Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 11

Tình cảm của con người có đôi khi rất kỳ quái. Lúc trước khi không biết Tiểu Ngũ là cá heo, Trình Tuấn mặc dù không có tận lực đề phòng hắn nhưng trong lòng lại vẫn luôn giữ một tia cảnh giác, khi có thể thì nhìn chằm chằm mỗi một hành động việc làm của hắn, phỏng đoán hắn có thể một giây sau đó xuất hiện hành động uy hiếp đến hắn với Hiểu Hải hay không. 

Sau khi biết mọi việc, cảm giác trong lòng ngay lập tức liền thay đổi, chẳng còn một chút xíu tâm lý phòng bị nào, từ trong nội tâm tin tưởng hắn, mà còn bởi vì là cá heo, so với người khác bề ngoài nhìn cũng cảm thấy càng thêm thuận mắt, càng thêm thích.

Hơn nữa lúc này lại biết hắn chính là Tiểu Ngũ trước đó bị chuyển đi sau đó chạy thoát được, cái cảm giác kia lại càng tăng thêm một tầng, không chỉ thích mà trong lòng lúc này tràn ngập yêu thương, thương tiếc, đồng tình, xót xa cùng áy náy ——

Bị nhốt trong viện hải dương không có được tự do, cá heo bị con người đem trở thành công cụ công cụ kiếm tiền, vẫn luôn làm cho Trình Tuấn xuất hiện loại cảm xúc phức tạp như vậy, mà ở trên người Tiểu Ngũ bị bắt từ hải dương tới đây càng khiến cho loại cảm xúc này trong hắn càng thêm dày đặc.

Từ tận cõi lòng Trình Tuấn bỗng nhiên càng ngày càng bành trướng một loại ý tưởng "Mình nhất định phải trân trọng hắn thật tốt".

"Á, a? Anh, các anh..."

Ngay tại lúc Trình Tuấn ôm Tiểu Ngũ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Lý Tĩnh Như vừa lúc ăn xong cơm trưa trở lại, cầm trong tay hai quả táo, đứng ở nơi đó nhìn thấy hai người đàn ông ôm nhau, trong lúc nhất thời dưới tình huống không hiểu gì hết cảm thấy mê mang xấu hổ.

Trình Tuấn thoải mái mà buông Tiểu Ngũ ra, bất quá chính là không tiếp tục ôm hắn, nhưng tay lại không buông, thay đổi cái tư thế cầm lấy bàn tay Tiểu Ngũ, cùng Lý Tĩnh Như giới thiệu: "Cậu ấy từ nay về sau sẽ làm việc chung với chúng ta."

Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm Lý Tĩnh Như.

Lý Tĩnh Như sửng sốt chớp mắt một cái sau đó mới phản ứng kịp, vừa rồi nhìn thấy hai người đàn ông đứng cùng một chỗ mà ôm chặt nhau cảm giác xấu hổ cùng mê mang trong nháy mắt biến mất, nở nụ cười, "Hóa ra ông chủ gọi anh tới văn phòng là vì chuyện này?"

"Đúng vậy." Trình Tuấn gật gật đầu, chợt nhớ tới còn có rất nhiều chuyện còn chưa có hỏi rõ ràng, nhưng lại thấy Lý Tĩnh Như ở trong này, đành ngừng sửa miệng nói: "Sắp tới giờ rồi, chúng ta chuẩn bị để bắt đầu biểu diễn. Tiểu Lý, cô đi trước chuẩn bị đồ ăn đi."

Lý Tĩnh Như bởi vì Tiểu Ngũ gia nhập rất vui vẻ, sung sướng đáp một tiếng rồi phòng trữ hàng.

Trình Tuấn đi tới cửa, nhìn bóng dáng Lý Tĩnh Như biến mất chỗ rẽ vào phòng nhân viên, mới trở về nói với Tiểu Ngũ: "Buổi chiều làm việc cậu tạm thời không cần tham dự, hôm nay chỉ biểu diễn một lần, chúng ta về nhà tiếp tục nói chuyện."

