Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 65

Mạnh Kỳ giờ mới biết được thì ra mấy lời Trình Tuấn nói khi uống say đêm hôm đó toàn bộ đều là thật, cũng càng hiểu rõ tâm tình khi hắn nói "Chúng ta một nhà ba người cả đời đều phải cùng một chỗ".

Đã từng để vụt mất, chưa từng có được, vì thế hiện tại càng thêm quý trọng.

Mạnh Kỳ nhìn Sửu Sửu, trong lòng rung động, "Anh cũng sẽ đối tốt cả đời với em."

Sửu Sửu chớp chớp ánh mắt, nở nụ cười, "Ý là cả đời nuôi em, vĩnh viễn em đều có tôm ăn?"

Trình Tuấn khinh bỉ hắn, "Cậu theo đuổi mục tiêu thấp như vậy a? Nói như vậy ý là có phải bất kể là người đàn ông nào mua cho tôm cho cậu ăn, cậu sẽ chạy trốn tới nhà người ta hay không?"

Sửu Sửu nghĩ nghĩ, bực tức phản bác: "Cái này làm sao có thể chứ? Vương tử điện hạ cũng không phải thích ăn cá sao? Cũng không thấy hắn vì mấy con cá thì chạy trốn theo nam nhân khác a. Anh sao kết luận tôi chính là cái loại cá tùy tùy tiện tiện này?"

Trình Tuấn: "..."

Mạnh Kỳ tán thưởng sờ sờ đầu Sửu Sửu, cười nói: "Xem ra còn không có ngốc đến không có thuốc nào cứu được, yên tâm, chờ khách sạn chúng ta xây xong, anh ở ngay ở vịnh người cá xây một hải vực, sẽ dùng một chỗ riêng biệt để nuôi tôm, em muốn ăn bao nhiêu cũng có." 

"Thật sự? Anh Mạnh anh quá tốt nha!" Sửu Sửu ôm lấy Mạnh Kỳ ở trên mặt hắn hôn một cái.

Mạnh Kỳ hưởng thụ híp mắt, nhẹ nhàng nói: "Thật ngoan, nhưng mà, về sau phải đổi giọng gọi chồng."

"Chồng tốt quá à!"

Trình Tuấn & Tiểu Ngũ: "..."

Ngu ngốc đúng thật là cũng có chỗ tốt đấy, đánh chiếm hoàn toàn không có áp lực, dùng một ao nuôi tôm là có thể dụ dỗ Sửu tới tay. Người này tâm lý cũng quá ‘trâu ‘ đi, đối tượng yêu thích chính là con cá hề, còn chuyện có thể mang thai này cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận không bị chút xíu khiếp sợ nào, năng lực tiếp nhận của Mạnh Kỳ so với Trình Tuấn ngất xỉu lúc trước quá không cam lòng, vì cái gì hắn tốn công liền như vậy, không chỉ hoảng sợ, còn mẹ hắn choáng váng ngất xỉu tại chỗ luôn... Mất mặt a!

Cả đời Mạnh Kỳ nắm chắc trong tay, chưa từng một lần thổ lộ, vợ con thu hoạch một mẻ, cực kì vui sướng dẫn Sửu Sửu về nhà.

Tưởng chừng rằng chính là cái vấn đề to lớn khó khăn vô cùng cứ như vậy vui vẻ hạnh phúc hạ màn che xuống, trong lòng Trình Tuấn giải quyết xong một cọc chuyện, thoải mái hơn một chút. Nhưng vừa nghĩ tới bản thân mình hiện tại không có việc gì làm, trong nhà không có khoản thu vào mà nguồn ra cứ ào ào, hắn lại không thể ức chế cơn đau đầu.

Tháng bảy kì nghỉ hè vợ chồng Lý Tĩnh Như và Tư Thần ngoài ý muốn đến thăm nhà Trình Tuấn, hai người bọn họ vừa mới mới biết tin Trình Tuấn và Tiểu Ngũ bị viện hải dương đuổi việc. Lần này đến, chủ yếu là nhìn xem tình huống cuộc sống bây giờ của Trình Tuấn, khi biết có người cố ý hãm hại Trình Tuấn không thể kiếm việc làm thì phi thường kinh ngạc cũng rất căm phẫn, lúc này đề xuất phải giúp hắn điều tra rõ ràng người đứng phía sau.

