Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 25

Nếu như trên thế giới này chỉ có một việc có thể để cho Trì Đông Chí tại chỗ đó nhìn rõ còn có cảm giác giận không thở được, chuyện đó nhất định là, rốt cuộc cô tận mắt nhìn thấy, Thẩm Linh và Lương Hạ Mạt đứng chung một chỗ ôm nhau, ôm nhau rất chặt. Loại này đánh thẳng vào sự mê muội, không phải là "Qủa nhiên như thế" mà là "Sao sự thật lại như vậy", giống như vẫn luôn nhéo vào cánh tay chồng một cái cũng không hại gì rồi làm như nắm được nhược điểm của anh làm nũng với anh, biết rất rõ ràng không tồn tại nhược điểm, bỗng nhiên có thời điểm chứng minh là có như vậy, nó thật sự có, càng làm cho người sụp đổ chính là, Trì Đông Chí rất không biết nên cử xử thế nào mới phải.

Cửa sổ xe đã mở rộng ra, rõ ràng không khí rất thoáng, nhưng cô vẫn cảm thấy bị đè nén, ngăn chặn toàn bộ phổi không thể thở nổi, đầu và phía sau lưng mỗi một tấc giống như có lưỡi dao lăng trì quẹt qua, khắp nơi đều để lại một mảng dấu vết mồ hôi lạnh.

Từ góc độ này nhìn sang, từ tư thế bọn họ ôm nhau đến góc độ đều kết hợp rất hoàn mỹ, đôi môi Lương Hạ Mạt khi mở khi đóng, không biết vô tình hay cố ý rơi vào trên trán Thẩm Linh. Không thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Linh, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay ôm chặt lấy thắt lưng Lương Hạ Mạt.

Đột nhiên trong lòng Trì Đông Chí dâng lên sự hoảng loạn vô cùng, ngón tay không tự chủ run rẩy có tần suất.

Vậy không đúng, đây không phải là cô tưởng tượng cảnh chia tay, cô là muốn ly hôn, bởi vì có kết quả kiểm tra cơ thể rất khó mang thai một lần nữa, cô hi vọng anh có thể lựa chọn một bầu trời khác. Nhưng cô cũng không phải không thể rời đi, vì vậy chờ đợi lúc thời cơ chín muồi mang những rối rắm này nói ra, cô hi vọng Lương Hạ Mạt lựa chọn kết quả là hai người sẽ cùng chung nhau đối mặt với khó khăn, chỉ cần anh nguyện ý, dù sao mọi thứ này đây cũng đều vì anh mà suy nghĩ.

Đây là lúc thích hợp để chia cách, ngoài cửa kính là người đàn ông cô yêu cho đến chết và người con gái khác ôm nhau ở chung một chỗ, mà bên trong cửa kính là cô đang trăm phương ngàn kế suy nghĩ ly hôn. Đây là một cơ hội, vì vậy cô nên nhảy ra ngoài ngay trước mặt trách móc anh, tiếp theo dùng lý do này quanh minh chính đại yêu cầu ly hôn, tiếp sau đó có lẽ sẽ là, dựa vào bằng chứng đầy đủ yêu cầu anh đồng ý.

Thế nhưng... cô vậy mà không làm được.

Trì Đông Chí đột nhiên không dám nhìn tiếp nữa, trán dựa vào tay lái há mồm thở dốc. Cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng hít thở hổn hển âm thanh khàn khàn đồng thời những giọt nước mắt to lớn chảy ra. Ngực giống như bình thường, đột nhiên bị nhét vào một khối đá lớn, đè ép bịt kín, Trì Đông Chí hung hăng nện cho hai quyền, ngược lại không phóng thích được, mà còn càng đau khổ thêm.

Về lý trí nói cho Trì Đông Chí: Đi tách bọn họ ra, để cho bọn họ biết bây giờ cô vẫn còn tồn tại; về tình cảm Trì Đông Chí sụp đổ khóc thút thít: Dạy tôi đi, nên làm cái gì bây giờ?

Trì Đông Chí ngước mắt nhìn ra lần nữa, ánh mắt không phải là căm hận bình thường, không phải là tâm như tro tàn, mà là không chút nào che giấu, đau khổ và bi thương vô cùng tận, tựa như kéo dài vĩnh viễn không kết thúc. Cô thấy ngón tay thon dài của Lương Hạ Mạt vỗ vào trên lưng Thẩm Linh, cô nhớ tay ngón tay kia có bao nhiêu linh hoạt, thường chỉ dùng một lúc là có thể tháo mặt nạ ra vẻ nghiêm trang của cô, đầu ngón tay trực tiếp buông thả khi đang cao triều. Mà bây giờ công việc của nó là vuốt ve một người phụ nữ khác, từng cái nâng lên rồi hạ xuống, đơn giản mà bao dung, sau đó chuyển người một cái, từ vuốt ve biến thành ôm, Thẩm Linh ở trong ngực Lương Hạ Mạt xoay người, đưa lưng ra ngoài, sau đó bọn họ bắt đầu bước đi.

