“Mẫu hậu, người nói gì với Nhược Nhi vậy, con thấy tinh thần nàng có vẻ hoảng hốt.” Tát Hoàn vốn định lâm triều xong sẽ chạy về với Lăng Nhược Nhược, không ngờ còn chưa ra cung, liền bị thỉnh đến tẩm cung của Thái Hậu.
Tát Nhãn cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, mẫu hậu, người hôm qua đến nói gì với Nhược Nhi, con cũng muốn biết.”
Tát Phong tuy chưa nói gì, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía Thái Hậu, tâm tư dù không viết trên mặt, nhưng chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra được.
Hắn rất nghi ngờ việc Thái Hậu bỗng nhiên đi gặp Lăng Nhược Nhược.
Thái Hậu rất tức giận. Bà khổ tâm lo lắng, đều vì muốn tốt cho bọn họ, ban đầu cứ nghĩ, hảo tâm sẽ có hảo báo, lại không ngờ bị chính con ruột của mình chỉ trích.
“Ngươi, ngươi, các ngươi…” Bà tức giận đến độ ngồi phịch xuống ghế bên cạnh bàn ăn đã dọn sẵn, cơn tức luôn quanh quẩn trong lồng ngực, khiến bà sắp phát cuồng.
“Mẫu hậu, con hy vọng người sau này đừng khó xử Nhược Nhi nữa, cũng đừng đi tìm nàng nữa. Nàng là Vương phi của con, trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai vẫn vậy.” Tát Hoàn sợ bà lại đi gây rắc rối cho Lăng Nhược Nhược, vội vàng nói.
Thái Hậu lúc này rốt cục phát hỏa, bà vỗ bàn một cái, tức giận đứng lên, trợn mắt nhìn bọn họ: “Ngươi, các ngươi, ai gia thật uổng công nuôi các ngươi, vì một nữ nhân, trong mắt các ngươi có còn ai gia sao? Đâu còn có mẫu hậu này?” Thái Hậu vô cùng tức giận, vô cùng thương tâm. Bà vì bọn họ làm biết bao nhiêu chuyện, còn bọn họ? Đã hồi báo cái gì?
Ba nam nhân thấy bà phát hỏa lớn như vậy, ai nấy đều giật nảy mình, dù sao cũng là mẫu hậu của mình, ba người nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân quả thật cũng không đúng.
“Mẫu hậu, ý của con không phải như vậy.” Tát Hoàn luống cuống tay chân nói, vẻ mặt vô tội.
“Mẫu hậu, con cảm thấy mình sai, chẳng qua là muốn thỉnh mẫu hậu đừng làm khó Nhược Nhi nữa.” Tát Nhãn vốn định nói uyển chuyển, nhưng lời nói ra lại khiến sắc mặt Thái Hậu chẳng những không tốt lên, ngược lại càng thêm khó nhìn.
Còn Tát Phong thông minh không nói gì, chỉ ngồi nhìn Thái Hậu.
Thái Hậu tức giận thì tức giận, bà dù sao cũng là một nữ nhân đứng đầu một quốc gia, so với hoàng hậu càng thêm có quyền có thế, tâm kế cùng thành phủ sâu, đương nhiên không người có thể sánh nổi. Cho nên bà cũng thực thông minh không tức giận nữa, mà đón cái bậc thang này để đi xuống.
“Thôi, thôi, ai gia cũng hiểu được tâm tư của các ngươi, việc này ai gia sẽ không bao giờ hỏi đến nữa, như vậy đã được rồi đi. Ai gia sẽ làm khó nàng, hết thảy đều xem chính nàng lựa chọn.” Thái Hậu nói một câu hai nghĩa, bà biết Lăng Nhược Nhược nhất định sẽ rời đi, nhất định.
Ba đại nam nhân nghe vậy, mừng rỡ, vội vàng trăm miệng một lời nói: “Tạ ơn mẫu hậu thành toàn.”
Thái Hậu cũng lộ ra tươi cười, nhìn sang một bàn thức ăn dọn sẵn, nhân tiện nói: “Các ngươi đã lâu không cùng ai gia ăn cơm, hôm nay ai gia gọi các ngươi đến, là muốn cho các ngươi cùng ăn cơm với ai gia, không biết các ngươi có chịu hay không?” Thái Hậu thực gian trá, Thái Hậu thực giảo hoạt, bà tựa như một lão hồ li nhìn bọn tiểu hồ ly của mình.
“Mẫu hậu, con đương nhiên muốn, sao có thể không muốn chứ.” Tát Nhãn vừa nghe liền dịu dàng nói, thí điên thí điên chạy tới đỡ bà ngồi xuống.
Tát Phong và Tát Hoàn đương nhiên cũng cao hứng gật gật đầu, đợi bà yên vị, mới lần ngồi xuống.
Thái Hậu nhìn ba người bọn họ nguyện ý ngồi xuống cùng bà ăn cơm, trong lòng có chút vui mừng.
Ngồi ăn được một hồi, có một tỳ nữ vội vội vàng vàng tiến vào, nhưng không đi đến bên cạnh bà, chỉ đưa lưng về phía ba người Tát Hoàn, gật gật đầu với Thái Hậu.
Thái Hậu nhìn thấy tì nữ này, tảng đá lớn trong lòng rốt cục thả xuống, trên mặt bất giác cao hứng cười tươi. Lăng Nhược Nhược, rốt cục vẫn là quân cờ trong lòng bàn tay bà, tùy ý bà bài bố a.
