Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 16

Thật ra Vương Thục Hiền thì rất dễ chăm sóc, cơ bản chỉ cần nấu cơm ngon, giúp bà dọn dẹp phòng khách, phòng ngủ, toilet là được rồi. Trước khi mở cửa Trì Đông Chí hơi đắn đo một chút về củ cải và xương sườn trên tay, không biết mình nấu canh có ngon như bà hay không

Không đợi cô móc chìa khóa ra, Vương Thục Hiền đã tới mở cửa, đứng tại cửa, nở nụ cười thoải mái. _Thiên Yết_dđlqd.com_

"Sao giờ mới trở về, đơn vị rất bận sao?"

"Không phải, con đi mua thức ăn."

Trì Đông Chí cố ý cười rất vui sướng.

“ Lần này không được khoác lác nữa đâu đấy, phải đảm bảo đưa món ăn ngon lên đó!”

“Được rồi, con sẽ chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất là được chứ gì!”

Vương Thục Hiền cười cưng chiều.

"Mau tới đây xem ai tới này."

Ánh mắt Trì Đông Chí ngưng trệ trong ba giây, người ngồi trên ghế sofa từ từ đứng dậy, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, nét mặt hờ hững, dù so với khuôn mặt lúc nhỏ như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi đây là cùng một người, cảm giác rất kì diệu, lạ lùng.

"Đã quá lâu rồi không gặp, Đông Đông."

Tô Nhượng ngọc thụ lâm phong, rõ ràng mấy ngày trước hai người mới gặp mặt nhau, mà giờ này anh lại trợn tròn mắt nói dối.

Cảm giác rất lạ lẫm, Trì Đông Chí khẽ cúi đầu xuống, phối hợp với anh.

"Phải, đã lâu không gặp, anh trở về lúc nào?"

"Được một thời gian rồi."

"Vâng, anh ngồi chơi, em đi nấu cơm."

Tô Nhượng nhìn cô lạnh nhạt xoay người đi vào phòng bếp, tay chân hết sức nhanh nhẹn, tạp dề quanh eo của cô không tới một nắm, đường cong gò má rất đẹp, ánh mắt vẫn cố chấp như cũ. Cảm xúc trong lòng Tô Nhượng lại cuồn cuộn dâng lên một lần nữa, cô sẽ mãi mãi không thỏa hiệp, luôn bướng bỉnh như vậy, quả nhiên một chút cũng không thay đổi.

Rõ ràng bởi vì Tô Nhượng đến thăm mà Vương Thục Hiền rất vui vẻ, cố ý giữ anh lại ăn cơm tối, Tô Nhượng cũng không có từ chối, hơn nữa khẩu vị của anh cũng không tệ lắm, liền uống hai chén canh xương, món ăn thì lại không động đến.

Cũng không có cảm giác khó chịu, rất nhiều năm qua lần đầu tiên hai người ngồi gần nhau như thế, lại hết sức ăn ý lựa chọn lạnh nhạt, có lẽ trong lòng cũng có chút phập phồng, chỉ là nguồn gốc không giống nhau, một người bởi vì yêu, một người khác bởi vì thẹn.

Năm tháng dài đằng đẵng đã xóa tan sự khờ khạo và cố chấp của anh, Tô Nhượng nghĩ, năm tháng không buông tha cho con người, ngay cả nhóm người bọn anh đều cố chấp như nhau cũng bắt đầu dần thất vọng về tình yêu, thậm chí còn buông tha, quả nhiên không có thứ gì là không bị tàn phá bởi thời gian.

Sau đó Tô Nhượng ngồi cùng Vương Thục Hiền một lát, Trì Đông Chí ở phòng bếp dọn dẹp vệ sinh, giống như cuộc sống nhiều năm trước, chỉ là vai nam chính khác nhau, rất khó làm cho người ta có cảm giác của sự thay thế.

Lúc rời đi, Tô Nhượng đề nghị Trì Đông Chí tiễn anh một đoạn.

Vương Thục Hiền hiển nhiên đồng ý, có thể nhìn ra, rất có thể là bởi vì con trai mình cùng Thẩm Linh đi quá gần, bà có chút áy náy với Tô Nhượng, cho nên không từ chối yêu cầu của anh, có thể cũng bởi vì bà không biết một chút quá khứ giữa Trì Đông Chí với Tô Nhượng.

