Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 27

Tiểu Ngũ một đường đi nói luôn miệng với Trình Hiểu Hải, quả thực đảo điên hình tượng khốc khốc lúc trước của hắn. Trình Tuấn lau mồ hôi ứa ra trên trán, cái này có tính là một loại biểu hiện khác thường không vậy cà?

Từ nhà ăn đi ra cũng đã hơn bảy giờ, dây dưa một hồi với Thạch Nghiêu cũng sắp sửa tám giờ. Mùa hạ ngày kéo dài hơn bình thường, lúc này mặt trời vừa mới xuống núi, nhưng trong không khí vẫn như cũ không có chút gió lạnh nào, thời tiết nóng nực giống như trong lò lửa dính quánh.

Trình Tuấn nhìn cánh tay Tiểu Ngũ sờ sờ yết hầu, biết hắn đang nhớ tới dòng nước mát ở nhà liền nói: "Chúng ta đón taxi trở về nhà đi." VậyTiểu Ngũ có thể nhanh chút trở về nhà ngâm mình ở trong bồn tắm lớn.

"Không!" Tiểu Ngũ nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái, dắt tay Trình Hiểu Hải đi tới phía trước.

Trình Tuấn: "... Giận rồi sao?"

Trình Tuấn đuổi theo cầm lấy bàn tay kia của con, nghĩ thầm đi bộ một đoạn coi như là tiêu cơm đi.

Trình Hiểu Hải nhìn trái xem phải hai người lớn, cuối cùng tầm mắt cố định trên mặt ởTiểu Ngũ, "Chú Tiểu Ngũ, hôm nay trong lớp học bổ túc mấy bạn trong lớp thảo luận về người nhện, có một anh lớn tuổi nói đó là nam sinh, chú thấy có phải hay không?"

Tiểu Ngũ: "Không đúng, đó là nữ!"

Trình Hiểu Hải cùng Trình Tuấn đồng thời cả kinh: "Không thể nào!"

Trình Tuấn thầm nói, người trái đất ai cũng biết người người nhện là đàn ông, Tiểu Ngũ ánh mắt của cậu thật đúng là có một phong cách riêng.

Tiểu Ngũ: "Mặc quần áo bó sát người, nhưng không nhìn thấy hắn nhô ra XXX, nhất định là nữ."

Trình Tuấn sửng sốt một giây, "Ha ha ha..." Thì ra sơ hở ở chỗ này, cẩn thận ngẫm lại thì thật sự vậy nha. Nếu như thật là đàn ông, mặc quần áo bó sát ở trên người như vậy... Ha ha ha...

Tiểu Ngũ lườm Trình Tuấn liếc mắt một cái, mặt không đổi sắc.

Trình Hiểu Hải không biết ba hắn đang cười cái gì, hiếu kỳ nói: "Chú Tiểu Ngũ XXX là cái gì?"

Tiểu Ngũ vừa muốn há mồm nói đó chính là cái đỉnh ở trên người con cũng có đinh đinh, kết quả Trình Tuấn đột nhiên lớn tiếng nói: "A, hôm nay không khí thật là đẹp, rất thích hợp đi tản bộ, Tiểu Ngũ cậu có muốn nghe tôi hát một ca khúc hay không?"

Tiểu Ngũ cùng Trình Hiểu Hải đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm Trình Tuấn.

Trình Tuấn hướng Tiểu Ngũ nháy mắt, ý bảo hắn đừng nói trắng ra như vậy, làm hư đứa nhỏ, kết quả Tiểu Ngũ không phản ứng, ngược lại là Trình Hiểu Hải trái phải nhìn nhìn biểu tình hai người lớn, kỳ quái hỏi ba hắn: "Ba à, ba không phải là đang phóng điện với chú Tiểu Ngũ chứ?"

Trình Tuấn: "..."

Tiểu Ngũ cúi đầu nhìn hài tử: "Phóng điện là cái gì?"

Trình Hiểu Hải nói: "Chú Tiểu Ngũ, ánh mắt người sẽ thả điện, anh Tiểu Thu nhà đối diện có nói, hoa khôi khối bọn họ mỗi lần liếc hắn một cái, hắn đều có cảm giác bị điện xẹt đến."

