Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 55

CHƯƠNG 55

Trên đường ngồi trên xe trở về, tâm trạng của Trịnh Duẫn Hạo không tốt lắm. Người có địa vị lớn nhất trong giới cảnh sát của Bang Băng Diễm tối qua, chết rồi.

Walid Samak là do Bang Băng Diễm đưa lên, ba mươi mấy tuổi chức vị đã rất cao. Bang Băng Diễm nhờ ông ta, đương nhiên ông ta cũng lấy lợi từ Bang Băng Diễm. Walid là người luôn cẩn trọng, không dễ tin tưởng người khác ngoài bản thân, nên đối với ai cũng có phòng bị, làm việc luôn giữ lại một chút, đối với Bang Băng Diễm cho ông ta nhiều lợi nhuận cũng không ngoại lệ. Nhưng người như vậy tối qua lại chết trên giường của nam kĩ, còn nam kĩ này lại là người ở chỗ của Trịnh Duẫn Hạo, còn người thiếu niên sinh đẹp đó xem ra cũng không lạ lẫm với Trịnh Duẫn Hạo, chính là trước đây được hắn mở hàng Thường Gia Nghị. Chỉ là trước khi chuyện này xảy ra Trịnh Duẫn Hạo vốn không biết tên y, cũng không nhớ mặt y. Một người cấp cao tinh anh của giới cảnh sát đã chết, tất nhiên không thể bình yên. Nhưng là một cảnh sát chết trên giường của nam kĩ, nói thế nào cũng không được hay cho lắm. Nhưng tại hiện trường không có bất kì vết tích của chuyện chém giết, trên người Walid cũng không có bất kì ngoại thương nào, theo xét nghiệm ban đầu cũng không có dấu vết bị trúng độc. Theo lời khai của Thường Gia Nghị, Walid chết trong lúc quan hệ, nên bước đầu phán đoán Walid bị chết đột ngột. Nhưng thân thể của Walid luôn rất khoẻ mạnh, không có bệnh tim hay những bệnh có thể gây tử vong khác, người nhà ông ta cũng không ai có những bệnh như vậy, nên nguyên nhân chết còn phải đợi phân tích tiếp, mới có thể cho ra kết luận cuối cùng.

Còn Trịnh Duẫn Hạo tâm trạng không tốt không phải vì cái chết của Walid, ông ta chết rồi, Bang Băng Diễm có thể tìm người thay thế ông ta. Chỉ là, cái chết kì lạ của Walid và sáu người kia quá khác thường, bảy người đều có quan hệ lớn với Bang Băng Diễm, đây chỉ là trùng hợp ư? Nếu như có người âm thầm ra tay, thì người đó thật đáng sợ, vì không để lại bất kì dấu vết nào. Mục đích của người đó lại là gì? Nếu như muốn ngắm vào Bang Băng Diễm, tại sao lại chọn những người nếu xem xét nghiêm túc thì cũng không quá quan trọng với Bang Băng Diễm

Trịnh Duẫn Hạo lần đầu tiên vì những chuyện này mà phiền nào. Xuống xe đi vào nhà, đúng lúc Tổng tẩu đang bưng chiếc khay từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy thức ăn trong chén trong đĩa hầu như chưa được đụng tới, đôi mày của Trịnh Duẫn Hạo lại nhíu lại.

“Cậu ta không ăn sao?”

“Ân, chỉ uống vài ngụm canh. Tối qua cũng không ăn, trưa cũng chỉ ăn một chút.”

“Nếu như cậu ta không ăn, thì cũng không cần đem lên nữa!”

“Thiếu gia….”

“Được rồi, ngày hôm sau tổng dọn dẹp vườn sau do ngươi phụ trách. Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Tuy rằng còn có chuyện muốn nói, Tổng tẩu chỉ có thể bưng đồ ra ngoài. Bà hiểu rõ dù bà làm việc ở đây mấy chục năm, nhưng bà cũng không có quyền lợi nói chuyện. Sau khi Tổng tẩu ra ngoài, Trịnh Duẫn Hạo liền ngồi xuống sopha, nhắm mắt lại thở nặng nề.