Trì Đông Chí trơ mắt nhìn Lương Hạ Mạt mở cửa xe, cần thận đỡ Thẩm Linh lên xe, đi chầm chậm về phía ngồi lái, loáng thoáng thấy anh nghiêng người cúi xuống, không biết là cài dây an toàn cho người ngồi ghế phụ hay là...Hôn.

Trì Đông Chí bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, nhưng trong lòng và cơ thể đều đang phát run, không có bất kỳ ý nghĩ hi vọng gì, cuộc sống đến đây chấm dứt là được rồi.

"Trì Đông Chí, mày có thể thay đổi bản thân mình ác thêm một chút." Cô nhỏ giọng tự nói với mình, khởi động xe, bám đuôi theo.

Sau đó, rốt cuộc lần nữa nhìn thấy chiếc xe Jeep quân dụng kia dừng lại, Trì Đông Chí cứ ngơ ngác như vậy ngồi trong xe, ánh mắt dại ra, thậm chí cũng không xuống xe nhìn hai người kia, cô đang suy nghĩ, tại sao cô muốn theo tới đây? Tại sao không thể đối tốt với chính mình một chút?

Trì Đông Chí nhìn bọn họ qua cửa kính xe, Thẩm Linh nửa tựa vào ngực Lương Hạ Mạt, lại dịu dàng lắng nghe, có thể là đang được hỏi ý kiến, cằm cô ta rũ xuống vẽ ra một độ cong rất đẹp mắt, sau đó một nam một nữ vừa mới lái xe đàng hoàng cầm thẻ mở cửa phòng ôm nhau đi vào thang máy.

Trì Đông Chí nghĩ, thị lực của mình sao lại tốt như vậy chứ, sao mà cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng. Móng tay cô dùng sức bấm vào lòng bàn tay, dùng lực rất mạnh. Tình yêu của cô, tình bạn của cô, anh hứa hẹn, đúng là cho cô một phần lễ rất lớn, châm chọc rất lớn, tình tiết vở kịch dung tục buồn nôn này sao lại cố tình rơi lên người cô mặc dù loại kịch này chiếu trên truyền hình tám giờ cô chưa bao giờ xem.

Xe cảnh sát rêu rao đứng đó khiến không ít người nhìn chăm chú, Trì Đông Chí mở cửa xuống xe, cảnh phục màu lam dưới ánh mặt trời hết sức chói mắt, cô đeo đôi kính rất to, xông vào cạnh cửa khách sạn mấy đứa bé giữ cửa tản ra thủ thế. Cô không phải tới quét tệ nạn, có lẽ, không phải đâu!!

Ánh mắt Trì Đông Chí khôi phục trong sáng, bàn tay vẫn như cũ ôm lấy trái tim, mẹ nó, đau quá! Từ từ bước tới, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ khóa vào một mục tiêu, từng bước đi qua nhiều loại xe, thầm nghĩ, chủ nhân những chiếc xe này, có bao nhiêu là tới vụng trộm tình cảm, và có bao nhiêu là người không được như ý giống cô?

Đến sau mục tiêu, cô ngồi chồm hổm xuống, hướng về biển số xe quân dụng sững sờ, giống như kẻ ngốc cười ra tiếng, sau đó đứng bên cạnh xe đốt một điếu thuốc, thân xe nóng rực nhiệt độ cao làm sau lưng cô có chút đau, không quá đau để có thể cảm giác được, cũng giống như khói thuốc lá thông qua cổ họng đi vào trong phổi, cũng không có cảm giác.

Đại khái là học được cách hút thuốc, ở thời khắc như vậy.

Một sau cũng không có ai đi xuống, dùng thời gian chờ đợi từ từ trở nên không có ý nghĩa. Dáng người Trì Đông Chí quanh năm không thay đổi lười biếng đứng thẳng dậy, đột nhiên muốn làm chút gì đó, ví dụ như để lại một chút dấu vết cho chiếc xe này.

