Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa

Chương 104

  Lần này đạn phốt-pho trắng tập kích, tuy rằng chỉ làm chết một người của họ nhưng cũng đã đủ gây ra ám ảnh đáng sợ trong cảm nhận của mọi người, không có người nào dám mạo hiểm rời khỏi toà kiến trúc, khắp nơi đều là mặt đất, phòng ốc, cả con người bị phốt-pho trắng đốt cháy tàn phá không chịu nổi.

Không thể không nói, một đòn này của Đường Tịnh Chi đủ ngoan độc mà rất hiệu quả.

Đạn bọc phốt-pho trắng đã bắn hết, đối phương bắt đầu sử dụng hoả tiễn, một quả hỏa tiễn bắn trúng mục tiêu là con đường đối diện nhà hát. Nơi đó có năm sáu người ẩn nấp, bị hỏa tiễn bắn trúng, vốn nhà hát đã lung lay sắp đổ lúc này lại sụp một góc.

Người trong nhà hát bị buộc phải chạy ra, thừa dịp kẻ địch đổi đạn liền liều mạng chạy tới con phố đối diện.

Houshar kêu lên: "Rút mau!"

Không hề nghi ngờ, sớm muộn gì toà nhà hành chính cũng sẽ bị bắn sụp.

Thiện Minh cõng Thẩm Trường Trạch nhanh chóng chạy ra bên ngoài, bọn họ tựa như một đám chó thua trận, tránh né kẻ địch truy kích.

Nhà hát nhanh chóng sụp đổ, đạn hỏa tiễn bắt đầu tập trung vào toà nhà hành chính. Bởi vì ngã tư đường tràn ngập khói thuốc súng, tầm nhìn cực kém, đám long huyết nhân này cơ bản không nhìn thấy người, chỉ một mực oanh tạc toà kiến trúc, ý đồ chôn sống họ ở bên trong.

Từng mảnh vụn của toà kiến trúc bị tạc bay đầy trời, trên không đá bay như mưa, chỉ cần bị đập trúng một chút liền ăn đủ, tất cả mọi người điên cuồng chạy vào phía trong rạp chiếu phim. Lúc này, ngoài việc liều mạng chạy thì không có biện pháp gì có thể cứu bọn họ.

Một tiếng hét thảm vang lên phía sau, trong lòng mỗi người đều trầm xuống, nhưng không ai dám dừng bước.

Dương Quan bi phẫn rống lớn một tiếng, chạy tới chỗ một bộ đội đặc chủng bị khối tường bê tông lớn như cái lò rơi trúng. Thiện Minh vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua, nhận ra kia chỉ là một người lính bình thường, tảng đá rơi xuống sau lưng hắn, hắn quỳ rạp trên mặt đất thống khổ rên rỉ, máu chảy đầy đất.

Tất cả bộ đội đặc chủng đều vòng lại, bất chấp nguy cơ có thể bị tạc thành thịt nát.

Dương Quan đẩy một bộ đội đặc chủng nhân loại muốn xông lên ra, "Cút, cút hết! Ô Nha và tôi ở lại, những người khác đều đi mau!"

"Thượng úy !"

"Đi! Tôi ra lệnh cho các cậu đi mau!" Dương Quan đá văng hắn, "Đi!"

Hắn và Ô Nha xông tới, ra sức nhấc tảng đá kia lên, sau lưng bộ đội đặc chủng kia là máu thịt mơ hồ, xương cốt đều đâm ra ngoài.

Mắt Dương Quan vụt đỏ lên, cõng người kia tiếp tục đi tới phía trước.

Tiếng hỏa tiễn không vang lên nữa, rõ ràng đối phương đã hết sạch đạn pháo.

Houshar chỉ vào toà kiến trúc cách đó không xa, quát: "Toàn bộ những người bị thương nặng chạy vào quán rượu phía trước, những ai còn cử động được con mẹ nó đứng ra đây cho ta, giết sạch bọn chó khốn nạn này đi!"

Tất cả mọi người trừng đôi mắt đỏ đậm, chạy bạt mạng như điên, cõng chiến hữu bị thương trên lưng vào quán rượu. Khi bọn họ lao tới, các long huyết nhân đều đã biến thân, khiêng vũ khí của họ, thề sống chết bảo vệ quán rượu nhỏ hẹp bị tàn phá này.