“Đại ca.”

“Chuyện gì?”

Vừa nói chuyện, Trịnh Duẫn Hạo vừa nhắm mắt.

“Hôm nay những thứ bên Trung Quốc gửi, giữ lại như hai lần trước đúng không ạh.”

Một lát sau Trịnh Duẫn Hạo vẫn không nói gì, dường như khiến người khác tưởng rằng hắn đã ngủ mất.

“Đem đi đốt đi.”

“Đại ca?!”

Lời Trịnh Duẫn Hạo khiến Đặng Dũng kinh ngạc.

Đại ca từ trước đến luôn rất xem trọng những thứ được gửi đến từ gia đình của Kim thiếu gia, bây giờ cư nhiên bảo y đem đi đốt.

“Không nghe rõ sao, hay là muốn ta nói thêm lần nữa?”

“Đã nghe rõ.”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Duẫn Hạo, Đặng Dũng cúi đầu xoay người, cầm túi đồ ra ngoài.

Kim Tại Trung từ trên giường thức dậy, phát hiện mình đã ngủ đến mười giờ hơn. Không nhìn thấy bữa sáng do Tổng tầu để lại trên bàn, Kim Tại Trung có chút nghị hoặc nhưng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Tổng tẩu thấy mình ngủ ngon quá nên đem đi rồi. Vậy thì để mình đói một chút, đến trưa ăn cho no, cũng nhớ đến Tổng tẩu luôn dùng ánh mắt lo lắng đó để nhìn cậu. Nghĩ như vậy Kim Tại Trung không biết Trịnh Duẫn Hạo đã ra lệnh. Đến bữa trưa không có người đưa đồ ăn tới, Kim Tại Trung bắt đầu bắt đầu phát hiện có cái gì không đúng. Cho đến bữa tối vẫn không ai đưa đồ ăn đến, Kim Tại Trung mới đại khái đoán được chuỵện gì. Không gọi người, Kim Tại Trung cứ như vậy, dù gì Trịnh Duẫn Hạo cũng không để cậu đói chết. Lại nói, làm đến mức này, cậu không thể trách ai.

Nguyên nhân cái chết của Walid cuối cùng cũng được kết luận là đột tử, pháp y không tìm ra được bất kì nguyên nhân nào khác. Trịnh Duẫn Hạo từ trong lời khai của Thường Gia Nghị cũng không tìm được bất kì thứ gì chứng minh cái chết của Walid có liên quan đến cái chết của 6 người trước đó. Còn tội danh giết người của Bang Băng Diễm, cũng được xoá đi bởi lời tuyên bố đó.

Cảm thấy mệt mỏi nên Trịnh Duẫn Hạo từ trưa đã trở về sớm. Sau khi trở về biết được Kim Tại Trung hai ngày nay đều ở trong phòng không có động tĩnh gì, lúc hạ nhân đưa nước cậu cũng không hỏi gì, Trịnh Duẫn Hạo nắm chặt hai tay đi lên sân thượng, lấy rượu từ trong quầy ra, sau khi mở bình rượu ra liền uống không ngừng.

Đứng trước cửa phòng, nghe thấy tiếng tiêu cô đơn bi thương truyền đến, nộ khí âm thầm dưới đáy lòng lại bùng dậy. Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa thô bạo, khiến cho Kim Tại Trung dứt môi khổi cây tiêu, xoay người. Vào như thế này, chỉ có Trịnh Duẫn Hạo, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp lại Trịnh Duẫn Hạo sau 8 ngày trở về đây.

