tự Minh đánh cậu, hôm ấy cũng giống hôm nay, Diệp Tự Minh để lại mặt mũi cho cậu trước mặt người khác, mặt mày bình tĩnh không nói gì, nhưng vừa vào phòng đã khóa cửa, không để ý cậu đang giãy dụa mà tụt quần cậu xuống… Đánh đòn. Mặc dù hắn đánh không đau nhưng đối với một đứa trẻ dễ tự ái thì chuyện này còn bị sỉ nhục hơn cả việc bị làm mất mặt.

Diệp Xán mười tuổi và Diệp Tự Minh mười bảy tuổi thể lực cách xa, không thể bật lại hắn, nhưng không có nghĩa là Diệp Xán hai mươi mốt tuổi ngồi yên chờ chết.

“Anh muốn làm gì!” – Diệp Xán lấy quyền chủ động chất vấn, thực ra trong lòng cậu vẫn còn sợ, cảnh giác lui về sau một bước, cả người đã đụng vào tường.

Cậu là kiểu người ngoài mạnh trong yếu, Diệp Tự Minh lại cứng rắn thực sự, ra lệnh: “Gọi điện cho Diệp Tự Vinh, nói ngày mai em không đi.”

“Dựa vào đâu? Anh quản nhiều quá đấy!” – Diệp Xán nhìn hắn có vẻ không định tụt quần đánh mông mình, hơi hơi thả lỏng, lấy lại tự tin trong tay mình, hứng thú dạt dào dò hỏi: “Anh đang giận à? Bởi vì tôi đưa Diệp Tự Vinh về nhà hay bởi vì tôi gọi anh ta là anh hai?”

“Anh đã nói em đừng chơi với nó nữa, nó không có ý tốt với nhà họ Diệp chúng ta.” – Diệp Tự Minh nói, hắn không muốn thừa nhận rằng Diệp Tự Vinh vốn chẳng đủ sức uy hiếp đến hắn, hắn nổi giận hoàn toàn là vì vế sau. Bốn năm trời, ngoại trừ một tiếng gọi trong mơ, hắn hoàn toàn không được nghe Diệp Xán gọi thêm một tiếng “anh hai” nào nữa, e là cả đời này cũng chẳng được nghe, cái tên Diệp Tự Vinh thì có tài cán gì mà được nghe?

“Anh ta là không có ý tốt với anh.” – Diệp Xán sửa lời: “Làm sao? Chỉ anh với Lâm Cẩn được phép thương lượng đối phó tôi, còn tôi và Diệp Tự Vinh không được đối phó anh?”

Diệp Tự Minh tức suýt bật cười, hắn hỏi: “Vậy hai người thương lượng đến đâu rồi?”

“Vẫn chưa xong, cho nên ngày mai tôi muốn bàn tiếp với anh ta.”

“Hội Đường ca là chỗ giải trí vớ vẩn gì, chỉ toàn ca hát đánh bài, em biết hát hay biết chơi bài? Diệp Tự Vinh làm chủ, chắc chắn sẽ gọi một đám công tử bột vô công rồi nghề…” – Diệp Tự Minh đang muốn khuyên can em trai, bỗng nghiêng người che miệng ho nhẹ mấy tiếng.

Diệp Xán đang ngồi trên ghế làm việc của Diệp Tự Minh, tinh thần phấn chấn chuẩn bị cãi Diệp Tự Minh vài câu cho vui, nhìn hắn ho mấy tiếng đã đứng ngồi không yên. Do dự một chút, cậu vẫn không kiềm chế được lo lắng, nuốt những lời xói xỉa vào bụng, đổi giọng hỏi hắn: “Sao anh vẫn chưa khỏe? Không được, hay là đến bệnh viện đi, có lẽ do tôi mua thuốc không đúng bệnh…”

Cũng chỉ có những lúc như thế này Diệp Xán mới chịu nói chuyện bình thường, Diệp Tự Mình thầm cười khổ, Diệp Xán được dạy quá mức thiện lương, dù trước mặt là anh trai đã cướp hết gia sản của cậu, cậu vẫn lo lắng cho sức khỏe của hắn.

Nếu đã như vậy…

Diệp Tự Minh bình tĩnh ho thêm một trận nữa, giả vờ lấy lại hơi thở mới nói: “Đáng lẽ ngày mai đi khám, nhưng mà trợ lý của anh… Phải đi công tác gấp, đành chịu thôi.”

Diệp Xán vội nói: “Thế đổi giờ khác, sáng sớm mai, hoặc là đi luôn bây giờ đi.”

“Chuyên gia chỉ rảnh sáng mai thôi.” – Diệp Tự Minh lại giả vờ ho thêm mấy tiếng: “Thôi, tuần sau khám vậy.”

“Không được!” – Diệp Xán thấy bệnh của hắn rõ ràng rất nghiêm trọng, vậy mà hắn lại làm như không có bệnh gì, bỗng dưng giận mà không có chỗ phát tiết: “Chuyên gia vớ vẩn gì mà một tuần chỉ khám nửa ngày? Tôi… Tôi đưa anh đi là được.”

Cậu nói xong, trên mặt hơi lúng túng, vội nói bù: “Dù sao tôi không biết hát, cũng không thích nhìn người khác ôm mic kêu gào, ngày mai tôi không muốn đi chơi, rảnh rỗi. Thôi thì đi cùng anh cũng được.”

Diệp Tự Minh đường đường là giám đốc tập đoàn lớn, nhờ vào bệnh giả mới chiếm được chút ít quan tâm của đứa em trai chẳng coi hắn ra gì, vậy mà hắn không hề xấu hổ, ngược lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn vui vẻ, hài lòng nhìn Diệp Xán nhắn tin từ chối Diệp Tự Vinh.

Ra khỏi phòng làm việc, Diệp Xán vẫn không nhịn được mà nói một câu với Diệp Tự Minh: “Anh cẩn thận chút đi, hôm nay Diệp Tự Vinh nhiều lần ám chỉ chuyện di chúc với tôi, chú hai tốt bụng của chúng ta vẫn chưa hết mơ tưởng đâu.”

Diệp Tự Minh không nghĩ rằng Diệp Xán sẽ nhắc nhở hắn như vậy, hắn không nói cho cậu biết rằng Diệp Quảng Kế không thể gây sóng gió làm lung lay địa vị bây giờ của hắn, mà nghiêm túc đáp lại: “Được, anh hai biết rồi.”

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ tôi chưa kịp ra tay thì di sản trên tay anh đã bị người khác cướp đi thôi!” – Diệp Xán nói xong câu này, đóng sầm cửa bỏ đi.

Diệp Tự Minh ngồi sau bàn làm việc, nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt hắn mang theo dịu dàng hiếm có. Hắn gọi cho trợ lý: “Giúp tôi liên hệ bác sĩ Tống, ngày tôi muốn tới bệnh viện.”

“Bác sĩ Tống?” – Trợ lý Chu lật danh sách liên lạc: “Hình như bác sĩ Tống không có lịch ngày mai.”

“Tôi biết, anh ta có lịch sáng thứ hai.” – Diệp Tự Minh nói: “Thế nên tôi mới hẹn ngay bây giờ.”

Trợ lý Chu đáp: “Vâng, Diệp tổng. Vậy ngài muốn tôi đến đón ngài hay là?”

Diệp Tự Minh cười nói: “Không cần, em trai đưa tôi đi.”
Bình Luận (0)
Comment