Dùng một cục gạch đập bể kính chắn gió của chiếc xe Jeep này, sau khi làm xong Trì Đông Chí vỗ vỗ phủi bụi trên tay, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua những đứa bé giữ cửa đang muốn tiến lên, trước tiên dọa bọn chúng sợ chết người.

Trì Đông Chí rời đi, cô không phải không có can đảm đi lên gõ cửa phòng, mà là không có ý nghĩa nữa, một giờ quá dài, thật ra thì suy nghĩ một chút, ban đầu khiến cho anh cam đoan là không thể gặp Thẩm Linh một lần, một lần cũng không thể, cho nên chờ một giờ hay một phút cũng không có gì khác nhau.

Chẳng qua cô không biết, sau khi cô rời đi không tới năm phút đồng hồ, Tô Nhượng lái xe chạy tới, lại qua năm phút đồng hồ, Lương Hạ Mạt rốt cuộc cũng thấy được sự thay đổi, chiếc xe Jeep kia đã bị cục gạch hỏi thăm qua.

Theo tính tình của Lương Hạ Mạt, nhìn thấy xe mình bị đập đến bảy lung tám rụng, khi đó nhất định phải giậm chân, nhưng anh không có, rất kỳ diệu rất hiếm thấy người đàn ông có giác quan thứ sáu, bắt không được nỗi sợ hãi đang tràn tới.

Cơ thể Lương Hạ Mạt bắt đầu run rẩy, gọi mấy đứa trẻ giữ cửa tới, dùng giọng điệu có thể bình tĩnh nhất hỏi thăm, "Nhìn thấy là ai đập xe của chú không?"

"Là một người cảnh sát."

"Đàn ông?"

"Phụ nữ". Đứa bé giữ cửa thành thành thật thật trả lời, "Dáng người cao khoảng một mét sáu lăm, tóc dài cột đuôi ngựa, mặt rất trắng, chỉ là không có biểu cảm gì, mang kính râm lớn, còn có, ừm, mang găng tay..."

Lương Hạ Mạt không chờ nó nói xong khuya tay bảo đi đi, cơ thể nếu không gắng sức chống đỡ tựa hồ một giây sau là có thể ngã quỵ xuống.

"Thủ trưởng, cảnh sát chúng ta không dám chọc, chuyện riêng hay là phán án có lẽ chúng ta đều không rõ."

Lương Hạ Mạt từng bước từng bước khó khăn đí về phía ghế ngồi lái, chỉ bước mấy bước mà thôi, mà giống như là qua một thế kỷ, sau đó nhanh chóng mở cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe, không để ý đến ánh mắt những người ngoài kia đang nhìn chiếc xe hỏng này, thân xe giống như 'tiễn rời cung'(tên bắn ra khỏi cung) chạy trốn ra ngoài, mục tiêu, hướng về nhà.

Trước kia anh cũng từng hỏi, "Tại sao đều mang kính râm và găng tay?"

Dường như cô cũng thích nói giỡn trả lời, "Bởi vì rất mạnh mẽ."

Sau lại bị ép hỏi mới nóng nảy tức giận nói cho anh biết, "Bởi vì không muốn cho anh thấy được ánh mắt của em, lâu ngày thành thói quen luôn đeo."

"Vậy tại sao mang găng tay?"

Cô không nói, sau đó anh mới biết được điều này từ Vương Thục Hiền, Trì Đông Chí bị viêm khớp.

Lúc Lương Hạ Mạt về đến dưới lầu lại không dám bước lên, ngồi ở chòi nghỉ mát im lặng suy nghĩ, trong tay đang kẹp điếu thuốc đã cháy một khúc dài. Có phải hay không cũng nên xét lại mình một chút? Ví dụ như cô viêm khớp, anh chưa bao giờ biết, có thể nói là sau khi biết cũng không quan tâm nhiều. Còn có tại sao cô không muốn để cho anh nhìn thấy ánh mắt của cô, đó là bởi vì nơi đó tình yêu quá nồng nàn tha thiết? Hay là vì chưa từng cảm thấy tình cảm nóng bỏng được anh đáp lại tương xứng rồi xấu hổ và không dám để lộ ra?