Tiểu Ngũ suy nghĩ một chút, hỏi: "Chúng ta? Ý của anh là, tôi có thể về nhà cùng anh?"

Trình Tuấn nhất thời nhớ tới đêm hôm đó có nói nặng lời với hắn, trong lòng một trận ảo não. Hắn cười xoa xoa đầu Tiểu Ngũ, nói: "Phải, tôi muốn mang cậu về nhà, về sau tôi nuôi cậu."

Bỗng nhiên nhớ tới nhóc con Trình Hiểu Hải nhà mình từng nói qua, "Ba ba của cháu sẽ nuôi chú",còn nhớ rõ mình lúc ấy còn vạn phần khinh thường lại thêm khinh bỉ Trình Hiểu Hải, kết quả không lâu sau đó, bản thân mình ngược lại cam tâm tình nguyện muốn nuôi Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ nở nụ cười một chút, tựa hồ có chút ngượng ngùng, "Sẽ cho tôi cá ăn sao?"

Trình Tuấn: "... Sẽ."

Buổi chiều biểu diễn, hai người Trình Tuấn với Lý Tĩnh Như hoàn thành rất tốt. Lý Tĩnh Như lớn lên xinh đẹp, mặc áo tắm dưới ánh mặt trời hiện rõ làn da màu mật ong, tản mát ra dáng vẻ khỏe mạnh sáng bóng. 

Cô nàng dáng người phẳng phiu đứng ở đỉnh đầu hai con cá heo, để chúng dẫn mình xuyên trên mặt nước.

Trình Tuấn tuýt một tiếng còi, một đôi cá heo đồng thời dùng sức, đem Lý Tĩnh Như nâng giữa không trung, đồng thời lúc này Lý Tĩnh Như xoay một vòng, dùng một tư thế xinh đẹp tiếp xuống mặt hồ, ngay khi đó cô nàng ngồi ở trên sống lưng một chú cá heo, cười phất tay với khán giả.

Tiểu Ngũ đứng ở cửa sau phòng nhân viên, dựa vào khung cửa đứng xa xa nhìn chăm chú vào hồ bên kia, tầm mắt vẫn luôn trói chặt ở trên người Trình Tuấn.

Hôm nay là buổi học cuối cùng qua hôm nay là bắt đầu kì nghỉ hè, Trình Hiểu Hải triệt để được giải phóng. Sau khi tan tầm, Trình Tuấn mang theo Tiểu Ngũ đi lấy xe.

Trình Tuấn sải bước tới xe máy, gỡ mũ bảo hiểm xuống đưa một cái cho Tiểu Ngũ, bản thân đứng ở một bên vừa đội mũ lên vừa nói: "Mau ngồi lên, đội mũ vào, chúng ta đi đón nhóc con."

Tiểu Ngũ cầm mũ nhìn trái nhìn phải một hồi, mô phỏng theo động tác của Trình Tuấn đem mũ đội ở trên đầu, sau đó liền không động nữa.

Trình Tuấn nhìn hắn liếc mắt một cái, cười lắc đầu, nghiêng người qua giúp hắn đem mũ bảo hiểm xoay ngược lại cho đúng hướng, giúp hắn cài dây vào. Xem ra người này đối với nhiều thứ, nhiều chuyện ở xã hội hiện đại đều không biết.

Trình Tuấn vỗ vỗ vị trí phía sau hắn, "Đi lên."

Tiểu Ngũ thật cẩn thận vắt chân qua rồi ngồi lên trên, Trình Tuấn nhìn thấy hắn như vậy, cầm lấy hai tay của hắn đặt ở trên lưng mình, "Ôm chặt một chút, như thế này rất dễ bị ngã. Nhìn bộ dạng như vậy của cậu, tôi thật sự không yên tâm mang theo cậu, cảm giác tựa như dẫn theo đứa trẻ cái gì cũng đều không hiểu ấy."