Tiểu Thu chính là con trai lớn hai vợ chồng đối diện nhà Trình Tuấn, năm nay học lớp năm rất xảo trá tinh nghịch, biết rất nhiều về chuyện này.

"Điện giật, ta biết khi trời có sấm sét, sau đó lại biết các ngươi dùng để chiếu sáng màn đêm xung quanh cũng tên là điện, cùng một dạng với sấm sét, như vậy bị điện giật là cái cảm giác gì?"

"A ~~~" Trình Hiểu Hải ngưỡng cổ hai hàng lông mày kéo căng, "Nghe nói, là một loại cảm giác tê tê đó, tim đập không ngừng, huyết áp vụt tăng, toàn thân mềm nhũn ra không thể động, còn có ý thức không rõ."

"Lợi hại như vậy!" Tiểu Ngũ biểu tình thoáng chốc nghiêm túc lên hẳn, tay trái nắm cằm, cụp mắt xuống suy nghĩ, "Không thể tưởng được ánh mắt nhân loại còn có loại công năng kỳ lạ này." Nhìn Trình Tuấn liếc mắt một cái, "Chính là vừa rồi tôi không cảm thấy có cái cảm giác gì không thoải mái cả nha!"

Trình Tuấn: "..."

Về đến nhà, Tiểu Ngũ không thể đợi được chạy vào trong bồn tắm lớn mà nằm, là một chú cá heo, dưới thời tiết nóng nực như vậy mà vắng bóng nước trong thời gian dài thì quả thực là một loại tra tấn.

Trình Tuấn bật điều hòa, một lát sau không khí mát mẻ hẳn lên.

Hôm nay không phải làm cơm chiều, Trình Tuấn có thời gian đến kiểm tra phụ đạo bài tập cho Trình Hiểu Hải. Trình Hiểu Hải thực thông minh, hơn nữa rất giỏi toán học, bài tập chỉ có thể tìm ra ba bốn lỗi nhỏ là do Trình Hiểu Hải sơ suất, tuy vậy môn ngữ văn còn kém một chút, trong đoạn văn trích dẫn một bài chữ Hán có thể lấy ra bốn năm chữ sai.

Đây là tựa hồ là hiện tượng tồn tại ở đa số mấy học sinh nam, Trình Tuấn khi còn bé cũng như vậy. Ban khoa học tự nhiên có thành tích cao nhưng khoa văn lại lẹt đẹt. Thân là một người ba, Trình Tuấn vẫn là thực hy vọng con mình phát triển toàn diện tương lai trở thành một người tài ba.

Tiểu Ngũ ngâm đủ mới từ phòng tắm đi ra, hiện tại hắn đã đã học được cách sau khi ngâm mình trong phòng tắm phải lau khô thân thể rồi mặc áo ngủ mới đi ra, ừ thì để làm tấm gương sáng cho con.

Trình Hiểu Hải tự mình tắm rửa, xem TV một chập tới chín giờ rưỡi mới bò lên giường đi ngủ.

Tiểu Ngũ nghỉ ngơi trong mấy ngày này trừ bỏ ngâm mình ở trong nước, thời gian còn lại vào trong phòng Trình Tuấn ngủ. Hôm nay tắm rửa xong hắn liền trực tiếp vào phòng Trình Tuấn. Trình Tuấn tắm rửa xong đi ra, Tiểu Ngũ đã vào trạng thái mở một con mắt nhắm một con mắt.

Trình Tuấn đem điều hòa trong phòng điều chỉnh thành hai mươi lăm độ, mắt nhìn người nằm ở trên giường, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, ôm chăn mỏng trên giường đi ra sô pha bên ngoài.

Kết quả định hỏi Tiểu Ngũ có phải rất để bụng Thạch Nghiêu hay không nhưng bỏ lở mất.