Lương Hạ Mạt chưa từng có nỗi sợ hãi như vậy, ngay cả khi cô nói muốn ly hôn, khiến cho anh lần đó suy nghĩ thật kỹ nhưng cũng phát hiện không sợ như bây giờ. Thật không hiểu, anh vẫn biết lần này Trì Đông Chí sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, hoặc có lẽ là vĩnh viễn cũng không tha thứ. Người cô có bao nhiêu cố chấp không ai hiểu rõ hơn so với anh, cô có thể yêu đến không có ranh giới cuối cùng, nhưng không thể làm mất đi tôn nghiêm, cho dù tình yêu hèn mọn cũng chưa từng đau khổ than thở cầu xin khiến cho anh quan tâm cô nhiều hơn một chút, nỗi lòng này chưa bao giờ nói với người khác. Nhưng làn này anh không thể trốn tránh, không thể ba phải (giống như làm gì cũng được, không để ý) như trước kia, chuyện lần này phát sinh rất ầm ĩ.

Cửa phòng không có khóa, giữ lại chút may mắn, Lương Hạ Mạt đẩy cửa đi vào, không ngờ phòng khách sạch sẽ gọn gàng. Trong phòng ngủ Trì Đông Chí yên lặng nằm trên giường, nếu như không nhìn kỹ, ngay cả cơ thể nhỏ nhẹ phập phồng cũng dễ dàng không chú ý tới.

Lương Hạ Mạt nhìn một khối nho nhỏ núp trong chăn kia, lỗ mũi đột nhiên phun ra một cỗ chua xót, cho tới giờ anh vẫn rất lo lắng, thỉnh thoảng hai người cãi nhau cũng chưa bao giờ làm bộ, nên hòa thuận lúc nào thì tốt, cho dù tức giận cũng sẽ không dùng những lý do khác để đả kích anh, anh không muốn nói cũng không ép hỏi, từ trước đến nay một là một, hai là hai, khiến cho anh cảm thấy trong một thời gian dài cô là nhất, không có gì là không thể làm được.

Lương Hạ Mạt cảm thấy mình có chút ngu, thật ra thì cô gầy như vậy, rõ ràng không thích nhất là xen vào chuyện người khác, nhưng khi còn bé lại thích cậy mạnh giúp anh đánh nhau, bên ngoài trường có tên côn đồ cắc ké tới gây sự với anh, cô dám đi theo liều mạng, sau khi lớn lên cũng vậy, đối mặt với người vừa mới giết người Giang Tiềm cũng không sợ hãi chút nào, chỉ cần liên quan đến Lương Hạ Mạt anh, cô có thể lập tức hóa thân làm nữ chiến sĩ.

Lương Hạ Mạt từ sau lưng ôm chăn với cô vào trong ngực, vùi mặt vào gáy cô, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, "Đông Tử, em đánh anh đi."

Trì Đông Chí không ngủ, cho dù hô hấp vẫn đều đều, Lương Hạ Mạt biết cô không ngủ, khi ngủ môi cô mím rất chặt, nếu không thì ôm cô vào ngực chân mày cũng sẽ nhíu nhẹ.

"Đông Tử, anh với Thẩm Linh không có gì, em muốn nghe, anh sẽ nói toàn bộ cho em biết."

Lương Hạ Mạt nắm tay rất chặt, không còn sức lực để làm nũng ăn vạ, tránh nặng tìm nhẹ giải thích.

"Thẩm Linh muốn hòa thuận với Tô Nhượng, nhưng Tô Nhượng quyết tâm rời đi, sau đó anh giúp Thẩm Linh nghĩ ra biện pháp, đó là để cho cô mang thai giả, hơn nữa còn để cho người trong nhà cũng biết, nhưng Tô Nhượng không tin cô ấy mang thai, buổi trưa hôm nay hai người lại cãi vã, Thẩm Linh rất khó chịu, nên gọi điện thoại cho anh giúp đỡ cô ấy."

"Đông Tử, nhưng chẳng ai nghĩ tới, Thẩm Linh thật sự mang thai, cô ấy cũng không nói cho ai, tương kế tựu kế muốn thử một lần thái độ của Tô Nhượng, rốt cuộc mới vừa rồi cô ấy thẳng thắn, Tô Nhượng nể mặt đứa trẻ cũng không ly hôn với Thẩm Linh, Đông Tử, bọn họ lập tức sẽ đi, sau này không còn Tô Nhượng, không còn có Tô Nhượng, chỉ có anh và em, em tin anh được không?"

Trì Đông Chí để ý đến, anh nói sau này không có Tô Nhượng, không còn có Tô Nhượng, nhưng anh không nói sau này không có Thẩm Linh, lời này có hai ý nghĩa sâu xa, cô biết, trước mắt lại không muốn nghĩ quá sâu.