Hai người nhìn nhau không quá 3 phút, Trịnh Duẫn Hạo đầy nộ khi đi về phía cậu, Kim Tại Trung không quan tâm xoay người, tiếp tục đưa cây tiêu đến bên miệng. Nhưng âm đầu tiên chưa thổi xong, người đã bị kéo mạnh về sau, đâm mạnh vào tường, còn chưa kịp xoa đôi vai đang đau nhức, Kim Tại Trung đã thấy cây tiêu trong tay Trịnh Duẫn Hạo bị bẻ làm đôi, tiếp đó bị quăng xuống đất, sau đó Trịnh Duẫn Hạo một tay đặt lên ngực cậu ép cậu sát vào tường, một tay giữa lấy chiếc cằm của cậu, lực đạo lớn đến nỗi khiến cậu cảm thấy xương cốt có nguy cơ bị vỡ vụn. còn những thứ này đều nhanh đến nổi khiến cậu phản ứng không kịp.

“Anh ta chết ngươi liền đau lòng, ăn không ngon, ngủ không yên, có phải là đói chết rồi ngươi cũng không nói thèm nói gì! Trong phòng ăn cùng căn phòng này hai người rốt cuộc đã làm gì? Nói! Ăn cơm cũng phải lâu như vậy? Tán gẫu cũng phãi đặc biệt đi vào phòng nói cả buổi chiều, cả cơm cũng không cần ăn hay sao! Hả?! Có phải đã sớm muốn rời khỏi nơi đây, chỉ vì anh ta mới tiếp tục ở lại, nên anh ta chết rồi cũng không có gì để lưu luyến nữa, đúng không!!! Ta nói cho ngươi biết, đừng mộng tưởng nữa! Cả cuộc đời này cũng đừng mong được rời khỏi đây!”

“Ngươi sao phải khổ như vậy chứ, Trịnh tiên sinh? Nếu ta khiến ngươi chán ghét, khiến ngươi chướng mắt, để ta cút là được, đây là nhà của ngươi, tại sao phải uỷ khuất bản thân ra ngoài ở. Cũng không cần bắt ta về? Dù gì ta cũng không thể làm ngươi thoả mãn, hay là có còn hơn không? Lại nói ngươi không phải đã sớm chán ta rồi sao? Ngươi nói không sai, nếu không phải vì anh ta, ta đã sớm đi. Còn nữa, những chuyện ngươi làm với ta, ta cùng anh ấy cũng đều làm hết rồi, trả lời như vậy ngươi mãn nguyện chưa, Trịnh tiên sinh?”

“Bốp” một cái bạt tai vô tình hạ xuống mặt Kim Tại Trung.

“Đừng tưởng ta sẽ không động thủ với ngươi!”

Nghiêng đầu, Kim Tại Trung trong lúc choáng váng vẫn cố cử động, nuốt thứ tanh mặn trong miệng xuống. Chưa qua vài giây, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên rên một tiếng, lui vài bước, ngã xuống mặt đất.

“Ngươi cũng đừng tưởng ta không dám đánh trả. Sao rồi, còn nhớ chứ, cái này là người dạy ta, phải làm sao dùng toàn lực tấn công khi đối thủ không chú ý. Thật tiếc, không mang giày.”

Lúc Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, biểu tình hơi ngạc nhiên trên mặt đã biến mất, thay bằng sự lạnh lùng, nhìn biểu tình Kim Tại Trung có đắc ý khi rút lại chân. Kì thực hắn bị Kim Tại Trung tấn công hai lần, lần đầu tiên là dùng đầu gối thụi vào phần bụng, sau đó lui về sau lại bị đá một cước. Giống như Kim Tại Trung nói: tiếc là không mang giày. Nếu như chân của Kim Tại Trung mang thêm giày, thì trước bụng Trịnh Duẫn Hạo nhất định sẽ bầm tím một mảng lớn. Cũng chưa từng có ai có cơ hội làm vậy với Trịnh Duẫn Hạo. Nếu như bình thường, đừng nói một cước đó ngay cả cơ hội đưa đầu gối lên cũng không có, cho dù bất cẩn bị thụi một phát, Trịnh Duẫn Hạo tuyệt đối sẽ không cho để cho đối phương có cơ hộ đá thêm một cước. Chỉ là đối với Kim Tại Trung, hắn không hề phòng bị cũng không ngờ đến.