Trong quán rượu, Đường Đinh Chi dùng bàn tay không ngừng chảy máu của y chữa thương cho các thành viên của mình, ngoài quán rượu, binh lực hai phương cuối cùng bắt đầu mặt đối mặt giao phong!

Bên bọn họ, Thẩm Trường Trạch hôn mê, Ngốc Ưng và Jorhor, Pearl còn ở trong giáo đường. Bộ đàm bị quấy nhiễu, mấy người ấy không rõ sống chết, nay chỉ còn lại có bảy long huyết nhân có thể hành động. Hơn nữa bên Du Chuẩn còn chín người có thể hành động, cùng đối phương gần như thế lực ngang nhau.

Thiện Minh không đi ra ngoài, đuôi của Thẩm Trường Trạch vẫn còn quấn trên lưng hắn, trong lúc chạy miệng vết thương của Thẩm Trường Trạch lại chảy máu, đốt sạch bông băng gạc.

Bên này Đường Đinh Chi đang luống cuống tay chân, vừa xử lý vết thương cho bộ đội đặc chủng kia, vừa lại lần nữa cầm máu cho Thẩm Trường Trạch. Mặt y tái nhợt, thở hồng hộc, nhìn qua cực kì mệt mỏi.

Nay bọn họ mất liên lạc với Pearl, những người còn có thể hành động đều đi đánh địch, chỉ có Thiện Minh ở lại giúp Đường Đinh Chi. Làm bác sĩ duy nhất ở đây, đối mặt với một phòng thương tật, dược phẩm thiếu thốn, y cũng không có cách nào phân thân ra được.

Tuy rằng Đường Đinh Chi xuất thân quân nhân, nhưng y là một quân y, đây là lần đầu tiên y tham gia chiến đấu thảm thiết như thế. Người luôn luôn bình tĩnh như y lúc này cũng vì khốn cảnh trước mắt mà sốt ruột.

Rắc thuốc bột cầm máu lên, một phần lớn thuốc bột bị long huyết thiêu sạch, cuối cùng cũng có một phần nhỏ có tác dụng, dần dần cầm máu. Lúc này vết thương trên cánh Thẩm Trường Trạch đã ít đi một chút so với trước, năng lực tự lành của y quả nhiên kinh người.

Vốn nghĩ rằng y sẽ hôn mê thật lâu, không ngờ y lại tỉnh lại trong lòng Thiện Minh.

Thiện Minh nhìn y chậm rãi mở mắt, vội vàng vỗ vỗ mặt y, la lên: "Mi thế nào rồi?"

Thẩm Trường Trạch hít một hơi nói, "Đau."

"Mi đừng động đậy, nghỉ ngơi đi."


"Không được, con ngửi thấy mùi của hắn."

"Cái gì?" Thiện Minh bị câu nói không đầu không đuôi này làm cho mơ hồ .

Thẩm Trường Trạch nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, biểu cảm ngưng trọng nói, "Thẩm Diệu đến đây."

Tim mọi người ở đây đều trầm xuống, Thẩm Diệu này là một long huyết nhân còn lợi hại hơn Thẩm Trường Trạch, giờ đã xuất hiện, tình huống còn có thể càng không xong hơn nữa không?

Thẩm Trường Trạch đứng lên khỏi mặt đất, Thiện Minh cũng đứng lên theo, kéo cánh tay y, "Mi còn bị thương, không cần phải hành động."

Thẩm Trường Trạch cầm tay hắn, "Ba, ba biết rõ chỉ có con có thể đối phó hắn."

Thiện Minh nhìn y một cái thật sâu, dẫn đầu ra mở cửa, "Đi thôi, ta đi cùng với mi."

Cho dù là bọn họ hay là kẻ địch, đạn dược gần như đã dùng hết, long huyết nhân hai bên đã triển khai cận chiến tanh máu, nhóm con người còn lại đang dùng lựu đạn họ còn sót lại, súng cao áp và mã tấu laser để đối phó những long huyết nhân này.

Âm thanh của màu đỏ sậm vừa đến nhanh chóng vọt tới, chỉ lưu lại trong đáy mắt con người một ảo ảnh, tựa như một vết máu.

