Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 109

Vũ Sương Nhi chân trước vừa đi, Lăng Nhược Nhược liền ngẩng đầu lên, nhìn Uyển Ngữ còn đang không yên bất an sợ hãi không thôi, còn cười hắc hắc với nàng ta.

“A…… ” Đang lúc cảm thấy mình đã ở mức tột cùng của sợ hãi, Uyển Ngữ đột nhiên nhìn thấy Lăng Nhược Nhược ngẩng đầu lên cười với mình, gương mặt bẩn hề hề, nụ cười như của kẻ bị thần kinh, khiến nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, thất thanh thét chói tai.

Bọn Tống lão đại bị nàng đột nhiên thét chói tai, không khỏi giật mình hết cả hồn, quay sang thấy nàng nhìn Lăng Nhược Nhược, nhất thời hiểu được nguyên nhân.

“Tiểu thư, nữ nhân này nhát như chuột.” Tống lão đại mỉm cười với Lăng Nhược Nhược, còn chỉ chỉ Uyển Ngữ.

Lăng Nhược Nhược vỗ vỗ chứng tích bị “khi dễ” trên người, đứng dậy hoạt động tay chân, bắt đầu vươn vai duỗi tay.

Uyển Ngữ nhìn thấy động tác của nàng, lại bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm.

Lăng Nhược Nhược quay sang mỉm cười với nàng, từng bước một đến trước mặt nàng, trêu tức nói: “Uyển Ngữ, thấy bổn vương phi sao không thỉnh an a, rất không có tôn ti nha.”

“Lăng, Lăng Nhược Nhược, ngươi, ngươi thế nào…… ” Uyển Ngữ lắp bắp chỉ vào nàng, không thể nói được hết câu. Ánh mắt rõ ràng không thể tin, biểu tình thì kinh ngạc, miệng mở to đến mức có thể nuốt vừa một quả trứng gà.

“Chỉ là một hạ nhân nho nhỏ, cư nhiên dám ăn nói không biết tôn ti với bổn vương phi, bổn vương phi nên xử trí ngươi thế nào đây? Uyển Ngữ?” Lăng Nhược Nhược cười thực sáng lạn, biểu tình của Uyển Ngữ khiến nàng thực hưởng thụ, nàng muốn chính là loại hiệu quả này.

Uyển Ngữ hoảng sợ quá mức, từng bước một lui ra sau. Lăng Nhược Nhược không phải đã bị người của Vương phi lăng nhục sao? Nàng không phải khối thịt nằm trên thớt, mặc người ta chém giết sao? Sao giờ lại thành thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Lăng Nhược Nhược nhìn nàng, không nói lời nào, chờ lát nữa Vũ Sương Nhi đến, còn có trò hay để xem a. Nàng phi thường chờ mong có thể nhìn đến biểu tình trên mặt Vũ Sương Nhi, nhất định sẽ rất thú vị, phi thường thú vị.

Vũ Sương Nhi một mình vội vã chạy về Ninh Vương phủ, lấy tiền riêng của mình ra, nhưng vẫn còn thiếu một vạn lượng ngân phiếu.

Khẩn cấp mang một ít trang sức của mình đi biến, tổng cộng vừa đủ năm vạn lượng bạc.

Nàng lại một đường ngồi xe ngựa đến căn nhà tranh ở ngoại ô kinh thành, thời gian của nàng không nhiều lắm, nàng không thể để Tát Hoàn biết nàng không ở trong phủ, thời gian nàng xuất môn càng không thể quá dài, miễn cho bị người khác hoài nghi.

Xe ngựa rất nhanh liền tới căn nhà tranh, người bên ngoài nhân vừa thấy nàng đến, liền cao giọng nói với người bên trong: “Lão đại, Ninh Vương phi đến.”

Người trong nhà đã sớm nghe được tiếng xe ngựa, biết nàng đã đến. Lăng Nhược Nhược cười với Uyển Ngữ một cái, một lần nữa ngồi xuống sàn, sắm vai nhân vật của mình.

Đang lúc Uyển Ngữ còn không hiểu ra sao, Vũ Sương Nhi đi vào, nàng trừng mắt liếc nhìn mọi người ở đây, nhất là Lăng Nhược Nhược.

“Bổn vương phi đã mang tiền đến, hiện tại các ngươi có thể giải quyết ả đi.” Nàng cả vú lấp miệng em nói, vẫn như cũ là một bộ cao cao tại thượng.

Tống lão đại lại cười hắc hắc, cự tuyệt nói: “Không được, chúng ta phải nhìn thấy bạc mới có thể giết ả.” Nói xong, vươn tay về hướng Vũ Sương Nhi.

Vũ Sương Nhi lập tức hiểu được, không có tiền tới tay, bọn họ sẽ không làm việc. Nghĩ nghĩ, nàng từ trong lòng xuất ra ngân phiếu năm vạn lượng đưa cho bọn họ, sau đó thúc giục: “Các ngươi đã nhận được tiền, mau ra tay giết ả.”

“Số lượng rất đúng, vừa đủ năm vạn lượng, cám ơn ngài, Ninh Vương phi.” Tống lão đại nhìn thoáng qua ngân phiếu trong tay, tươi cười rạng rỡ nói với nàng, sau đó quay đầu nhìn Lăng Nhược Nhược, nói: “Tiểu thư, tiền tới tay, vừa vặn năm vạn lượng.”

Vũ Sương Nhi nghe vậy, trong đầu mờ mịt, tuy không biết hắn đang nói cái gì, nhưng vẫn lớn tiếng ra lệnh: “Mau giết ả.”

“Ai giết ai còn không biết đâu, Vũ Sương Nhi.” Vốn ngồi dưới đất, Lăng Nhược Nhược cười hì hì đứng lên, tiếp nhận ngân phiếu từ tay Tống lão đại, buồn cười nói.

Mà Vũ Sương Nhi bị này một màn sợ ngây người.
Bình Luận (0)
Comment