"Đông Tử, con tiễn Tô Nhượng đi, nhớ cầm theo đèn pin."

Trì Đông Chí thoáng giật mình, cười tự nhiên đứng lên.

"Có thể nha, đi thôi."

Trì Đông Chí khoác thêm một bộ quần áo, mang theo đèn pin cầm tay, một trước một sau cùng Tô Nhượng ra cửa, nhìn dáng vẻ cô như vậy có vẻ là một tư thế nói chuyện dài, Tô Nhượng suýt nữa bật cười, cô quả nhiên vĩnh viễn đều là như vậy.

"Gọi em xuống có chuyện gì sao?"

Trì Đông Chí vừa ra khỏi cửa liền mở miệng hỏi.

"Không phải là em có nghi vấn cần anh tới giải đáp sao, anh cho em một cơ hội."

Tô Nhượng ở trước mặt dẫn đường, cũng không quay đầu lại nhìn sắc mặt của cô.

"Em không có nghi vấn gì, cuộc đời của anh chưa bao giờ cần người khác vung tay múa chân."

Còn nói không có nghi vấn? Miệng đã nói như vậy mà còn không chịu nhận.

"Em cùng Hạ Mạt có khỏe không?"

"Cũng không tệ lắm." _Thiên Yết_dđlqd.com_

Trì Đông Chí hời hợt nói, hình như cô không muốn tiếp tục cái đề tài này.

"Thật làm cho người khác hâm mộ."

Đi xuống tới lầu dưới, Tô Nhượng đứng lại, quay đầu lại nhìn cô, đáy mắt một mảnh hài hước.

"Có phải em muốn hỏi người phụ nữ đó là ai?"

"Em càng muốn biết tại sao dáng dấp của cô ấy giống em."

Trì Đông Chí cười khinh miệt.

"Điều này làm cho em khó chịu, có một người hình dạng rất giống với em lại là người thứ ba, cho dù thế nào thì trường hợp này cũng làm cho người ta kinh tởm."

"Miệng em lúc nào cũng xấu như vậy."

Tô Nhượng không có tức giận bởi vì lời nói của cô, ngược lại anh cười rất vui vẻ.

"Giống em sao? Thật ra thì không giống, vừa mới bắt đầu anh cũng cảm thấy cô ấy giống em, sau lại. . . . . ."

Tô Nhượng lắc đầu một cái.

"Không cảm thấy giống nữa, cho nên cô ấy còn chưa có tư cách làm người thứ ba, trước miễn cưỡng dùng đi, chờ sau này tìm được người giống em hơn thì cô ấy có thể rời đi."

Trán Trì Đông Chí nổi đầy gân xanh, không nhịn được nhỏ giọng quát lớn.

" Tô Nhượng, anh đừng quá phận."

"Em đừng nóng vội."

Tô Nhượng ngăn trở cô.

"Anh bỗng phát hiện ra rằng anh yêu những người không giống với em, bởi vì em không yêu anh, và anh, ừm, cũng bởi vì họ yêu anh, cho nên mãi mãi không vui nổi, anh không phải. . . . . ."

"Đủ đê tiện!"

Vẻ mặt Trì Đông Chí cực kỳ giận dữ làm Tô Nhượng buồn cười.

"Ha ha, chính xác, quả thật đủ đê tiện. Thế nào? Kế tiếp có phải vờ làm người tri kỷ khuyên anh quay đầu lại là bờ, đối xử tốt với Thẩm Linh không?"

Trì Đông Chí cứng lên, biết nghe lời lắc đầu một cái.

" Tô Nhượng, thật lòng em không có ý nói anh đê tiện."

"Anh hiểu, anh còn không hiểu em sao."

Anh đương nhiên hiểu rõ cô, cô chỉ độc mồm, từ trước đến giờ luôn nghĩ một đằng nói một lẻo, khi còn bé anh thường đi theo phía sau cô, cô chê anh phiền liền mắng chửi người, để cho anh biến, anh không đi cũng không thấy cô tức giận, cô đi đến chỗ nào thì anh tới nơi đó.