Thẩm Trường Trạch mạnh mẽ lao tới, ngay khi bóng dáng đỏ như máu sắp sửa xé nát đầu của Al cách hắn gần nhất, Thẩm Trường Trạch dùng sức tách hắn ra xa. Hai người đồng thời bay trúng tường, một tiếng nổ ẩm, toàn bộ toà kiến trúc phảng phất sẽ vỡ vụn ngay giây tiếp theo.

Hai bóng dáng một vàng một đỏ bay ra, Thẩm Trường Trạch lau đi vết máu chảy ra từ khóe miệng, cố nén cơn đau vì vết thương đang chảy máu đầm đìa trên cánh, hung hăng trừng mắt nhìn cha đẻ của y — Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu xoa xoa ngực, sắc mặt khẽ biến, hắn nhìn Thẩm Trường Trạch, nhíu mày nói: "Ta là cha của con, con lại lựa chọn cãi lời ta sao?"

Thẩm Trường Trạch lạnh nhạt nói: "Tôi là con người, tôi không ủng hộ suy nghĩ của ông. Ông và Đường Tịnh Chi đã phạm tội phản quốc, đầu hàng đi, cha ạ." Thẩm Diệu hung hăng nói: "Phản quốc? Chính phủ đầy tội ác này đã tạo ra rất nhiều bi kịch, chia rẽ gia đình chúng ta, sát hại mẹ của mày, nay mày lại trở thành tay sai của kẻ thù. Sớm biết như thế, ta nên giết chết mày ngay từ lúc mày sinh ra, còn tốt hơn để hôm nay chúng ta phải là địch!"

Thẩm Trường Trạch hơi sửng sốt, "Mẹ? Bà ấy chết rồi?" Lập tức y biến sắc, "Bà ấy chỉ mất tích, cũng chưa chết, không có bất cứ chứng cớ nào cho thấy bà ấy đã chết."

Trong mắt Thẩm Diệu thấm đẫm đau thương và oán hận, "Nếu cô ấy sống, cô ấy sẽ đi tìm chồng con của mình! Cứ cho là cô ấy còn sống, ba người chúng ta bị bắt tách ra hơn mười năm, đầu sỏ gây ra chính là bọn người đê tiện này! Bọn chúng coi chúng ta là vật thí nghiệm, là vũ khí, bọn chúng đều đáng chết!"

Dương Quan hầm hầm giận dữ nói: "Đại tá Thẩm Diệu, tham dự kế hoạch long huyết nhân là do ông và thượng uý Triệu Thanh Linh tự nguyện. Quốc gia đầu tư rất lớn để bồi dưỡng các người, là muốn các người bảo vệ đất nước Trung Quốc, bảo vệ tôn nghiêm dân tộc. Đây là trách nhiệm của một quân nhân, cho dù ông là con người hay là long huyết nhân. Thiếu tá Thẩm Trường Trạch là báu vật quý giá nhất của quốc gia chúng ta, cậu ấy vốn là phải trở thành lực lượng quân sự vững chắc nhất của đất nước. Ông lại vì tư tình mà giấu cậu ấy đi, khiến Đường Tịnh Chi thừa dịp lấy trộm long huyết, gây ra uy hiếp lớn cho quốc gia chúng ta, nay ông lại vẫn như cũ khăng khăng cho là mình đúng, ông vốn không xứng làm một quân nhân!" Hắn quay đầu nói với Thẩm Trường Trạch, "Thượng uý Triệu Thanh Linh mất tích đã nhiều năm, sống chết không rõ, chúng tôi cũng luôn luôn tìm cô ấy, hơn nữa chúng tôi tin rằng cô ấy còn sống, không hề có chuyện sát hại như ông ta nói."

Thẩm Diệu hô lớn: "Nếu Thanh Linh còn sống, vậy cô ấy ở đâu! Chồng cô ấy, con trai cô ấy đều đã xuất hiện, vậy cô ấy ở đâu!"

Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: "Nếu mẹ còn sống, tôi nhất định sẽ tìm được bà ấy, ông hãy dừng tay đi, long huyết nhân vĩnh viễn không có khả năng trở thành chúa tể của con người."

Thẩm Diệu cười lạnh nói: "Con người lại càng không xứng trở thành chúa tể của long huyết nhân, con người đê tiện mà yếu ớt, quả thực không chịu nổi một kích, chỉ cần có ta và Đường Tịnh Chi hợp tác, chúng ta sẽ chế tạo ra một đội quân long huyết chân chính. Con ta, ta lại cho con một cơ hội nữa, con có thể lựa chọn trở lại bên cạnh ta, hoặc tiếp tục cùng ta là địch, nếu là cái sau, đừng trách ta không nghĩ đến tình cha con!"

