CHƯƠNG 42
Cây súng lớn mà Trịnh Duẫn Hạo nói là súng cối xách vai được bọn họ cải tiến, nó so với súng dùng trong chiến tranh khác ở chỗ là sức đẩy ra sau giảm đi nhiều, càng lợi hại hơn là có thể cùng lúc chứa 5 quả đạn bom có lực sát thương cực mạnh, ngoài ra còn có thiết bị hiển thị hình ảnh nhiệt.
“Vâng.”
“Đợi một lát.”
Kim Tại Trung kéo Trịnh Duẫn Hạo lại.
“Đạn không đủ, nên phải nâng cao sự chính xác đúng không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo gật đầu.
“Vậy, tin ta. Mọi người hãy im lặng.”
Kim Tại Trung nói xong dương tai dán vào con dốc thẳng đứng mắt nhắm lại.
“Hướng 11 giờ, cự li bắn thẳng 50 m, chiều cao của mục tiểu từ khoảng 170 đến 175 cm, gốc 30 độ.”
Kim Tại Trung vừa nói xong, tất cả ánh nhìn chuyển từ phía Kim Tại Trung sang Trịnh Duẫn Hạo. Duẫn Hạo nhìn sang Mễ Nhạc phía bên trái, gật đầu. Cầm chắc súng trong tay, Mễ Nhạc đột nhiên đứng dậy hướng về phía Kim Tại Trung đã nói nổ súng rồi lại nằm xuống, sau khi phát ra tiếng kêu không lớn không nhỏ là tiếng người ngã xuống mặt đất. Trịnh Duẫn Hạo nhìn sang phía Kim Tại Trung gật đầu, lại gật đầu với những người khác, ngồi bên cạnh Kim Tại Trung, Tại Trung hít thở sâu rồi nhắm mắt lại, phân tích thông tin truyền đến bên tai.
“10h30, 45m, 165 đến 170, bắn thẳng xuống.”
“1h, 50 m, hai người, trái 175 đến 180 60 độ sang phải, phải 165 đến 170 bắn thẳng hướng xuống.”
“12 giờ, hai người, 55m, 170 đến 175 bắn thẳng.”
“Đợi một lát người, người này chắc không cao, nhưng bước chân rất nặng nề.”
“Chắc là tên cầm súng lớn.”
Kì thực Trịnh Duẫn Hạo có chút kì lạ: Từ khi họ bị tấn công đến giờ, đối phương chắc đã đoán được họ đã tập hợp lại ở đây, nhưng tại sao lại không tấn công vào đây? Đương nhiên, họ không dùng thứ đó cũng không tốt hơn, bây giờ tình trạng này không thể để hắn nghĩ nhiều, chỉ đoán xem đối phương có thể có âm mưu gì.
“Phương hướng?”
“1h30, 35m, 168 đến 175, bắn thẳng.”
Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, đầu gần bằng mép đất, dương súng lên bóp cò sau đó lại ngồi xuống, tiếp đến truyền đến tiếng kêu chứng minh đã trúng mục đích.
“11h30, 40m, 178 đến 185, sang trái 45 độ hướng xuống.”
“…”
Kim Tại Trung đột nhiên dừng lại, quay sang cầm lấy súng của Trịnh Duẫn Hạo hướng về phái bên phải của họ bóp cò, lúc Trịnh Duẫn Hạo phản ứng kịp thì đã thấy một người cách họ 20 m ngã xuống, còn Kim Tại Trung bên cạnh vẫn đang giữ nguyên tư thế tấn công, mắt cứ nhìn về phía đó. Cầm lấy súng trong tay cậu, Trịnh Duẫn Hạo kéo Tại Trung vào lòng, một tâm vuốt lưng cậu.
“Đủ rồi, không sao rồi, không sao rồi, đủ rồi.”
Một lát sau Kim Tại Trung trong lòng Trịnh Duẫn Hạo mới thở hắt ra.
“Mọi người chia ra, A Huy theo ta.”
Ở đây trong thời gian dài thật không an toàn, ngoài ra bây giờ đã có người phát hiện họ, chỗ này không thể trốn lâu. Bọn họ dường như không còn đạn nữa, đối phương còn lại cũng không nhiều trừ chiếc trực thăng vẫn chưa rời đi, nên tốt nhất là đột kích cự li gần.