Khi xe nổ máy từ động cơ phát ra tiếng ‘brùm brùm’, Tiểu Ngũ sợ tới mức siết chặt eo Trình Tuấn, thậm chí đem đầu ép sát trên lưng hắn, khí lực lớn đến nổi làm cho Trình Tuấn kinh hô một tiếng: "Này, cậu đừng dùng sức siết thắt lưng tôi như thế a."

Tiểu Ngũ đầu để ở trên lưng Trình Tuấn, dùng sức lắc a lắc.

Trình Tuấn muốn đem tay hắn rút ra, chợt nhớ tới hắn là cá heo, lúc này mới phát giác ra chuyện người này chỉ sợ đối với thanh âm rất mẫn cảm, tiếng gầm rú của xe máy lớn như vậy đối với hắn mà nói nhất định rất thống khổ.

Vì thế lập tức tắt ga.

Trình Tuấn xoay người ôm lấy Tiểu Ngũ, nâng cằm hắn lên, quả nhiên thấy hai hàng lông mày của hắn nhắm chặt hai mắt rất khó chịu.

Không có biện pháp, Trình Tuấn đành phải khóa xe máy mang Tiểu Ngũ đi đón xe bus. 

Vốn dĩ thời gian Trình Tuấn tan tầm với giờ tan học của Trình Hiểu Hải trùng nhau, bình thường hoặc là nhà hàng xóm đối diện đón con nàng thì thuận tiện giúp hắn đón luôn cả đứa nhỏ, hoặc là ở trong phòng giáo viên chủ nhiệm chờ Trình Tuấn đi tiếp. Trong khoảng thời gian này hai vợ chồng nhà hàng xóm đang bận công việc cũng vội, Trình Hiểu Hải chỉ có thể chờ ở phòng giáo viên chủ nhiệm. Ngồi xe buýt cũng đã trễ, lúc đuổi tới trường học giáo viên cũng đã lộ ra thần sắc không kiên nhẫn. 

"Ba Hiểu Hải, tôi biết anh rất bận, nhưng con trai của anh, mặc kệ anh làm gì thì cũng nên trước hết nghĩ tới con mình chứ." Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ đã kết hôn, chính mình cũng có con, qua thời gian tan tầm không thể đúng giờ về nhà, còn phải lưu lại thay người khác trông con. Kết quả Trình Tuấn còn đến trễ, nàng làm sao lại không nén giận.

Trình Tuấn tự biết mình sai, bị cô giáo quở trách chỉ có thể tận lực bày ra khuôn mặt tươi cười, không ngừng giải thích, cam đoan lần sau sẽ không đến trễ.

Cô giáo chủ nhiệm tức giận nói: "Hôm nay là lần cuối nha, không được có lần sau. Bất quá học kỳ sau nếu anh còn đến trễ, tôi cũng mặc kệ, đây là trường tiểu học chứ không phải nhà trẻ."

Trình Tuấn cúi đầu khom lưng, lại giải thích, rồi cảm ơn, còn liên tục khen ngợi cô giáo vất vả cũng không dễ dàng gì, tỏ ý nếu có thời gian muốn mời gia đình cô ăn bữa cơm, lúc này mới dỗ cô giáo cười.

"Hô, chủ nhiệm lớp của mấy đứa cũng thật là khó hầu hạ." Trình Tuấn dắt Trình Hiểu Hải đi ra cửa trường, mệt mỏi thở dài một hơi.

Giáo viên bây giờ không thể so với ngày xưa, phụ huynh phải cung phụng họ giống như đối với tổ tông của mình vậy.