Trịnh Duẫn Hạo sau khi đứng dậy liền đi về phía Kim Tại Trung, nhưng rất nhanh một chiếc ngân châm không lớn không nhỏ được đâm vào động mạch cổ của hắn. Trước đây vì an toàn của Kim Tại Trung, cũng sợ cậu quên, nên kỉ hồ mỗi bộ quần áo của Kim Tại Trung đều có một sợi dây nịt chuyện dụng, trên dây nịt có những chiếc ngân châm không lớn không nhỏ như chiếc đang ở trên cổ Trịnh Duẫn Hạo. Nhưng động tác của Trịnh Duẫn Hạo chỉ dừng lại một chút, không quan tâm đến chiếc ngân châm có thể khiến hắn trọng thương hay mất mạng, tiếp tục đi về phía Kim Tại Trung. Vừa cảm thấy đầu kia của châm chạm vào Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung liền lập tức thu tay lại, trên cổ Trịnh Duẫn Hạo chỉ có một điểm màu đỏ nho nhỏ, không chảy máu. Còn tay vừa rụt lại đã bị Trịnh Duẫn Hạo giữ lại, ngay cả cánh tay kia cũng bị giữ lại, sau đó người bị ép lên tường, cằm một lần nữa bị giữ chặt.

“Chán hay không là do ta quyết định.”

Vừa nói môi vừa thô bạo ấn lên môi Kim Tại Trung, tay liền bắt đầu xé rách áo của cậu. Thả lỏng tay ra, ngân châm rời xuống đất, Kim Tại Trung tập trung lực vào cổ tay, nổ lực thoát khỏi bàn tay gọng kiềm kia. Lực đạo của Kim Tại Trung không nhỏ, lực của Trịnh Duẫn Hạo lại bị phân tán, nên rất nhanh tay của Kim Tại Trung đã thoát ra khỏi tay Trịnh Duẫn Hạo, nhưng mặc cho Kim Tại Trung cố gắng đẩy như thế nào cũng không thể đẩy người phía trên ra. Có thể là do phản ứng kịch liệt của Kim Tại Trung càng khiến hắn tức giận, Trịnh Duẫn Hạo lui lại. Nắm lấy tay Kim Tại Trung kéo mạnh, Tại Trung liền từ đứng trở thành nằm, thân thể của Trịnh Duẫn Hạo lại một lần nữa đè lên. Ngã mạnh như vậy, khiến những sức lực Tại Trung khó khăn tập trung lại được đều biến mất, hơn nữa hai ngày nay ngoài nước ra cậu không cho gì vào bụng, vừa nãy chiến đấu đã sử dụng hết năng lượng vốn có rồi, sau khi bị ngã xuống đất liền nhắm mắt lại, không có bất kì hành động nào nữa. Nhưng biểu hiện chịu đựng tương phản với sự chống trả trước đây của Tại Trung, lại càng khiến ngọn lửa nộ khí trong lòng Duẫn Hạo càng cháy mạnh hơn, động tác cũng càng thô bạo hơn trước nhiều lần….

Mở mắt ra, một lát mới nhìn rõ những thứ trước mắt, biết nơi mình đang ở hiện tại là đâu.

Cậu cũng không biết là mình ngủ thiếp đi hay là ngất đi, cậu đang nằm ở dưới đất của phòng đọc sách, bây giờ lại nằm trên giường của phòng ngủ, thân thể không có cảm giác nhớp nháp, chắc là có người giúp cậu rửa qua. Dù cho có chuyện gì, Trịnh Duẫn Hạo chắc chắn sẽ không để người nào khác giúp cậu tắm rửa, nói như vậy, lệnh quản thúc đã được bãi bỏ rồi?