Ngày hôm sau đi làm, Thạch Nghiêu thần tình áy náy ngại ngùng, cộng thêm mờ mịt cổ quái, "Em cũng không biết xảy ra chuyện gì, đầu bỗng nhiên trống rỗng, chờ đến lúc em lấy lại tinh thần thì đã thấy mình đang ngồi ở trên xe taxi... Ai, nói gì mà để em mời anh Tuấn ăn bữa cơm, kết quả lại là anh phải trả tiền, em mất mặt muốn chết."

Trình Tuấn nhìn Tiểu Ngũ ở trong nước bơi qua bơi lại liếc mắt một cái, cười vỗ vỗ Thạch Nghiêu, "Cậu hiện tại mới vừa đi làm, tiền lương cũng chưa có, mời cái gì mà mời hả? Kéo gần quan hệ với đồng sự cũng không cần phải làm ngay lúc này. Nếu thật cảm thấy ngại ngùng, vậy cứ chờ đến lúc cậu nhận được tiền lương thì mời tôi ăn một bữa."

Lời này nói Thạch Nghiêu trên mặt sửng sốt, "Hóa ra người mới không bắt buộc phải mời tiền bối ăn cơm sao ạ?"

Trình Tuấn: "A?"

Nguyên lai Thạch Nghiêu có thể tới nơi này làm việc là nhờ quan hệ của viện trưởng cô nhi viện. Trước khi tới nhận việc, viện trưởng nói cho hắn biết, nhất định phải có quan hệ tốt với mọi người, là người mới trừ bỏ trong khi làm việc phải chịu khó một chút, thì còn phải chủ động mời tiền bối vui chơi giải trí một chút mới thúc đẩy quan hệ đồng sự, lúc này môi trường thỏa mái có thể như cá gặp nước.

Thạch Nghiêu mặc dù là cô nhi nhưng hắn không giống những người khác, trước khi tốt nghiệp đại học chưa từng làm thêm ở bên ngoài cho nên hoàn toàn không có kinh nghiệm. Bởi vì luôn có một người nào đó giúp đỡ, trước năm trung học định kỳ hàng tháng sẽ đem chi phí học tập với tiền tiêu vặt gửi cho viện trưởng thay hắn quản lý, sau khi hắn học xong trung học thì trực tiếp đem tiền tiêu vặt chuyển vào tài khoản của hắn để hắn tự do lấy dùng.

Trình Tuấn giờ mới hiểu, khó trách người này vừa đến đã xin mời khách, còn mệt cho viện trưởng nhà hắn dặn dò Thạch Nghiêu mới bước chân vào xã hội, hơn nữa hắn cũng không có túng quẫn như Trình Tuấn tưởng tượng.

Người ta hàng tháng đều có hai ngàn khối tiền tiêu vặt cố định, thẳng cho đến khi hắn vào viện hải dương nhập chức mới ngừng chuyển khoản, không có khó khăn như người mới tìm được việc làm.

Trong nháy mắt, Trình Tuấn cảm giác bản thân mình giống như là tự mình đa tình.

Tiểu Ngũ từ trong nước leo lên bờ, mái tóc ướt sũng, đôi mắt xanh phá lệ trong suốt, thân trên gợi cảm muốn chết.

Thạch Nghiêu cảm thán, "Anh Tiểu Ngũ thật sự là quá đẹp."

Trình Tuấn hai hàng lông mày nhíu chặt, "Cậu không phải là gay đó chứ?"

Thạch Nghiêu cả kinh, liên tục xua tay: "Không phải không phải!"

Trình Tuấn yên tâm, "Tốt nhất là không."

Thạch Nghiêu ngẩn người, "Ơ? Ý của anh Tuấn là Tiểu Ngũ..."

Trình Tuấn hai hàng lông mày khươi một cái, "Đương nhiên không phải rồi, nếu phải thì tôi còn đề phòng cậu làm chi?"

"À, nói cũng đúng!" Thẳng nam hẳn là nên đề phòng chút ít.

Theo thông lệ trước khi huấn luyện thì đi đến phòng dự trữ chọn cá, kết quả gặp được La Thắng Vũ dưỡng thương trở về cùng với thầy hắn lão Lưu. Nhìn thấy Trình Tuấn, tầm mắt thằng nhóc kia theo bản năng né đi để tránh tiếp xúc với hắn, thoạt nhìn trong lòng đã có chỗ cố kỵ.