Không nói tới cái khác, hiện tại chỉ mới là tiểu học, một lớp học bảy tám chục người, học trò quá nhiều cũng không thể nào có thể quản hết. Nếu những bé ở gần cuối lớp, giáo viên nhìn cũng không thấy, mấy đứa nhóc núp ở phía sau đùa giỡn cơ bản cũng không quản đến, hơn nữa mấy đứa trẻ ở càng xa cũng căn bản nghe không được giáo viên đứng trên nói cái gì.

Dưới loại tình huống này, nếu phụ huynh đề cập tới chuyện này, giáo viên tuy không đem con nhà bạn xếp chỗ ngồi ngay hàng đầu nhưng thầy cô giáo kia cũng sẽ quan tâm đứa học sinh này nhiều hơn một chút. Sau khi tan học nghĩ giúp nhóc con nhà bạn chỉ vẽ một chút. Nếu người lớn trong nhà không nói tới, nàng cũng không quản.

Đổi lại, ở trong trường học có giáo viên còn mở lớp học thêm, mượn danh muốn bổ túc học trò, để cho phụ huynh nộp tiền, trên thực tế thì chính là sau khi tan học dùng một hai tiếng đồng hồ trông hộ mấy đứa nhóc này, thuận tiện phụ đạo bài tập ở nhà, sau đó cung cấp một bữa tối, để thuận tiện cho những phụ huynh không thể đúng giờ đón con về nhà. 

Nhưng chỉ có mỗi chuyện này, bọn họ yêu cầu mỗi một học sinh mỗi học kỳ nộp năm nghìn, con mẹ nó còn đắt hơn phí một năm gửi mấy nhóc ở vườn trẻ. Đồng thời, phụ huynh học sinh dùng phương thức này để ký gởi con mình cho thầy cô giáo, lúc này giáo viên liền phá lệ chiếu cố, không có phó thác, thầy cô cơ bản không có lòng muốn trông nom dạy dỗ.

Mà hoàn cảnh gia đình Trình Hiểu Hải cũng không dư dả cho nên nhóc con nhà mình nhiều khi cũng hết sức nghẹn khuất.

Trình Tuấn không để cho Trình Hiểu Hải đi báo danh những thầy cô dạy lớp bổ túc chó má kia. Thứ nhất chính là chẳng có bất cứ tác dụng gì, thứ hai hắn tin tưởng vững chắc là vàng ở nơi nào cũng đều sẽ sáng lên. Nếu bản thân Trình Hiểu Hải không chịu thua kém, mặc kệ là ngồi ở đây cũng đều sẽ đạt thành tích tốt.

Bất quá Trình Tuấn tương đối biết cách làm người, tuy rằng không để con đến lớp học bổ túc của cô giáo tự mở, nhưng là thường xuyên sẽ cho chủ nhiệm lớp của nhóc lợi ích, hơn nữa miệng ngọt, sẽ dỗ cô giáo vui vẻ, cho nên bình thường cô giáo đối với Trình Hiểu Hải cũng coi như để bụng.

"Chú Tiểu Ngũ!" Trình Hiểu Hải vừa ra cửa trường liền nhìn thấy Tiểu Ngũ đứng ở ven đường, vui mừng kêu lên một tiếng, tránh thoát tay chạy Trình Tuấn vội qua.

Tiểu Ngũ nhìn thấy con, đôi mắt vốn lạnh lùng nháy mắt trở nên nhu hòa đi nhiều, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, giang rộng vòng tay nghênh đón thằng nhóc đang bổ nhào tới.

"Chú đã về rồi!"

"Ừ!"

"Chú lúc đi cũng không chào hỏi, trong khoảng thời gian này cháu rất nhớ chú đó."

"Ta cũng nhớ con!"

Một lớn một nhỏ ôm nhau, hình ảnh xa cách lâu ngày gặp lại làm cho Trình Tuấn trong lòng ê ẩm, ghen tị đến bốc mùi chưa, "Thằng nhóc thúi, chú của con mới ở chung với con có mấy ngày a, bộ dáng cứ như không có hắn không được, ba của con chính là ta đây nuôi con sáu bảy năm thì sao."