Chuyện này Mạnh Kỳ cũng đã giúp hắn, Trình Tuấn cảm thấy không cần làm phiền những người khác thêm, huống chi hắn hoàn toàn không biết người này đối có âm mưu gì với hắn, vạn nhất bởi vì chuyện này làm liên lụy tới vợ chồng son người ta sẽ không tốt, vì thế Nàyển chuyển từ chối ý tốt của bọn họ.

Cứ như vậy chậm rì rì, tháng mười cũng đi qua, Trình Tuấn có cảm giác mình đã sắp buồn mốc meo như cây nấm, nhất là khoản đầu tư chi phiếu cũng không tăng lên, còn cứ tiếp tục như vậy, dù ngồi không núi vàng ăn cũng hết chỉ là chuyện sớm hay muộn. Tiết kiệm chỉ là nhất thời, ngân phiếu cũng không thể chống đỡ đến ngày khách sạn khai trương.

Không thể cứ ngồi lì mà chờ chết như vậy.

Trình Tuấn mở máy tính lên mạng, nhìn thử có thể tìm việc làm ở trên mạng hay không, ngồi ở trong nhà kiếm tiền.

Tiểu Ngũ ngồi xe bus đi đón Trình Hiểu Hải tan học, phụ huynh học sinh chen chúc người tới người đi, hơn nửa ngày mới dẫn con mới ra. Trước tiên ghé vào một cửa hàng tiện lợi, Trình Hiểu Hải muốn mua một hạp lồng thiệt nhiều cá, Tiểu Ngũ từ trong túi quần đào ra năm đồng tiền cho nhóc, đứng ở ngoài cửa cửa hàng tiện lợi chờ. Một chiếc xe dừng ở bên người Tiểu Ngũ, ông chủ viện hải dương Kim Quý Sinh ngồi ở ghế sau nhìn hắn cười ngoắc.

Trong quán cà phê, Kim Quý Sinh gọi bánh ngọt và nước trái cây cho Trình Hiểu Hải, "Tiểu Ngũ cậu muốn uống chút gì không?"

Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc, đồng tử hơi hơi co rút lại, "Cái gì cũng không uống, cám ơn. Ông có việc cứ nói thẳng."

"Cậu vẫn thẳng thắn và tràn ngập phòng bị như vậy, lúc trước khi tôi thu lưu cậu, đối với tôi cũng là loại thái độ như lúc này." Kim Quý Sinh vì mình gọi một ly cà phê đen, cái gì cũng không thêm, cứ như vậy uống một hơi, vị đắng cũng không khiến hắn đổi sắc, "Các cậu gần đây vẫn ổn chứ?"

Tiểu Ngũ nói: "Hoàn hảo."

Kim Quý Sinh thay đổi cái thích ngồi tư thế, nói: "Tôi nghe Tiểu Từ nói, Trình Tuấn không biết tại sao không tìm được công việc hay không? Có phải là do quan hệ của hai người cậu từ trong viện hải dương trNàyền ra bên ngoài hay không?"

Tiểu Ngũ không nói chuyện, hắn biết Trình Tuấn đổi hai nơi đều có người cố ý tung ảnh chụp của bọn họ, khiến cho hắn không cách nào tiếp tục công tác. Hắn không hiểu người nọ âm thầm làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì, hắn chỉ biết là đối với Trình Tuấn mà nói là một loại thương tổn ác ý.

Hắn rất phẫn nộ, nhưng cũng không có cách nào, khí tức trên ảnh chụp hắn cảm thấy thực xa lạ, mặc dù về sau từ những ảnh chụp được dán chỗ làm việc mới của Trình Tuấn cầm tới, khí tức bên trên vẫn không có biến hóa.