"Về chuyện anh và Thẩm Linh, không có liên quan gì với em, giải quyết như thế nào đều là chuyện của hai người."

Lúc này Tô Nhượng thật sự kinh ngạc, anh đã quen với sự ích kỷ và vô cảm của cô, mặc dù biết tất cả ngọn nguồn đều là bởi vì Lương Hạ Mạt, nhưng nhiều năm qua như vậy anh đã có thể đón nhận, anh không bao giờ có thể ngờ Trì Đông Chí cô cũng có một ngày thay đổi tính, tiếp theo một cái suy nghĩ hiện lên trong đầu anh.

"Em cùng Hạ Mạt xảy ra vấn đề?"

Trì Đông Chí cười nhạo anh.

"Anh đa nghi."

"Em cảm thấy. . . . . . Em có thể gạt anh sao?"

Anh nhìn cô chằm chằm, màu sắc đáy mắt từ từ hòa tan ra bốn phía, khoảng cách hai phía không phải rất xa, Tô Nhượng gần như không nhịn được ý nghĩ muốn đi bóp cằm của cô, lấy ra một ít tin tức từ bên trong.

Thấy cô đứng im như đá, cuối cùng Tô Nhượng cũng suy sụp như cũ, cúi đầu giống như là con gà trống thua trận, giải thích những gì đã trải qua với cô gái ngoài giá thú kia, từ lúc thông báo tuyển dụng đến khi nhìn thấy vẻ ngoài của cô thì trong đầu anh xuất hiện ý xấu, sau đó hai người quen nhau, tất cả đều rõ ràng chi tiết giống như một bài báo cáo, cuối cùng anh còn nói.

"Rất thân mật, ôm hôn cũng có, ý nghĩ cùng nhau lên giường cũng có, nhưng còn chưa kịp thực hiện thì phát hiện cô ta và em là hai người hoàn toàn khác nhau."

Tô Nhượng trưng ra vẻ mặt không biết phải làm sao.

"Sau đó... giống như không có hứng thú, đành nghĩ, giữ cô ta lại bên cạnh để làm vật trang trí, nhìn cũng thấy thoải mái."

Trì Đông Chí nhìn chằm chằm vào anh, toàn thân tức giận mỗi lỗ chân lông cũng bốc lửa, con mẹ nó khốn kiếp, lại dám có ý xấu với cô.

"Em đừng nhìn anh như vậy, anh cảm thấy giống như em muốn cưỡng bức anh."

Trì Đông Chí rất muốn đá cho anh một phát, hoặc là nói tiếng “em thật thất vọng về anh”, nhưng điều này không phải là thái độ cô nên có, cô không nhịn được hỏi.

"Anh làm sao xứng đáng với Thẩm Linh?"

Tô Nhượng cố ý trừng mắt giả bộ vô tội, hai tay mở ra.

"Trước mắt còn không định suy nghĩ những chuyện này, huống chi cô ấy đối với anh cũng rất vui vẻ."

"Anh nói láo, cô ấy rất yêu anh, như thế mà vẫn không làm anh xúc động, anh không có trái tim sao?

"Yêu?" _Thiên Yết_dđlqd.com_

Tô Nhượng tựa hồ nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới này, lập tức liên tục gật đầu.

"Ừ, đúng, rất yêu anh, đó là nói dễ nghe một chút, ngay cả nước nóng cũng bắt anh lấy, anh phục vụ cho cô ấy đầy đủ, huống chi anh căn bản không yêu cô ấy, miễn cưỡng, dựa vào cái gì mà anh phải tự uất ức chính mình."

Trì Đông Chí vừa định phản bác liền bị anh vội vàng cắt ngang.

" Đông Đông, tại sao cách em và cô ấy yêu lại không giống nhau chứ? Cô ấy thì chỉ nói, còn em chỉ biết làm, nếu Thẩm Linh có thể đối với anh bằng một nửa giống như em đối với Hạ Mạt, thì cho dù anh không thương cô ấy sớm muộn cũng sẽ bị cô ấy làm cho cảm động, càng không thể nào phản bội cuộc hôn nhân này, dù sao cũng là chuyện cả đời, nhưng cô ấy không xứng đáng để anh làm như vậy."

