“Ai da, cục cưng thật đáng yêu.”
“Cục cưng rất đẹp.”
“Trời ạ, cục cưng thật nhu thuận a.”
“Chưa gặp qua đứa nhỏ nào thông minh như vậy.”
“Khó trách Thái Hậu yêu thương Tiểu Vương gia như vậy, vừa thấy cục cưng liền thấy bé thực tri kỷ.”
……
Trong Vị Ương Cung của Thái Hậu, sáng sớm liền vọng ra tiếng khen tặng thất chủy bát thiệt, giống như có một bầy chim tước tụ hợp với nhau. Bất quá, trong tẩm cung Thái Hậu lúc này quả thật có một bầy chim tước. Bầy chim tước này là một đống nữ nhân. Các nàng hoa lệ, xinh đẹp, phú quý và quyền thế. Đương nhiên, các nàng chính là phi tần của Hoàng Thượng.
Bé rúc vào người Thái Hậu, cười tủm tỉm nhìn các nữ nhân trước mặt, vui vẻ nghe các nàng tán dương mình. Bất quá bé cao hứng không phải vì các nàng tán dương, mà vì bé hôm nay sắp được chèo thuyền, buổi tối còn có thiệt nhiều đồ ăn ngon.
Từ khi bé vào hoàng cung, lập tức quên phứt đám người Tát Hoàn lên chín tầng mây. Thái Hậu yêu thương bé, xem bé như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, phủng trong tay sợ nát, hàm trong miệng sợ tan, trân trọng hơn cả bản thân mình.
Thái giám cung nữ cũng như vậy, hầu hạ bé còn chu đáo hơn cả Hoàng Thượng và Thái Hậu, đối đãi bé lại là cung kính vạn phần, chỉ sợ chọc bé mất hứng. Cũng may, bé không có thói hư gì, ngược lại đối đãi bọn họ phi thường lễ phép, hơn nữa luôn tươi cười, cái miệng nhỏ lại rất biết nói ngọt, thành công khiến mọi người trong hoàng cung từ trên xuống dưới đều vô cùng sủng ái bé.
“Các vị nương nương đều thật mỹ lệ, cục cưng chưa từng gặp ai xinh đẹp như các nương nương.” Bé thiệt tình nói, quả thật là vậy, bé trước nay đều sống bên ngoài, trừ bỏ nữ nhân hoàng gia và tiểu thư quan gia, có nữ tử nào lại dốc lòng trang điểm, tốn biết bao nhiêu công phu như vậy? Những nữ nhân này chỉ muốn biến mình thành một con chim khổng tước, trang điểm xinh đẹp, ung dung quý giá, tựa như thiên tiên.
Các vị phi tần nghe xong, người người tâm hoa nộ phóng, cao hứng vô cùng. Sẵn đã yêu thích bé, nay liền xuất ra lễ vật đã chuẩn bị tốt tặng cho bé.
Chỉ trong một buổi sáng, bé tựu thành đại phú ông, thành sủng nhi khắp các cung, ngay cả Tát Phong khi gặp bé cũng yêu thích không buông tay.
Sau giờ ngọ, ăn cơm trong tẩm cung xong, bé liền hưng phấn lôi kéo Thái Hậu ra hồ trong Ngự Hoa Viên, hồ nước không lớn, phạm vi cũng chừng bốn năm km, nhưng là trong suốt vô cùng.
Một con thuyền đẹp đẽ quý giá đang tựa vào bờ hồ, mà bên hồ đã có không ít phi tần đứng chờ, các nàng là cùng đến du hồ. Chỉ vì buổi sáng bé nói một câu, nói muốn ngồi thuyền chơi hồ, thế nên chiều nay, trong hồ liền xuất hiện một cái thuyền, là Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh làm ra.
Đoàn người hưng trí bừng bừng lên thuyền, tùy ý con thuyền trôi trên mặt hồ, các cung nữ xuất ra đủ loại bánh ngọt, nước trà đặt trên cái bàn nhỏ. Các vị phi tần, Thái Hậu và bé ngồi trên thuyền vừa ngắm cảnh vừa cười nói, náo nhiệt vô cùng.
Buổi tối, đương nhiên là do Hoàng Thượng thiết yến, hậu cung phi tần tham dự, vì bé tổ chức gia yến này. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hoàng cung, thậm chí là toàn bộ mọi người trong triều đều biết, bé là cỡ nào phong cảnh, cỡ nào nhận hết sủng ái.
Bé chơi rất vui vẻ, có một đám người vây quanh bé khiến hắn tạm thời quên đi nỗi khổ lạc mất mẫu thân. Bé luôn oa trong lòng Thái Hậu, chỉ vì Thái Hậu luyến tiếc bé rời đi, cho nên vô luận là ăn hay uống, Thái Hậu đều phải tự mình đến xử lý.
Tát Phong lại hạ lệnh, phong bé thành Bảo Vương gia, hơn nữa còn ban thưởng một tòa biệt viện cho bé.
Thế mới thấy, sức quyến rũ của bé khôn cùng đến mức nào.