Hoàng hôn buông xuống, ánh trăng chảy qua tán cây, mang đến cho họ chút ánh sáng yếu ớt. Đi phía trước xung phong xử lý cạm bẫy và mìn, Falcon cùng Bailey mang theo kính hồng ngoại, người phía sau thì nương theo ánh trăng mà đi tới. Nơi này đã cách chỗ cướp biển đóng quân không xa, bọn họ phải hết sức cẩn thận, giữ bí mật hành tung.
Sau khi mạo hiểm né qua bốn cạm bẫy, cuối cùng họ cũng đến thượng du nơi cướp biển đóng quân. Tuy rằng bị chậm nửa giờ so với dự tính, nhưng từ nơi đóng quân cách đó không xa bay tới từng trận mùi thịt làm cho bọn họ biết thời cơ hiện tại là đúng lúc.
Bọn họ tìm được nguồn nước uống theo vị trí trên bản đồ, đổ một thùng thuốc hoá học vô sắc vô vị đã chuẩn bị tốt trước đó vào, chỉ một liều 500ml thuốc cũng đủ để bọn chúng ăn xong thì miệng nôn trôn tháo, mất đi năng lực hành động.
Kế tiếp bọn họ chỉ cần đợi, đợi hầu hết người trong doanh trại gặp xui.
Đợi đến đêm khuya, họ nhìn qua kính viễn vọng ban đêm thấy trong trại không ngừng có người ôm bụng chạy ra ngoài, tình cảnh nhất thời trở nên gà bay chó sủa, rất mất trật tự.
Al phân phối nhiệm vụ, cùng Houshar mang một đội ẩn nấp ở sườn núi để tập kích xuống.
Thiện Minh và Falcon đều tự tìm đến vị trí bắn tỉa, biến mất trong bụi cỏ, chậm rãi đợi mệnh lệnh của Al.
Nơi này cho dù là địa thế hay hoàn cảnh đều rất thích hợp để phục kích, người đóng quân cũng không đông, nhiều nhất không vượt quá 300 người, bây giờ còn ngã xuống không ít. Nhiệm vụ lần này độ khó cũng không lớn, bọn họ đều cho rằng qua tối nay là có thể lấy tiền về nhà, cho nên tất cả mọi người đều hưng trí bừng bừng, nghĩ muốn đánh bọn này đến hoa rơi nước chảy, kết thúc vui vẻ về nhà ăn tết.
Trong tai nghe truyền đến mệnh lệnh rõ ràng, Thiện Minh nhìn qua kính ngắm, nhìn thấy cái đầu lính gác phảng phất gần trong gang tấc, nhẹ nhàng kéo cò súng. Súng bắn tỉa có gắn ống giảm thanh bắn ra viên đạn chí mạng, cái đầu nóng hầm hập máu tung óc toé, thân thể lính gác giật một cái, té lăn quay ra đất. Mấy tên lính gác lần lượt bị hắn và Falcon giải quyết sạch, sau đó bọn họ nhìn qua kính ngắm ban đêm thấy rõ ràng người của họ đã lặng yên không một tiếng động đột nhập vào doanh trại, kế tiếp chính là giết chóc quy mô lớn.
Âm thanh lửa đạn vang lên, tiếng kêu thảm thiết và tiếng rống giận dữ không ngừng khuếch tán trong khu rừng quỷ dị, Thiện Minh cảm thấy máu toàn thân đều nóng lên, hắn không ngừng lên đạn, nhắm vào, bắn, dưới họng súng của hắn kẻ địch yếu ớt đến như vậy, còn không kịp kêu một tiếng liền ngã xuống hết.
Vị trí của họ nhanh chóng bị phát hiện, đạn điên cuồng bắn về phía hắn và Falcon. Thiện Minh ôm đầu chúi xuống đất, bùn đất và cây cỏ bắn lên rơi xuống đầy người hắn, hắn chậm rãi lăn sang một bên, lăn một vòng ra khỏi phạm vi bắn phá của đạn, rồi bật lên chạy tới một hướng khác. Một thoáng sau, đạn pháo bắt đầu công kích vị trí bắn tỉa của họ, mặc dù ở trong bóng đêm đối phương căn bản không bắn chính xác, nhưng cũng sẽ có những viên đạn pháo không có mắt có khả năng lột cả một tầng da của họ.