Bạn bè lớn lên cùng nhau ai cũng hiểu Thẩm Linh, yếu ớt, đơn thuần, thích nằm mơ, thích bám người, nói nhiều hơn làm, bệnh công chúa cực nghiêm trọng, không có trải qua cuộc sống mà không có người tẻ nhạt có thể được gây ấn tượng với cô, nhưng một khi sống thực sự với nhau, những chi tiết bình thường không đáng kể đều có khả năng đánh bại tình yêu, huống chi, Tô Nhượng không có tình yêu với cô, nói gì đến nhân nhượng, bao dung.

Trì Đông Chí bị cắt ngang im lặng, vẫn còn đấu tranh phản bác.

"Đây không phải là lý do của anh, cô ấy là vợ anh, bất kỳ khuyết điểm nào của cô ấy đều không phải là lý do của anh."

Một câu cuối cùng nói khó khăn.

"Tô Nhượng, cảm ơn anh đã giết chết hình ảnh đẹp của anh trong tâm trí của em."

Trì Đông Chí gần như có thể nghe được âm thanh của quả đấm anh nắm chặt đến xương cốt vặn vẹo, chỉ là cô không thể nào lùi bước, càng không thể nào tán thành cái Logic của anh. Bên ngoài, cô mãi mãi khinh bỉ cách làm này.

"Còn Lương Hạ Mạt thì sao? Em có thể tha thứ cậu ấy vượt quá giới hạn sao?"

"Tô Nhượng."

Trì Đông Chí lớn tiếng quát anh.

"Anh thật là quá đáng, đừng quên hai người bọn họ một là vợ anh một là chồng của em, anh làm sao có thể trở thành như vậy?"

"Thì ra là em cũng biết bọn họ xen lẫn cùng một chỗ, mà vẫn có thể bình tĩnh được, để anh xem em có thể nhịn Lương Hạ Mạt tới khi nào? Mặt khác, em cũng giết chết sự kiên cường và không thỏa hiệp của Trì Đông Chí ở trong lòng anh."

Trì Đông Chí im lặng không thể đối mặt với thất bại ở trước mặt Tô Nhượng, không nắm chắc, không biết trước, tâm trí vượt quá giới hạn thì tính sao? Cô có thể bảo đảm Lương Hạ Mạt không có vượt quá giới hạn, bởi vì anh đã nói đời này chỉ cùng lên giường với một mình cô, ưu điểm của Lương Hạ Mạt thì không nhiều, duy nhất một điểm nói được là làm được.

Gây nhau rất căng, hình như không có nói một chút đi cần thiết, Trì Đông Chí chuẩn bị lên lầu, bị Tô Nhượng từ phía sau gọi lại.

"Này, cho anh ấn dấu cái đi, coi như là kỷ niệm, chỉ là bên ngoài cũng không coi là phạm pháp."

Trì Đông Chí cảm thấy vớ vẩn đến tột cùng, ngay cả đầu cũng không quay lại, xoay người lên lầu.

Cho đến khi đèn trên lầu sáng lên, Tô Nhượng chậm chạp không chịu rời đi, ngồi trong khu nghỉ mát của chung cư bên cạnh, tây trang cởi ra hai cúc áo, nhìn qua rất chán chường.

Người phụ nữ này, vừa ngoan tuyệt lại ích kỷ, ngay từ lúc tám trăm năm trước anh đã sớm tuyệt vọng đối với cô, nhưng mà, cho tới bây giờ, có một nơi sâu trong lồng ngực của anh vẫn bị đau dữ dội.

"Ấn dấu thôi mà." _Thiên Yết_dđlqd.com_

Nhiều năm trước, một ngày nào đó trong lúc vô tình anh thấy Lương Hạ Mạt cười hì hì chỉ vào má cậu ta nói, Trì Đông Chí nhảy dựng lên hung hăng hôn ở trên mặt cậu ta, vui mừng giống như con thỏ nhỏ. Anh vừa chua xót vừa đố kị, nhưng trong cái không gian kia chỉ có Lương Hạ Mạt cùng Trì Đông Chí, không có người khác.

Hơn nữa, không hề có anh!
Bình Luận (0)
Comment