Lão Lưu chủ động chào hỏi Trình Tuấn, nhìn thấy người mới bên cạnh hắn, hơi p1 ý dò hỏi.

Trình Tuấn không để ý tới La Thắng Vũ, chỉ cùng lão Lưu giới thiệu Thạch Nghiêu.

Thạch Nghiêu là một đứa nhỏ ngoan khiêm tốn hiểu lễ, Trình Tuấn giới thiệu hắn, hắn liền cúi người chào hỏi lão Lưu vấn an, mặt mày tuấn tú hiện rõ ý vui vẻ sáng sủa, lão Lưu không tự chủ được mà nhìn thoáng qua thằng học trò nhà mình, khác nhau một trời một vực nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, hận rèn sắt không thành thép.

Khi trở về, nhìn thấy Tiểu Ngũ ngồi ở trên bờ hồ, hai chân buông ở trong nước, năm chú cá heo tụ hết ở bên cạnh hắn, nhoi đầu lộ ra mặt nước, giương miệng phát ra tiếng kêu "cạc cạc" lanh lảnh.

Tiểu Ngũ sờ sờ đầu nhóm cá heo, biểu tình trên mặt nhu hòa.

"Anh Tiểu Ngũ thật lợi hại quá, nhóm cá heo phá lệ đặc biệt đối với hắn vô cùng thân mật, cảm giác giữa bọn họ hoàn toàn như không có chướng ngại giao lưu." Thạch Nghiêu xách hai thùng cá đi ở bên người Trình Tuấn, tầm mắt nhìn Tiểu Ngũ phát ra cảm khái.

Trình Tuấn cười cười, "Ý của cậu là nói Tiểu Ngũ lợi hại hơn tôi sao?"

"A không!" Thạch Nghiêu cả kinh, "Anh Tuấn cũng rất lợi hại, hai người các anh mỗi người mỗi vẻ, em cảm thấy đều rất lợi hại."

"Ha ha ha..." Trình Tuấn phát hiện Thạch Nghiêu với Tiểu Ngũ đơn thuần như nhau nhưng mà dễ chọc hơn so với Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ nhìn thoáng qua hai người kia, phất tay, nhóm cá heo liền bơi ra.

"Cưỡi bằng hai chân" tiến hành huấn luyện như cũ, trạng thái của hai bạn cá heo so ngày hôm qua tốt một ít, không thất bại nhiều lần như trước. Tuy rằng Trình Tuấn vẫn té ngã vô số lần, nhưng có mấy lần thành công, đây đã là tiến bộ không ít.

Trình Tuấn ngồi dưới đất thở dốc, Thạch Nghiêu đi tới giúp hắn bóp vai, "Vậy đại khái còn mất bao lâu mới có thể luyện thành thục ạ? Em xem anh Tuấn ngã hoài như vậy, cũng quá vất vả."

"Không khổ cực không được a, chúng ta đều dựa vào cái này mà lấy tiền lương đó."

Vô số lần ngã vào trong nước, ngẫu nhiên sẽ đập vào mép bờ hồ, trên người Trình Tuấn cũng gom góp rất nhiều vết bầm, buổi tối tắm rửa chạm một cái đủ để xuýt xoa.

Động tác "cưỡi bằng hai chân" này, năm đó thời điểm Trình Tuấn học tập ở trụ sở cũng đã tận mắt nhìn thấy sư phụ của hắn luyện bốn tháng mới hoàn toàn thành thục.

Hắn hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu, thời gian huấn luyện cũng chưa tới một tháng cho dù mấy chú cá heo nhà hắn ngộ tính cao thì ít nhất cũng còn tốn hai tháng đi, hắn còn ngã đủ.

Thạch Nghiêu bóp xong vai Trình Tuấn lúc này chuyển sang đấm bóp chân.