Thiện Minh và Falcon đều thay đổi vị trí bắn tỉa, bắn vài phát rồi lại bỏ chạy. Bọn cướp biển bị Du Chuẩn đánh cho tơi bời khói lửa, nhanh chóng không có tinh lực đi công kích tay súng bắn tỉa. Bọn còn lại trong doanh trại nhìn có vẻ không hề am hiểu tác chiến trong rừng, nếu bọn chúng vẫn đang ở trên biển, Du Chuẩn không có kinh nghiệm tác chiến trên biển nhất định sẽ không nhận nhiệm vụ này. Đáng tiếc bọn chúng là người, là người sẽ phải lên bờ, cho dù nơi này cách bờ biển rất gần, nhưng những người này sẽ không còn có cơ hội rời bến.
Chiến đấu không có gì bất ngờ, chỉ diễn ra trong một giờ đã kết thúc, toàn bộ doanh trại đã bị bọn họ triệt để tắm máu, thi thể dưới đất nhiều không đếm được, mà người của họ cơ bản không hề bị thương nghiêm trọng.
Gió biển tanh nồng lẫn với hương vị máu tươi lan toả trong không khí, mùi rất nồng đậm làm người ta buồn nôn. Trong rừng rậm nhiều nhất là sinh vật ăn xác, chúng đã bị hương vị hấp dẫn kia cuốn hút, muốn thưởng thức bữa đại tiệc ngon lành bậc nhất này.
Trong xếp loại cấp bậc nhiệm vụ của Du Chuẩn, lần hành động này chắc chắn sẽ được xếp vào bậc đơn giản nhất. Nhân số ít, địa hình có lợi cho họ, đối phương lại là một đám cướp biển không am hiểu tác chiến trên cạn, đây quả thực là một món quà Giáng Sinh cực lớn dành cho họ.
Thiện Minh và Falcon đều chạy từ sườn núi xuống dưới, mọi người chia nhau tìm tòi bên trong doanh trại, xác định đã dọn dẹp sạch sẽ, không còn người sống.
Bọn họ tìm ra một lượng lớn tiền mặt trong doanh trại, mọi người ném một ít dụng cụ trong ba lô ra ngoài, nhét tiền vào trong. Cho dù là bất cứ thời điểm nào, chiến lợi phẩm luôn làm người ta đạt được những kinh hỉ ngoài ý muốn.
Thiện Minh mang súng tuần tra một vòng, cười nói, "Bọn cướp biển này thật sự là không chịu nổi một kích, cũng may chúng không xây hang ổ dưới nước."
Al tính toán tiền lời vụ này, đuôi lông mày cong tít lên.
Houshar vừa định nói gì, đột nhiên cau mũi, "Chúng mày có ngửi thấy mùi gì không?"
Mấy người bên cạnh đều hít hít, "Là mùi dầu thô, chẳng lẽ thùng dầu bị tràn?"
"Đi kiểm tra một chút đi, đừng để dầu thô chảy xuống biển, một khi để chính phủ Madagascar phát hiện, có thể sẽ mang đến phiền toái cho Kenya."
Vài người đồng thanh một tiếng, định đi kiểm tra. Bọn họ vừa bước được vài bước, doanh trại phía sau đột nhiên uỳnh một tiếng, ánh lửa bốc lên tận trời, ngọn lửa bùng cháy lập tức nuốt chửng một lều trại cách nó gần nhất.
"Má ơi, sao tự nhiên lại cháy ! Ai? Ai làm ?" Cho dù là ai làm, nếu người nọ cách dầu thô quá gần, bây giờ chỉ sợ đã sớm thành tro.
Houshar vừa mắng xong, bên kia cũng bùng lên ngọn lửa, nhất thời một cột lửa bùng lên, rọi sáng doanh trại như ban ngày, trong cánh rừng bên cạnh có bóng người đang chạy, chắc chắn không phải người của họ.
Al quát vào bộ đàm: "Còn có người ! Tất cả cẩn thận !"
Đoàn người chạy qua những chỗ hổng của đám cháy đi ra ngoài, chạy vào trong rừng, ý định đánh du kích một trận với bọn chẳng biết chui từ đâu ra kia.