Trẻ con làm sao có thể hiểu những lời này, lập tức phản bác Trình Tuấn: "Chú Tiểu Ngũ sẽ giảng câu chuyện dưới đáy biển cho con, sẽ nhìn con đi ngủ, sẽ chơi cùng con. Ba có sao? Ba luôn đi làm, lúc con tan học đều đến trễ."

Trình Tuấn một hơi nghẹn ở trong cổ họng không thể nuốt xuống, trong lòng hơi hơi khó chịu.

Phải nói, lời Trình Hiểu Hải nói cũng đúng, Trình Tuấn trên phương diện kia đích xác không quan tâm đến đứa nhỏ, nhưng chuyện này cũng không thể nào làm khác. Nếu hắn không làm việc, không có tiền, cuộc sống của hai cha con bọn họ phải làm thế nào? Trình Hiểu Hải đến trường các khoản phí tiêu dùng phải tính làm sao? Nuôi sống một đứa nhỏ đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy, hắn cũng không phải phú hào trăm vạn.

Con tuổi còn nhỏ, không thể nào hiểu được chỗ khó của ba mình, lời nói ra khó tránh khỏi đả thương người. Trình Tuấn muốn giảng đạo lý cho nhóc, nhưng không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ mà thở dài, sờ sờ đầu của nhóc con, cái gì cũng không nói.

Về đến nhà Trình Tuấn rất nhanh chuẩn bị cơm tối, đương nhiên phần của Tiểu Ngũ chính là hai con cá hấp.

Sau khi ăn xong, Trình Hiểu Hải quấn lấy Tiểu Ngũ, một lớn một nhỏ vùi người ở trong sô pha nói nhỏ cái gì không xong. Đương nhiên, nói nhỏ chỉ có mỗi Trình Hiểu Hải, Tiểu Ngũ kia nửa ngày nói một câu không nên lời, phương thức nói chuyện một câu cũng không vượt quá mười từ, chỗ nào có thể đuổi kịp tiến độ của gấu nhỏ.

Trình Tuấn rửa xong bát đũa, dọn vệ sinh phòng bếp rồi lau bàn ăn qua một lần, xong xuôi lúc này mới đến đem Trình Hiểu Hải đuổi về phòng mình, lôi kéo Tiểu Ngũ đến ban công tiếp tục nói tiếp đề tài lúc sáng.

"Tiểu Ngũ, cậu làm sao thoát được?" Trình Tuấn quan tâm nhất chính là sự kiện kia.Thời điểm nghe Lý Tĩnh Như nói tới, từ trong nội tâm hắn cảm thấy may mắn, hiện tại Tiểu Ngũ ở ngay trước mặt hắn, hắn vẫn là nhịn không được tò mò muốn biết toàn bộ mọi chuyện.

Tiểu Ngũ hồi tưởng một chút, nói: "Cái đồ vật kia, chạy trốn rất nhanh, thoáng cái bất thình lình, tôi đã cảm thấy quay cuồng, thực kịch liệt. Sau đó, một tiếng động lớn bị vỡ. Tôi từ trong nước theo cái lỗ kia chảy ra bên ngoài, phát hiện trời mưa to, cá thật là lớn. Tôi ngửi được hương vị nước biển vì thế vẫn luôn lăn đi xuống, sau đó liền rơi vào trong biển."

Rõ ràng quá trình rất đơn giản, cũng không có phát sinh chuyện gì mạo hiểm, nhưng thời điểm Trình Tuấn nghe tâm tình rất khẩn trương, thẳng đến khi Tiểu Ngũ nói đến "rơi vào trong biển", hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

"Tôi luôn lo lắng cho cậu, người bên trụ sở không tốt như chi nhánh bên này. Bên kia người ta không có tình yêu."

