Lăng Nhược Nhược đang lúc thoải mái, căn bản không biết nhất cử nhất động vừa rồi của mình đã khiến cho ba nam nhân quyền cao chức trọng chú ý.
“Tiểu Tương, ngươi có muốn thử không, thật sự rất thoải mái, rất thích a.” Lăng Nhược Nhược dụ dỗ nữ hầu Tiểu Tương, hy vọng nha đầu kia sẽ không chỉ nghĩ đến đấm lưng bóp chân, không chịu nghĩ đến động tác mát xa khác.
Tiểu Tương lắc đầu nguậy nguậy đến cổ cũng sắp đứt, nàng không dám đâu, như vậy thật dọa người a, cái gì mà lộ vai lộ chân, còn ăn mặc ít như vậy, nàng chết sống cũng không chịu.
“Tiểu Tương, đến thôi, đi mà.” Lăng Nhược Nhược chọc ghẹo nàng, kỳ thật biết rõ nàng ta không dám, càng không biết làm như thế nào. Ở cổ đại này, mấy quyển nữ thư phụ đức đã vây chết toàn bộ nữ nhân. Chỉ đáng tiếc nàng đây không phải người cổ đại, là một người hiện đại xuyên qua thời không, nàng không thể để mình bị đưa đẩy vòng vòng.
“Không được, tiểu thư, Tiểu Tương không cần.” Tiểu Tương sợ tới mức liên tục lui về phía sau, trước đây mỗi lần cùng nàng đến thanh lâu, nàng đã ngượng muốn chết, bây giờ còn muốn nàng làm việc này, thà cứ đánh chết nàng đi.
Lăng Nhược Nhược tựa như muốn đùa dai, cuồng tiếu: “Ha ha ha, Tiểu Tương rất đáng yêu a, ha ha ha. Không được, lần sau ta phải mở một cái thẩm mỹ viện, chuyên môn phục vụ cho nữ nhân.” Nàng lại đột phát kì tưởng, trong đầu dâng lên ý nghĩ muốn mở thẩm mỹ viện.
Đầu óc Tiểu Tương đã suýt bị làm chó chóng váng, trong lòng cảm thấy ý tưởng của tiểu thư thiệt là kì quái, nàng nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu thư, đó là cái gì, chuyên môn phục vụ cho nữ nhân, phục vụ cái gì?”
Lăng Nhược Nhược cố nín cười, nghiêm trang lấy ngón tay ra đếm: “Rửa mặt, tẩy lông, vắt sữa……” Nói có trình có tự, hết sức say sưa.
“Vắt sữa……” Tiểu Tương thực bị dọa, vội vàng lấy hai tay che ngực mình lại, mặt đỏ lên, sợ hãi lui về phía sau, vội rời xa tiểu thư nhà mình.
Cô nương đứng mát xa bên cạnh cũng ngạc nhiên vô cùng, vắt sữa? Đây là cái gì, thật sự phải làm cái kia……, mọi người sắc mặt thay đổi, hồng toàn bộ.
“Ha ha ha……” Lăng Nhược Nhược cười đến đau cả bụng, không dừng lại được. Trời ạ, rất buồn cười, rất lạc hậu, rất phong kiến a.
Mọi người thấy nàng cười lớn như vậy, cũng không biết nàng cười cái gì, chỉ cảm thấy nàng có nhiều ý tưởng cổ quái, toàn là các nàng mới nghe lần đầu.
“Tiểu thư……” Tiểu Tương nhìn không được, tiểu thư rất thô lỗ, một chút hình tượng cũng không có.
Lăng Nhược Nhược rốt cục ngừng cười, nói thật, cho dù nàng có muốn mở thẩm mỹ viện, nàng cũng không có khả năng, bởi vì nơi này nàng chưa đi qua, cho nên chỉ có thể nói ra vài cái đề mục mình nghe nói thôi.
“Tốt lắm tốt lắm, ta cũng không có nhiều tinh lực đi mở nhiều cửa hàng như vậy.” Nàng thản nhiên nói, làm cho các nàng yên lòng.
“Hắc hắc, Tiểu Tương biết tiểu thư chỉ nói như vậy mà thôi, sẽ không làm thực.” Tiểu Tương có vẻ cao hứng phấn chấn, nhất là khi nghe nàng bỏ qua ý nghĩ đó. Bất quá, nàng lại không quên nổi, cái thứ vắt sữa kia.
Còn ba nam nhân ở phòng bên cạnh, Tát Phong, Tát Hoàn, Tát Nhãn, nằm mát xa mà cứ nhớ đến nữ nhân đó không thôi, đều có ý muốn được nhìn thấy nàng.
Một hồi sai, mát xa rốt cục xong, các cô nương bưng trà, bánh ngọt, hoa quả lên cho bọn hắn, lại thêm huân hương, an bài một nữ hài tử vào đánh đàn, sau đó các nàng liền lui ra.
Tát Nhãn là người thứ nhất ngồi không yên, hắn vừa mang giày đi ra ngoài, vừa nói: “Đại ca, nhị ca, ta đi ra ngoài một chút.”
Ma xui quỷ khiến, hắn lén lút đến gần căn phòng cách vách, đứng ở ngoài cửa nhìn vọng vào. Nữ tử bên trong đang thoải mái hưởng thụ mát xa, lộ ra bả vai trắng như tuyết, còn có thể mơ hồ thấy được bầu ngực phía trước, cặp chân trắng nõn thon dài, gót chân nhỏ nhắn phấn hồng, cùng với gương mặt rất quen thuộc.
Là nàng. Tát Nhãn kinh ngạc vạn phần, sững sờ nhìn.
Mà người ngây ra như phỗng không chỉ có hắn, còn có Tát Hoàn, và Tát Phong.
Nữ nhân này, nữ nhân này, không phải là Tát Hoàn Vương phi sao? Phải nói là hạ đường khí phi – Lăng Nhược Nhược.