Thẩm Trường Trạch nhìn người cha điên cuồng trước mắt, trong lòng nảy lên một niềm bi thương khó tả, y thở dài lắc đầu, "Tôi là con người."

Ánh mắt Thẩm Diệu giống như một cái hồ sâu thẳm, có thể tàn nhẫn nhấn chìm người ta. Hắn mở cánh ra, thân thể chậm rãi rời khỏi mặt đất, lơ lừng giữa không trung, sát ý mạnh mẽ tạo thành áp lực cực lớn trong lòng mỗi người.

Thẩm Trường Trạch chưa bao giờ cảm giác được một người lại có thể có khí thế bức người như thế, phảng phất chỉ luồng sát ý kia đã có thể đánh bại con người.

Đột nhiên, một luồng âm thanh xé không gian vang lên, một viên đạn bay từ gác chuông tới, thân hình Thẩm Diệu run lên, di chuyển ra sau với tốc độ con người vĩnh viễn không thể có được.

Một tiếng kêu rên cất lên, một viên đạn bắn trúng cánh tay phải của Thẩm Diệu, toàn bộ cánh tay của hắn bay ra, viên đạn từ sườn xuyên vào trong dạ dày, sau khi xuyên vào trong cơ thể thì tốc độ và lực xoáy yếu bớt, lại bị vảy rồng ngăn cách, vì thế dừng lại trong cơ thể.

Thẩm Diệu té ngã trên đất, một tay giữ chắc cái lỗ chảy máu trên người. Không cần nghĩ thêm, viên đạn này xuyên vào trong cơ thể hắn với tốc độ cao, lại không thể lao ra bên ngoài, tất nhiên đã làm nội tạng hắn trộn lẫn thành một chậu thịt vụn, khóe miệng của hắn không ngừng có máu tươi chảy xuống.

Thẩm Trường Trạch nhìn Thẩm Diệu ngã xuống và máu tươi chảy ra, trong lòng cảm thấy bi thương không nói nên lời. Y nhìn cha đẻ của mình, không biết làm sao.

Mọi người, bao gồm Du Chuẩn và các bộ đội đặc chủng, đều không ngờ được sau trận lửa đạn công kích mãnh liệt vừa rồi, nhóm tay súng bắn tỉa của họ vẫn còn ở vị trí, hơn nữa có thể đột phá trở ngại do khói thuốc súng và khoảng cách, chuẩn xác bắn trúng. Toà nhà hành chính chỗ Cali và Falcon đã trở thành một đống phế tích, hai người sống chết không rõ, viên đạn 7,66 ly kia là từ giáo đường bắn tới, tất nhiên chỉ có thể là Ngốc Ưng, Jorhor, hoặc là Pearl. Mà có được kỹ thuật như vậy, tất nhiên là Ngốc Ưng!

Bọn họ còn sống!

Viên đạn kia, xuyên thấu qua màn sương mù khói thuốc súng, từ giáo đường cách nơi này hơn bốn trăm mét bay tới, bắn trúng tướng địch, nháy mắt xoay chuyển cuộc chiến!

Trong lúc mọi người còn khiếp sợ, Thẩm Diệu được hai long huyết nhân giữ vững, bay nhanh rút vào sâu trong rạp chiếu phim.

Gần như là giây tiếp theo, toàn bộ pháo kích mãnh liệt đều nhắm tới cái giáo đường kia. Ngay trước mắt bọn họ, giáo đường triệt để sụp xuống, cho dù bên trong còn bao nhiêu người sống, dưới tình huống như vậy thì tỉ lệ còn có thể sống sót, là 0.

Thẩm Diệu đột nhiên trọng thương làm đám long huyết nhân kia rối loạn, sau khi làm nổ tung giáo đường, tất cả đều rút lui cùng Thẩm Diệu, mang đến cho bọn họ cơ hội thở dốc quý giá.

Dương Quan trừng đôi mắt đỏ ngầu, hướng tới giáo đường hành quân lễ. Những người nào ở đây còn có thể cử động, tất cả đều nâng tay phải lên......  

Bình Luận (0)
Comment