Ba đại nam nhân cũng thật cao hứng, chỉ cần Thái Hậu không nhúng tay, Lăng Nhược Nhược là của ai, bọn họ chỉ cần thay nhau tranh đoạt mới có ý nghĩa, giống như năm đó, ba huynh đệ cùng đặt tiền đặt cược, hưng phấn dị thường.
Thái Hậu tự nhiên là hiểu được tâm tư bọn họ, đều đi ra từ bụng mình, bà sao có thể không rõ, không biết đâu. Bất quá bà không thể để huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù.
Cùng Thái Hậu ăn xong bữa cơm, lại bị Thái Hậu lôi kéo nhàn thoại một hồi, ba huynh đệ Tát Phong thế này mới ra được tẩm cung của Thái Hậu, chuẩn bị tự trở về.
“Nhị đệ, Nhược Nhi, nàng đã không còn là Ninh Vương phi, ngươi thực đã hưu nàng, trẫm có thể đem nàng trở về.” Tát Phong mặt không chút thay đổi nói với Tát Hoàn, chính thức hạ chiến thư.
“Ngươi… Nhược Nhi là của ta, nàng một ngày gả nhập Ninh Vương phủ, sống là người của Ninh Vương phủ, chết cũng là quỷ của Ninh Vương phủ.” Tát Hoàn hoàn toàn không để ý tình huynh đệ, hung hăng phản kích.
Tát Nhãn cũng không cam lòng lạc hậu sáp vào một cước: “Nhược Nhi là của ai, lời chúng ta nói không thể tính, nàng lựa chọn người thì chính là người đó.”
Ba nam nhân hoàng gia cùng liếc nhìn đối phương một hồi, rồi cùng phẩy tay áo bỏ đi.
…
“Nhược Nhi, Nhược Nhi, ta đã về.” Tát Hoàn kích động ra khỏi hoàng cung, vừa vào vương phủ liền chạy tới biệt viện, vừa đi vừa la lên.
Nhưng, bốn phía im ắng, không người đáp lại lời hắn.
“Vương phi đâu? Tiểu Vương gia đâu?” Hắn đi thẳng đến trong phòng, nhưng tìm khắp trong phòng, ngoài phòng, trừ bỏ tỳ nữ thị vệ, không thấy hai người đó đâu.
Chúng tỳ nữ và thị vệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ kỳ thật cũng không biết, vì thế người người đều sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn lên.
“Vương phi và Tiểu Vương gia đâu? Nói.” Tát Hoàn quát lớn một tiếng, đá ngã gã thị vệ đang đứng trước mặt hắn.
“Bẩm Vương gia, thuộc hạ không biết.” Bọn thị vệ nao núng nói.
“Bẩm Vương gia, nô tỳ không biết.” Chúng tỳ nữ sợ hãi nói.
Tát Hoàn tức điên rồi, thế này rốt cuộc là sao, tối hôm qua vẫn còn tốt, nàng một chút hành động khác thường cũng không có, bé cũng không có gì đặc biệt. Hắn tin tưởng, nếu bé biết, khẳng định là giấu không được.
Hắn lại như cuồng phong chạy ra ngoài, triệu tập người trong vương phủ, chuẩn bị lục soát khắp trong phủ ngoài phủ, trong thành ngoài thành.
Tát Hoàn không biết, lúc này Lăng Nhược Nhược sớm đã rời khỏi kinh thành, về lại căn cứ bí mật mà năm đó nàng đã âm thầm xây dựng – trang viên của riêng nàng.
…
Ở vùng ngoại ô, rất xa kinh thành, ở trong một trang viên lớn, Lăng Nhược Nhược đang cùng bé và Quý mẹ ngồi nhàn nhã uống trà trong phòng khách cực kì rộng rãi.
“Mẹ, vì sao chúng ta phải rời khỏi phụ vương, vì sao lại tới nơi này a?” Bé thực ngoan, không khóc không nháo, nàng đi đâu, bé liền đi theo đến đó.
Lăng Nhược Nhược không chút nghĩ ngợi liền nói: “Mẹ thích sống ở nơi này a, không khí vừa tốt, lại yên tĩnh, không có người gây náo loạn. Cục cưng không thích sao?”
“Thích chứ mẹ, cục cưng thích nơi này.” Bé vội vàng nói, kỳ thật bé cũng không thích cuộc sống quy củ trong vương phủ, quả thật rất rườm rà. Mà bé, sớm bị Lăng Nhược Nhược dưỡng thành tính tình nhàn tản.
“Vậy để thái thái mang con đi nghỉ ngơi một chút đi.” Nàng cười nói, hiểu con đâu ai bằng mẹ.
Quý mẹ vội vàng dẫn bé đi, chỉ còn lại một mình Lăng Nhược Nhược ngồi trong phòng khách.
Chờ hai người đi rồi, vẻ mặt nguyên lai hờ hững của Lăng Nhược Nhược đột nhiên liền thay đổi, nàng vẫn cố sức gây áp lực cho bản thân, tận lực không nhắc tới chuyện đó. Không phải bởi vì cái tin đó khiến nàng sợ hãi hay khiếp sợ. Mà là nàng rối loạn, hoảng loạn, không biết nên làm sao bây giờ.
Thái Hậu nói cho nàng, cha của cục cưng cư nhiên là, cư nhiên là… Tát Nhãn.