Khoé môi của Kim Tại Trung kéo lên, nhưng tinh thần lại mang vẻ bi thương, Tại Trung kéo chăn ra muốn xuống giường, nhưng chân vừa đặt xuống thì cơn đau nhức ở vùng lưng và eo truyền đến, người liền từ trên giường ngã xuống đất. Lúc đó Trịnh Duẫn Hạo không có bất kì lời nói ôn nhu nào, cũng không có khúc dạo đầu, không bôi trơn, chỉ đơn giản thô bạo tiến vào, thân thể sớm đã quen với sự ôn nhu vốn không thể chịu đựng được, tuy lần cuối cùng động tác của Duẫn Hạo đã ôn nhu hơn, nhưng đau thì vẫn đau, cảm giác hình như không chảy máu, nhưng chắc là xưng rồi.

Bọn họ chưa bao giờ làm quá hai lần trong một đêm, còn tối qua dưới tình hình đó là làm liên tục ba lần, đã quá mức chịu đựng của cơ thể. Những vết siết trên tay xuất hiện trong tầm mắt. Lúc đó là do thân thể quá đau nên phản ứng, do Duẫn Hạo dùng chiếc áo sơmi bị xé rách chột chặt tay cậu để lại, cũng không rõ lắm. Đứng dậy, Tại Trung lại cười, biểu tình lại có chút cay đắng.

.

‘Lại không có! Các ngươi đứng đây ngủ hay sao, hả?! Một người lớn như vậy các ngươi cũng mất dấu được, mắt nhìn đi đâu hả?”

Tiếng mắng phẫn nộ của Trịnh Duẫn Hạo lại vang lên trên đại sảnh lầu một của toà nhà chính, lần này chịu mắng không phải một con ma bị oan uổng nào, mà là một đám. Một đám người chỉ biết cúi đầu chịu mắng, gánh chịu nộ khí của Trịnh Duẫn Hạo. Có thể khiến Trịnh Duẫn Hạo tức giận như vậy chỉ có Kim Tại Trung, Kim Tại Trung lại không thấy đâu. Duẫn Hạo trưa nay chưa tới hai giờ đã trở về, nhưng vừa vào phòng ngủ thì không thấy Kim Tại Trung đáng ra nên nghỉ ngơi trong đó.Cảm giác không tốt lại dấy lên, hắn liền xuống lầu, đáp án chính là chưa từng nhìn thấy Kim Tại Trung xuống lầu, càng không thấy cậu ra ngoài. Không có tâm tình mắng chửi người khác, chỉ nhanh chóng cho người đi tìm, bản thân hắn đi lên sân thượng. Nhưng trên lầu dưới lầu, vườn trước vườn sau, ở đâu cũng không có.

“Nói đi! Đều câm hết rồi hay sao?”

“Bọn ta thực sự không nhìn thấy Kim thiếu gia ra khỏi cửa.”

Một người lớn mật nói nhỏ. Từ lần trước Kim Tại Trung li khai, sắc mặt của Trịnh Duẫn Hạo chưa từng tốt bao giờ, mọi người đều cẩn thận, sợ làm sai sẽ khiến Trịnh Duẫn Hạo tức giận. Còn sáng hôm nay nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo lúc ra khỏi cửa, tâm tình dường như không tồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa nhẹ nhõm được bao lâu.

“Không ra ngoài, chẳng lẽ người có thể bốc hơi sao?!”

Lúc này không ai nói gì, Còn Tổng tẩu từ đầu ở trong nhà bếp nghe thấy tiếng mắng của Trịnh Duẫn Hạo mới từ từ đi ra.

“Thiếu gia?”

Trịnh Duẫn Hạo quay đầu nhìn Tổng tẩu, không nói gì.

“Ngươi đã tìm qua phòng sách của Kim thiếu gia chưa? Mười giờ hơn ta theo lời người dặn đưa cháo lên đó, Kim thiếu gia vừa đúng lúc đi khỏi phòng ngủ đến phòng sách, cháo cũng ăn trong phòng sách.”

Cả đại sảnh đột nhiên im ắng đến nỗi kim rớt trên sàn nhà vẫn có thể nghe thấy. Trịnh Duẫn Hạo lướt mắt nhìn những người đang cúi đầu, xoay người đi lên trên lầu.
Bình Luận (0)
Comment