Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Vũ Sương Nhi vẫn không yên, ngay vào lúc biết mình không giết được Lăng Nhược Nhược, nàng đã biết Lăng Nhược Nhược sẽ đại phản công, ả sẽ không bỏ qua cho mình.
“Vương phi, Vương gia và Lăng Nhược Nhược đang đi về hướng biệt viện của chúng ta. Vương phi, làm sao bây giờ?” Uyển Ngữ vừa nghe nhà hoàn bên ngoài truyền đến tin này liền vội vàng đến báo.
Vũ Sương Nhi sửng sốt, chẳng lẽ nhanh như vậy đã tìm Vương gia khởi binh vấn tội? Nàng phải đối phó thế nào? Phải làm sao đây? Nếu nàng thật sự bị trị tội, vậy phải làm sao mới tốt?
“Vương phi, mau nghĩ biện pháp a.” Uyển Ngữ thấy Vũ Sương Nhi không nói lời nào, vội vàng gọi, nàng sắp bị hù chết rồi, đang nghĩ xem hiện tại nên trốn hay là không trốn.
“Ngươi ngồi yên đó cho bổn vương phi, đừng để lộ ra sơ hở, bổn vương phi đều có đối kế.” Vũ Sương Nhi phẫn nộ quát, rất bất mãn tính nhát gan sợ chết của Uyển Ngữ, hiện tại nội tâm nàng vừa hoảng vừa loạn, nàng ta còn ở đây to nhỏ khiến mình thêm phiền.
Uyển Ngữ nghe vậy, hoảng sợ không dám nói tiếp, trở nên thu liễm, đem nỗi bất an đặt sâu trong nội tâm, nàng chỉ là một nha hoàn, Vũ Sương Nhi muốn nàng chết, nàng sẽ phải chết.
Sửa sang dung nhan mình một chút, nhìn gương đồng phản chiếu lại trang dung tinh xảo của mình, Vũ Sương Nhi thật sâu hít một hơi, nàng sẽ không dễ dàng bị đả bại như vậy, nàng là Vũ Sương Nhi, là chính Vương phi của Ninh Vương phủ.
Chỉ chốc lát sau, ngoài biệt viện truyền đến tiếng thông báo: “Vương gia đến, Vương phi đến.” Lập tức, liền có một nam một nữ đi vào.
“Thiếp thân bái kiến Vương gia.” Vũ Sương Nhi vội vàng tiến ra đón, cung kính hành lễ với Tát Hoàn.
“Ừm.” Tát Hoàn không thèm để ý lên tiếng, nắm tay Lăng Nhược Nhược đi ngang qua nàng, thẳng hướng chủ vị, sau đó cùng nhau ngồi xuống.
Vũ Sương Nhi chậm rãi đứng dậy, nàng tức giận đến chịu không nổi, lại không thể nói gì, nhưng nàng vẫn thực không cam lòng: “Vương gia, Lăng muội muội còn chưa thỉnh an cho thiếp thân a!”
Tát Hoàn nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Lăng Nhược Nhược, khí định thần nhàn nói: “Không cần, Nhược Nhi không cần thỉnh an với ngươi. Về sau gặp ngươi, nàng ấy cũng không cần hành lễ với ngươi.”
Vũ Sương Nhi ngây ngẩn cả người, nội tâm phiên giang đảo hải, tức giận đến sắc mặt đều khẽ vặn vẹo, cũng may nàng tại đây phương diện này rất có lực nhẫn nại.
Nhưng là, Vũ Sương Nhi có thể nhịn, cũng không đại biểu Lăng Nhược Nhược có thể nhẫn. Nàng mỉm cười, nghiêng nói với Tát Hoàn: “Tát Hoàn, thế này không thể được a, ai là chính Vương phi, ai phải hành lễ thỉnh an với Vương phi, việc này phải cho đúng, không thể rối loạn quy củ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Vương gia, hoàng gia cấp bậc lễ nghĩa không thể loạn a.” Vũ Sương Nhi cũng vội vội vàng vàng phụ họa theo, trong lòng đột nhiên cảm thấy Lăng Nhược Nhược này thật quá ngốc, nói thế nào không nói lại nhắc đến vấn đề này, thế này không phải tự mình tìm tới cửa sao? Chẳng lẽ ả quên nàng đây mới là chính Vương phi của Ninh Vương phủ sao?
Tát Hoàn không phải Vũ Sương Nhi, đương nhiên không ngốc như vậy. Hắn đương nhiên nghe ra ý của Lăng Nhược Nhược, nàng là muốn bản thân tuyên bố, ai mới là thê tử của hắn, ai mới là Ninh Vương phi.
“Tát Hoàn, hoàng gia cấp bậc lễ nghĩa không thể loạn.” Lăng Nhược Nhược vẫn như cũ mỉm cười nhìn hắn, bất quá, ý cười nhưng không đạt đến ánh mắt của nàng, mà khóe miệng của nàng cũng khẽ cong về phía trước.
Suy nghĩ một chút, Tát Hoàn liền nói với Vũ Sương Nhi: “Về sau, Ninh Vương phủ Ninh Vương phi là Nhược Nhi, chính phi là Nhược Nhi, ngươi là sườn phi, thấy Nhược Nhi, phải hành lễ thỉnh an.”
Vũ Sương Nhi nghe xong, miệng há hốc, thật lâu không thể nói. Chờ nàng theo kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Vương gia, này này… không hợp quy củ, thiếp thân mới là Vương phi được ngài cưới hỏi đàng hoàng, Sương Nhi mới là chính phi của ngài a.”
“Chính phi? Vũ Sương Nhi, ngươi lầm đi? Cưới hỏi đàng hoàng tựa hồ là ta, ta nhưng là Ninh Vương phi do Hoàng Thượng tứ hôn a, lúc trước ta là do Vương gia hưu, nhớ rõ chưa?” Lăng Nhược Nhược cười lạnh nói, người này đúng là quý nhân hay quên sự.