Tiểu Ngũ bắt đầu hoài nghi Thạch Nghiêu, nhưng Thạch Nghiêu trong lúc đó lại tới nhà bọn họ vài lần, hắn cũng chuyên tâm lưu ý tới khí tức trên người Thạch Nghiêu, nhưng cuối cùng thất vọng, hắn với bốn loại khí tức trên ảnh chụp vẫn là có chỗ khác biệt, không giống lắm. Cái này thNàyết minh, chuyện ảnh chụp này không có liên quan tới hắn.

Kim Quý Sinh khẽ nhíu đầu mày, cảm khái nói: "Đoán cũng có thể biết. Chuyện đồng tính luyến ái này nói thì cũng không kỳ quái, nhưng một khi bị bại lộ thì nhất định sẽ bị người ta chỉ trích cùng kỳ thị lớn hơn tưởng tượng rất nhiều. Cậu nói coi hai người các cậu, hai người đàn ông làm sao lại muốn đi con đường này."

Lời này Tiểu Ngũ không thích nghe, mắt cá chết lập tức trở nên sắc bén, "Tôi và

Tuấn ở cùng một chỗ là chuyện riêng của chúng tôi, người khác nhìn thế nào cũng không quan hệ gì tới chúng tôi. Ông chủ, nếu ông tới tìm tôi là vì khNàyên nhủ tôi rời khỏi Tuấn, tôi không thể tiếp."

"Ồ, cậu xem cậu này." Kim Quý Sinh vội đè bả vai Tiểu Ngũ đã muốn đứng lên đi, vội la lên: "Tôi đâu có nói các cậu phải tách ra? Cậu hãy nghe tôi nói xong rồi hãy đi được không?"

"Vậy ông nói mau."

Kim Quý Sinh nới lỏng cà- vạt, Tiểu Ngũ một lần nữa ngồi xuống, "Tôi lúc trước không phải đã cùng hai người đề cập tới chuyện tới nhậm chức ở vịnh người cá sao? Nếu như bây giờ, Trình Tuấn với cậu vì thân phận đồng tính luyến ái không thể tìm việc làm ở thành T, vậy không bằng tới khu hải dươn làm đi."

"Không đi!"

"A?" Kim Quý Sinh kinh ngạc nhíu mày, thân mình theo bản năng nghiêng về phía trước, "Trình Tiểu Ngũ, cậu có biết tình cảnh lúc này của hai người các cậu hay không? Trong xã hội này chính là như vậy đó, đối với người đồng tính mang thành kiến như vậy đó, Từ Phương Phỉ nói cho tôi biết, Trình Tuấn thay đổi hai nơi làm việc, đều bị người ta tung ảnh chụp, điều này đã chứng tỏ rõ ràng là muốn các cậu không thề sống ở thành T nữa.

Các cậu còn phải sống, còn có một đứa nhỏ, không có công việc không có thu nhập các cậu tính làm như thế nào? Chờ mỏ vàng mỏ bạc sao?" Kim Quý Sinh ngón tay chỉ tới Trình Hiểu Hải, "Các cậu dù không để ý tới mình, đứa bé này cũng cần phải nuôi lớn đi, không có tiền các cậu lấy cái gì nuôi hắn?"

Tiểu Ngũ nhìn thoáng qua Trình Hiểu Hải, nhóc con này ăn bánh ngọt, trên môi dính một khối bơ lớn cũng không biết.

"Nếu người người đều kỳ thị đồng tính, ông vì sao còn muốn giúp chúng tôi?" Tiểu Ngũ thần sắc như trước, rút khăn tay lau miệng cho con.

Kim Quý Sinh tựa người về phía sau ghế, mở hai tay ra, "Tôi chỉ là không muốn lãng phí năng lực của hai người, công việc dưới nước không phải tùy tiện một người nào cũng đều có thể làm tốt, thân thể, kỹ năng, trí tuệ, năng lực giao lưu kì diệu với động vật, tôi chưa từng thấy nhân viên nào xuất sắc hơn hai người. Với tôi mà nói, chỉ cần có thể giúp tôi kiếm lợi nhuận, đời sống sinh hoạt cá nhân của họ như thế nào tôi căn bản không thèm để ý."