Tuy rằng cá heo không thể dùng phương thức trừng phạt để huấn luyện, nhưng bên trụ sở cường độ luyện tập rất nghiêm khắc còn nặng gấp hai lần so với chi nhánh bên này. Nhóm cá heo áp lực không phải cũng là tăng gấp hai lần như thế, trong đồ ăn của bọn nó đều bị trộn lẫn cùng một lượng thuốc (có hại) với dược làm chúng ổn định. Trình Tuấn huấn luyện ở trụ sở bên kia nửa năm, cũng từng chứng kiến một con cá heo bởi vì tinh thần chịu áp lực trần trọng mà gặp sự cố bị chìm vào đáy nước do hít thở không thông mà chết.

Cá heo không thể tự chủ hô hấp, tất cả mọi người đều nói con cá heo kia ở đáy nước không thể đúng lúc nổi lên mới chết, nhưng Trình Tuấn hiểu được, chú cá heo kia nó chính là tự sát.

Cho nên hắn đặc biệt, đặc biệt lo lắng Tiểu Ngũ, hắn lúc ấy dã tính khó chịu thuần phục như vậy, phản nghịch như vậy, đến bên kia còn có thể có ngày lành sao? Bất quá may mắn, hắn chạy thoát.

Tiểu Ngũ cẩn thận mà nhìn biểu tình Trình Tuấn, nói: "Anh là người tốt!"

Trình Tuấn bật cười, xoa xoa đầu Tiểu Ngũ. Chẳng biết tại sao, từ sau khi biết thân phận Tiểu Ngũ, động tác này đột nhiên rất chi là thuận tay. Giống như hắn hay làm với nhóm cá heo trong viện hải dương.

"Cậu đêm hôm đó chạy ra ngoài sau đó đi nơi nào? Cậu tại sao biết ông chủ?"

Tiểu Ngũ nói, sau khi hắn chạy ra thì cũng không đi xa, chính là trốn đi. Hắn nhìn thấy Trình Tuấn đi ra tìm hắn, nhưng hắn lúc ấy thực tức giận nên không xuất hiện. Hắn không có mục đích lang thang ở trên đường chốc lát, thời điểm lấy lại tinh thần cũng đã lạc đường, trời cũng đã sáng choang. Vốn là hắn có thể men theo khí tức thằng nhóc con tìm được đường trở về, nhưng vừa vặn lúc ấy nhìn thấy ông chủ.

Hắn không biết ông chủ, là ông chủ chủ động tìm hắn nói chuyện.

Trình Tuấn biết, ông chủ ngày đó có xem buổi biểu diễn, gặp qua Tiểu Ngũ, đối với hắn khắc sâu ấn tượng, vô tình gặp được sẽ đi chào hỏi thực bình thường.

Ông chủ quả nhiên hỏi Tiểu Ngũ có nguyện ý đến viện hải dương làm việc hay không.

Tiểu Ngũ nói: "Vốn là không muốn đi, nhìn thấy các bạn thân mến bị cầm tù ở đó lại trốn không thoát..." Hắn ấn vị trí nơi trái tim, "Nơi này rất đau, muốn tôi đi huấn luyện bọn họ, làm không được. Chính là, hắn nói là làm chung với anh... tôi liền do dự."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì con a, tôi muốn thấy hắn. Nếu làm việc cùng với anh, tôi có cơ hội nhìn thấy nó."

Nguyên lai là như vậy.

Chính là ——

Trình Tuấn có chút không biết biểu đạt như thế nào, hai tay múa may lung tung nói: "À Tiểu Ngũ, có chút không đúng nha. Cậu là cá heo nha, Hiểu Hải là con người, không phải cùng loài. Hai người các ngươi không có khả năng là ruột thịt đi!"

Tiểu Ngũ lập tức lại lộ ra biểu tình tức giận, còn mang theo một chút ai oán, ủy khuất mà nói: "Hắn là tôi sinh!"

Trình Tuấn hóa đá!
Bình Luận (0)
Comment