"Đông Tử, mới vừa rồi anh suy nghĩ rất nhiều, lúc trước Tần Thanh cũng đã nói đúng sai với anh, từ nhỏ đến lớn, em tốt với anh, theo thói quen, anh liền không làm gì, chưa từng đặc biệt nghĩ tới tại sao em lại tốt với anh, chỉ cảm thấy em yêu anh nên tốt với anh là đúng, nói thật bây giờ cũng cảm thấy không có gì là không đúng, em không tốt với anh thì tốt với ai, nhưng mới vừa ..."

"Đừng nói nữa Hạ Mạt." Phát hiện cô quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt là một mảng trong trẻo lạnh lùng, "Anh không thích hợp nói những lời này, anh không nên nghĩ tại sao em lại tốt với anh, mà anh nên nghĩ chính anh như thế nào kìa."

"Anh? Anh làm sao?"

"Quên đi Hạ Mạt, cuộc hôn nhân này của chúng ta coi như là đã đi tới đoạn cuối."

Lương Hạ Mạt trước tiên liền muốn ăn vạ, miệng cũng đã dọn dẹp chuẩn bị nói, lại từ từ hạ xuống, chỉ mở mắt nhìn cô, bên trong tất cả đều là cầu xin. Vậy mà Trì Đông Chí cũng không nhìn anh, một ánh mắt cũng không cho, dúi đầu vào trong chăn phát ra giọng buồn buồn, "Em bây giờ cũng không còn gì để cho anh nữa, nên cho cũng đã cho, hiện tại đã hết sạch, cuối cùng cho anh tự do, chúng ta ly hôn đi."

Lương Hạ Mạt không thấy được môi cô, lại nghe rõ ràng, muốn nổi giận muốn la lối om sòm, muốn bắt lấy cô rồi giải quyết trên giường, mà đúng là anh đang làm thế, nhưng kéo chăn ra thấy một mặt toàn nước mắt làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

"Hạ Mạt, em cho là cái gì em cũng có thể chấp nhận được, rốt cuộc là đánh giá mình quá cao, đã nhiều năm như vậy, em xong rồi, vô ích, yêu không nổi nữa, vốn cho là hôm nay chứng kiến tất cả mọi chuyện là một đả kích cuối cùng ép em phải ly hôn, đối với anh vừa mới một mình suy nghĩ thật lâu, nhưng không phải, chuyện này không phải, một đả kích cuối cùng này không phải khiến cho em hết hi vọng với anh, mà là em hết hi vọng với chính mình, em đã không còn gì, anh mổ em mà xem, bên trong cái gì cũng không có."

Lương Hạ Mạt hoàn toàn bối rối, chỉ thấy được miệng cô hé ra rồi khép lại, trong lỗ tai cứ ong ong. Thật ra thì ai cũng biết, Trì Đông Chí lạnh tình, cũng không phải là cô gái mềm yếu hiểu ý người khác, cô ngay cả bản thân mình cũng không yêu, chỉ thích Lương Hạ Mạt.

Lương Hạ Mạt tự hỏi lòng: Mày biết mày được một người như vậy yêu sao? Cô kiên định yêu mày, yêu đến đáng thương, không chỉ có tình cảm nồng nàn mà còn cố gắng như vậy, từ nhỏ đến lớn, từ ngây ngô đến trưởng thành có sức quyến rũ cũng vì mày, từ trước đến nay thích ôm mày, thích hôn mày, không thích nói em yêu anh, nhưng tình yêu chưa từng rời khỏi. Nhưng mà Lương Hạ Mạt mày có yêu cô ấy như vậy không? Đáp án là yêu cô, điều này không cần nghi ngờ, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với tình yêu của cô, đó không phải là thứ hạng ngang nhau trong những cuộc so tài, ở cuộc chiến tình yêu này mày từ đầu đến cuối là người thua cuộc.

Tình yêu chính là một trường học, trong đó đàn ông học được trưởng thành, còn phụ nữ hiểu được thế nào là tan nát cõi lòng, mà quả tim rỉ máu đầy vết thương chính là tấm bằng tốt nghiệp.

Lương Hạ Mạt mở miệng, muốn nói em dạy anh đi! Nhưng chuyện này biết nói thế nào, quá trình dạy anh như thế có phải lại để cho cô đau khổ lần nữa? Trừ phi trở lại nhiều năm về trước, nhưng thời gian làm sao quay lại? Vẫn là không thể.

Lương Hạ Mạt đau lòng cô, có thể là lần đầu tiên chân thành đau lòng nhất so với những lần trước vì cô, ôm lấy cô, vẫn như cũ kiên định nói ra câu kia, "Anh không ly hôn."
Bình Luận (0)
Comment