Đuổi việc Trình Tuấn và Tiểu Ngũ quả thật không phải là quyết định của Kim Quý Sinh, mà là ý của các đơn vị cơ quan liên ngành ở viện hải dương, còn có toàn bộ lãnh đạo cùng đại bộ phận công nhân viên trong viện hải dương nhất trí đề xuất. Hoàng đế còn phải bận tâm tới lời kêu ca than vãn, huống chi hắn chỉ là một ông chủ trong viện hải dương.

Tiểu Ngũ nâng mắt suy nghĩ một chút, đứng lên, nói: "Tôi về hỏi Tuấn."

"Cậu không cần hỏi ý kiến của hắn a, Trình Tuấn đối với cậu tốt như vậy, chỉ cần cậu đồng ý đi, hắn khẳng định sẽ không phản đối. Cậu phải vì tương lai sau này của các cậu mà suy nghĩ, vì đứa nhỏ nữa chứ.

Người sống trên đời, nếu không chịu ràng buộc của thế tục, không chịu ảnh hưởng của người khác, vậy chỉ có thể tự mình mạnh mẽ đứng lên. Trong xã hội loài người phải mạnh mẽ như thế nào? Chính là phải có tiền, có tiền, ai còn dám khoa tay múa chân với hai người? Nhưng hiện tại ngay cả công việc các cậu cũng không thể tìm được, càng đừng nói tới việc kiếm tiền."

Tiểu Ngũ trên cao nhìn xuống Kim Quý Sinh, trên mặt của hắn hơi hơi có chút nếp nhăn tràn tràn đầy tự tin cùng ưu việt của kẻ có tiền, kinh nghiệm cùng với sự từng trải khi kiếm sống góp nhặt từng ngày khiến cho hắn thoả thuê mãn nguyện, cứ như là bất kể khó khăn nào cũng không thể ngăn cản hắn.

"Có lẽ ông nói cũng đúng."

Tiểu Ngũ chỉ có thể nói như vậy, không phải là loài người, không thể hiểu được bọn họ lấy tiền tài làm nên vị thế cường đại, ở đại dương, cá lớn nuốt cá bé, ai có thể giết chết đối thủ mạnh mẽ của mình, thì nhất định phải cường đại. Mà trong thế giới nhân loại, bọn họ chém giết tất cả những sóng gió nhìn không thấy, Tiểu Ngũ không hiểu, cũng nhìn không rõ. Nếu không phải là vì Trình Tuấn và con, hắn căn bản sẽ không ở chỗ này.

Hải dương rất rộng lớn, hắn tùy tiện chạy trốn tới chỗ nào cũng đều có thể sống sót.

Hắn chỉ là vì Trình Tuấn và con mà thôi.

Tiểu Ngũ mang con rời đi, về đến nhà đem chuyện gặp được Kim Quý Sinh, cùng với hy vọng của hắn lúc trước muốn hai người tới khu sinh vật làm việc nói lại với Trình Tuấn.

Trình Tuấn thật bất ngờ, "Không nghĩ tới hắn vẫn kiên trì muốn tôi đi tới khu sinh vật biển."

Đã hơn một năm, bởi vì thăng chức chuyển tới tầng quản lý, Trình Tuấn cùng Kim Quý Sinh tiếp xúc sâu hơn trước một chút, bởi vì năng lực cá nhân, Kim Quý Sinh đối với Trình Tuấn cũng rất thưởng thức. Trình Tuấn ngay từ đầu đối với việc hắn đột nhiên đề bạt mình có nghi hoặc, sau một lúc sau cũng không phát hiện không đúng chỗ nào. Chính là, hiện giờ trong lúc mấu chốt như vậy, hắn đề nghị như thế có chút ý vị sâu xa.

"Anh thấy thế nào? Muốn đi sao?"

Trình Tuấn sờ sờ cằm, "Tôi đi làm, em và con dọn đến nhà Mạnh Kỳ ở đi."

Tiểu Ngũ trợn to mắt, "Chúng ta phải tách ra?"