Kim Tại Trung được Trịnh Duẫn Hạo che chắn đằng trước tâm trạng luôn lơ đãng, cho đến khi đùi của Trịnh Duẫn Hạo trúng thêm một đạn mới tỉnh táo lại, đập vào mắt là những xác chết đẫm máu có những tư thế khác nhau, trong rừng bao trùm bởi một bầu không khí chết chóc, trực thăng trên đầu dường như đã bay cao, Những người bên cạnh đều bị thương: Trịnh Duẫn Hạo một chân trúng hai phát đạn, Dương Húc Huy trên đùi và cánh tay đều có vết chém. Đặng Dũng và Đào Chí Cương rất nhanh đến bên họ cũng có những vết thương khác nhau, trên mặt Đặng Dũng có một vết thương dài khoảng 5cm, còn Đào Chí Cương trên khoé miệng còn vết máu chưa kịp lau đi. Không đợi Kim Tại Trung phản ứng, Trịnh Duẫn Hạo đã ép đầu cậu vào ***g ngực. Lần này Kim Tại Trung dường như có thể nhanh chóng phản ứng, từ trong lòng hắn ngẩng đầu dậy.
“Ta không sao.”
Nghe thấy âm thanh của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo nới lỏng tay, nhìn cậu một lát, không nói gì nữa, quay sang phía Dũng – Cương hai người.
“A Thuận cùng Tiểu Nhạc đâu?”
Hai người chỉ lắc đầu.
“Đại ca!”
Bốn người nhìn về phía giọng nói phát ra thấy Mễ Nhạc đang đỡ A Thuận, bước chân loạng choạng, chắc chắn bị thương không nhẹ, Đặng Dũng đi sang, đỡ lấy A Thuận.
“Để ta.”
Đưa A Thuận đến trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, A Thuận ngước đầu nhìn h Duẫn Hạo.
“Đại ca.”
“Bụng của A Thuận trúng một nhát dao, trên đùi cũng có một nhát.”
Đặng Dũng nhẹ nhàng đặt A Thuận xuống, để anh ta nằm thẳng trên đất, Trịnh Duẫn Hạo nhận lấy mảnh áo từ tay Đào Chí Cương thuần thục băng bó vết thương trên đùi và bụng, chỉ có thể cầm máu.
“Có thể chịu đựng được không?”
“Chịu đựng được, đại ca.”
Mọi người đều chú ý lên người A Thuận, không ai chú ý một “xác chết” ở gần họ đã đưa súng lên, chỉ về phái Kim Tại Trung gần nhất.
Bằng! Bằng!…Bằng!
“Kim thiếu gia!”
Ba tiếng súng vang lên, hai phát trúng vào lưng của Mễ Nhạc đột nhiên chạy đến đỡ cho Kim Tại Trung, một phát là do Dương Húc Huy đưa súng bắn vào tim của tên đó. Lúc Trịnh Duẫn Hạo xoay người, Mễ Nhạc đã bị Kim Tại Trung ngây dại giữ lấy anh ta, theo Kim Tại Trung đang quỳ xuống mà anh nữa nằm trên mặt đất.
“Đại…đại ca.”
“Đừng nói chuyện, nằm xuống! Những người khác sẽ mau tới thôi.”
Mễ Nhạc hít thở sau, máu từ khoé miệng chảy ra.
“Nhiệm vụ bảo, bảo vệ của ta….cũng làm tốt chứ?”
“Ân, người làm rất tốt.”
Khó khăn nở ra một nụ cười, Mễ Nhạc mở miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ phun ra một ngụm máu tươi.
“Không được nói chuyện, đây là mệnh lệnh!”
“Ta…không xong rồi….đại ca giúp….ta chăm sóc Tiểu Duy và Duy Nhạc….”
“Bọn họ là người ngươi yêu nhất, bản thân ngươi tự đi mà chăm sóc.”
Mễ Nhạc chỉ nhìn Trịnh Duẫn Hạo, thở càng gấp hơn, tháo ra chiếc đồng hồ dính máu trên tay.
“Cho Tiểu Duy….nói với nó, đây không phải dùng …..dùng tiền đen mua.”
Nói đến đây, ánh mắt của Mễ Nhạc nhìn sang Kim Tại Trung.
“Đây là…..ta nợ đại…..”
Lời còn chưa nói xong, đôi mắt mất đi ánh sáng của Mễ Nhạc dần nhắm lại, chiếc đồng hồ đang cầm tuột khỏi tay. Đào Chí Cương rút súng bắn một phát vào cái xác đã chết trước đó, nắm chặt súng trong tay. Trịnh Duẫn Hạo cậy từng ngón tay đang nắm chặt lấy áo Mễ Nhạc của Kim Tại Trung, kéo cậu vào lòng, mặc cho những giọt nước mắt không biết có từ lúc nào của cậu thấm ướt chiếc áo đã bị dính bùn đất của mình. Đột nhiên có tiếng động nhỏ truyền đến khiến Kim Tại Trung mẫn cảm trở nên kích động, nhưng bị Trịnh Duẫn Hạo giữ lại.
“Không sao, là người của chúng ta.”
“Bang chủ, bọn ta đến trễ.”
12 người hắc y nhân đứng trước mặt Trịnh Duẫn Hạo.
“Đi xem xem có huynh đệ nào còn sống, xử lí chổ này cho tốt.”
“Vâng.”