Trực giác nói cho bọn họ, những người trong rừng chính là kẻ châm dầu thô, nhưng tuyệt đối không phải người trong doanh trại, nếu không bọn họ sẽ không khinh địch mà giết toàn bộ lũ cướp biển này như thế.
Như vậy những người này có khả năng là đã sớm mai phục xung quanh, chẳng lẽ là đang chờ bọn họ? Trong lòng mỗi người đều bịt kín một tầng nghi ngờ, nếu bọn người này tập trung hướng về phía bọn họ, vậy chắc chắn đã chuẩn bị tốt, bọn chúng là ai? Mục đích là gì?
Nghi vấn này rất nhanh được giải đáp, tai mọi người đều nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Cosky, "Là bọn chó long huyết nhân !"
Tâm mọi người tâm đều chìm xuống đáy cốc.
Bọn họ trúng kế, đối phương ở đây là một góc hòn đảo bốn phía là nước, một góc rừng rậm hoang tàn vắng vẻ, bày ra cạm bẫy cho họ. Cho dù bọn họ có thể sống rời khỏi cánh rừng này hay không, bọn họ cũng không tin rằng có thể nhìn thấy thuyền của chính phủ Kenya phái tới đón họ, đến lúc đó chính phủ Madagascar sẽ phái quân tiến vào rừng điều tra chân tướng vụ dầu thô bốc cháy, bọn họ không có chỗ nào trốn được, sẽ bị vây chết ở chỗ này.
Bọn long huyết nhân này là ai phái tới ? Trong lòng mỗi người đều có suy đoán.
Sau khi ra khỏi doanh trại, nghênh đón bọn họ là đạn pháo và long huyết nhân công kích, phần lớn người của họ bị đánh tản ra. Thiện Minh mang súng xuyên qua rừng rậm, nhưng khoảng cách lẫn nhau chắc chắn không xa, cả người họ đầy mùi khói thuốc súng và dầu thô, đối với cái mũi của long huyết nhân mà nói, muốn tìm được bọn họ quả thực dễ dàng.
Là Thẩm Diệu sao? Ngoài hắn ra thì còn có thể là ai? Thiện Minh cắn chặt răng, hận không thể nhai sống trái tim Thẩm Diệu.
Trong rừng cây bên cạnh chợt loé lên một bóng đen.
Đuổi theo.
Thiện Minh không còn chạy như điên nữa, chỉ dựa vào thân cây, trong lòng ngược lại bình tĩnh.
Có lẽ hôm nay chính là tận thế của Du Chuẩn, cũng là tận thế của hắn, nhưng ít nhất hắn sẽ lấy mạng một tên long huyết nhân chó chết, khi xuống địa ngục cũng phải có bạn chứ.
Thiện Minh vểnh tai nghe động tĩnh của đối phương, trong lòng đếm "1, 2, 3", sau đó mạnh mẽ xoay người nhảy ra khỏi thân cây, hướng tới người kia liều mạng bắn.
Mp5k 30 phát trong nháy mắt bắn hết sạch, người nọ ngã lăn xuống đất, thừa dịp 0,3 giây hắn đổi băng đạn liền ném một cây đao. Thiện Minh vụt ra phía sau, lưỡi đao xé gió xẹt qua vai hắn, mang đến một trận đau rát.
Bóng đen kia lấy tốc độ kinh người bổ nhào tới trước mặt hắn, Thiện Minh nắm lấy súng trường hung hăng đập vào đầu kẻ đó. Người nọ kêu rên một tiếng, nện một cú đấm vào mặt Thiện Minh, đánh cho Thiện Minh hoa hết cả mắt.
Hai người ở trong rừng cây tối đen, nương theo ánh trăng mỏng manh mà chiến đấu, nhưng Thiện Minh nhanh chóng phát hiện mình không phải đối thủ của đối phương. Người này là long huyết nhân, kể cả người này trước mắt chỉ là trạng thái con người, nhưng đây là sức mạnh và tốc độ mà chỉ dòng máu chứa gien long huyết mới có thể bộc phát ra được. Sau khi bị một quyền nện vào thái dương, trước mắt Thiện Minh trắng xoá một mảnh, trong luồng trắng xoá này hắn mơ hồ thấy được gương mặt băng giá của Thẩm Diệu.