Trình Tuấn ôm lấy Tiểu Ngũ, khom thắt lưng hôn hôn cái miệng của hắn, cười nói: "Sẽ không phải tách ra luôn, từ thành T lái xe tới vịnh người cá bất quá cũng chỉ mất hơn hai giờ, một tuần tôi về hai lần, hơn nữa hai ngày nghỉ không cần phải đi làm không phải sao? Bất quá chỉ là vất vả cho em, chăm sóc chiếu cố cho con."

Tiểu Ngũ nâng mắt suy nghĩ một chút, gật đầu, "Được rồi, anh đi làm, tôi chiếu cố con."

Trình Tuấn cười dùng cái trán cọ Tiểu Ngũ, mà Tiểu Ngũ lại càng trực tiếp, chủ động ôm lấy Trình Tuấn hôn lên.

Trình Tuấn gọi điện thoại hẹn Kim Quý Sinh gặp mặt, tỏ vẻ tiếp nhận lời mời của hắn. Chẳng biết tại sao, khi Kim Quý Sinh nghe nói chỉ có một mình Trình Tuấn đi làm thì có hơi sửng sốt một chút. Trình Tuấn không rõ lí do, nhưng ngay sau đó hắn liền biểu hiện ra thái độ đặc biệt trấn an cùng hoan nghênh, liên tục bảo Trình Tuấn sớm một chút đi qua.

Hai người thỏa thuận một hồi sau, Trình Tuấn bắt đầu thu thập hành lý cho Tiểu Ngũ và con, Mạnh Kỳ cũng qua đây hỗ trợ, còn lái xe tới đón bọn họ.

"Tiểu Ngũ chuyển qua anh cũng yên tâm, anh thì thường xuyên không ở nhà cũng không thể chiếu cố Sửu Sửu, Tiểu Ngũ ở đó ít nhất sẽ giúp anh trông chừng hắn, cũng có người có thể nói chuyện cùng hắn, khiến cho hắn không đến mức nhàm chán như vậy." Mạnh Kỳ giúp kéo hành lý đi ra, cười nói với Trình Tuấn.

Trình Tuấn thì kéo một cái thùng khác, cười nói: "Sư huynh gần đây thật sự là người có việc vui tinh thần thích thú a, trước kia chưa bao giờ biết anh sẽ cười đâu."

Mạnh Kỳ nói: "Việc đắc ý nhất đời người, gia đình sự nghiệp mỹ mãn, anh hiện tại gia đình có, sự nghiệp cũng đang gây dựng, có thể không cười sao." Vỗ vỗ bả vai Trình Tuấn, "Em cũng như vậy, đừng có gấp, chuyện ảnh chụp này sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra."

Thời khắc khó khăn này có một người anh em đủ nghĩa khí ở bên người thật sự là một chuyện hạnh phúc!

Sắp xếp xong xuôi cho Tiểu Ngũ, Trình Tuấn cũng chuẩn bị đi, sau khi chuẩn bị hết thảy hắn đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Trang Hi Văn.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình di động, Trình Tuấn bất đắc dĩ vừa bực vừa tức, từ đợt lần trước khi mẹ hắn nháo ầm ỉ một trận như vậy, hắn đối với chị em nhà họ Trang so trước kia càng thêm phản cảm. Có đôi khi thật không hiểu nỗi, rõ ràng Trang Nghị Thần thoạt nhìn là người nhìn xa trông rộng, sao lại sinh ra hai đứa nhỏ như vậy. Quên đi, mặc kệ nói như thế nào đó cũng là cùng một mẹ sinh ra, nói như vậy cũng không tốt.

Do dự lại do dự, điện thoại tự động cắt đứt, cũng không chờ Trình Tuấn thở ra, điện thoại lại vang lên.

Trình Tuấn bất đắc dĩ tiếp điện, "Có chuyện gì sao?"

Giọng nói Trang Hi Văn có chút gấp, "Anh, giờ có rảnh không? Mau qua đây, tôi có việc muốn nói cho anh biết."
Bình Luận (0)
Comment