Trình Tuấn thật cảm thấy đứa nhỏ Thạch Nghiêu này thật không tồi, trước kia Lý Tĩnh Như ở mấy thời điểm như thế này hắn chưa bao giờ được đãi ngộ như thế này a, trong lòng càng thích hắn, bất quá cũng có chút lo lắng, "Cậu có cảm thấy rất vất vả hay không, sau đó nửa đường bỏ cuộc?"

Trình Tuấn duỗi thẳng hai chân, Thạch Nghiêu ngồi xếp bằng bên cạnh chân hắn, hai tay nghiêm túc đấm bóp chân hắn, "Sẽ không, công việc mà làm sao mà không vất vả."

Trình Tuấn gật gật đầu, ánh mắt nhìn Thạch Nghiêu thêm ý tán thưởng.

Hai thầy trò câu được câu nói chuyện, bỗng nhiên một cái bóng ma bao khuất bọn họ, vừa nâng đầu lên bắt thấy Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc đứng ở phía trước, ánh mắt xanh lam gắt gao nhìn chằm chằm Thạch Nghiêu.

Thạch Nghiêu: "..."

Trình Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, vì sao tự nhiên có cảm giác lạnh buốt?

Tiểu Ngũ trên cao nhìn chằm chằm Thạch Nghiêu, mà Thạch Nghiêu thì ngốc lăng ngửa đầu nhìn Tiểu Ngũ.

Đột nhiên, Tiểu Ngũ nháy mắt không ngừng với Thạch Nghiêu.

Trình Tuấn: "..."

Thạch Nghiêu:???????

Trình Tuấn đem Thạch Nghiêu đuổi đến căn-tin đi chiếm chỗ ngồi, lôi kéo Tiểu Ngũ đến bên núi giả, "Ban nãy cậu làm gì vậy?"

Tiểu Ngũ nói: "Tôi muốn phóng điện, nhưng mà sự thật chứng minh tôi tuy rằng có thể biến thành người, nhưng không thể nào có có loại dị năng ánh mắt sẽ thả điện."

Trình Tuấn: "..."

Gấu con Trình Hiểu Hải kia nói mà cậu tại sao có thể tin vậy hả? Tiểu Ngũ cậu là cá heo thông minh mà!

Ài dè là kẻ ngốc nhất trên đời!

Trình Tuấn: "Ha ha ha..."

Tiểu Ngũ: "..."

Còn ba ngày là đến kì khai giảng, Trình Hiểu Hải không cần phải đến lớp học bổ túc nữa, Trình Tuấn để cho nhóc thoải mái vui chơi. Hai vợ chồng Tần thị nhà đối diện cuối tuần đi nghỉ bảo để cho Trình Hiểu Hải tới nhà bọn họ chơi, Trình Tuấn đồng ý rồi cho nhóc ở nhà họ thả ga hai ngày.

Chủ nhật lúc chạng vạng tan tầm, Trình Tuấn mua một túi hoa quả, đồ ăn vặt cùng với đồ dùng học tập đưa sang cho hai bạn nhỏ nhà đối diện, thuận tiện đón Trình Hiểu Hải về nhà.

Đối với việc Trình Tuấn mỗi lần qua đều mua đồ cho hai nhóc nhà mình, vợ chồng Tần thị đã tập mãi thành thói quen, bởi vì cho dù bọn họ nói không cần, Trình Tuấn cũng sẽ không nghe theo.

Có qua có lại, có ơn báo đáp vốn đã trở thành đạo làm người, không có ai mà không cầu hồi báo lại vô duyên vô cớ đối tốt với bạn.

Thứ hai sáng sớm, Trình Tuấn với Tiểu Ngũ còn chưa có rời giường, Trình Hiểu Hải đã rửa mặt tươm tất. Trình Tuấn vừa ngáp vừa đeo cái đầu ổ quạ đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, kết quả đụng phải Tiểu Ngũ vừa vặn cũng đang từ bên trong đi ra.

Cái trán Tiểu Ngũ đập vào trên cằm Trình Tuấn, đau đớn thoáng chốc làm cho Trình Tuấn từ trong hỗn độn tỉnh táo lại.
Bình Luận (0)
Comment