Khi Thiện Minh tỉnh lại, trời đã sáng rõ, tấm rèm bị kéo ra một cái khe hở nhỏ, ánh sáng lọt vào, chiếu vào chân hắn, ấm áp dào dạt.
Hắn sờ sờ bụng, đã không đau nữa, nhưng mà đói đến run lên, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, hắn theo thói quen kêu lên: "Trường Trạch?"
Tiếng nước ngừng, Thẩm Trường Trạch mở cửa phòng tắm ra, "Ba tỉnh rồi?"
"Ừ."
"Dạ dày còn đau không?"
"Không đau, ta đói bụng."
"Nhìn thấy tờ giấy trên tủ đầu giường không, gọi số điện thoại trên đó, muốn ăn cái gì thì bảo bọn họ đưa đến đây."
Thiện Minh cầm lấy điện thoại bấm dãy số, sau khi nối thông đối phương hỏi hắn muốn gọi cái gì, nhưng hắn suy nghĩ mãi mà vẫn không biết mình muốn ăn cái gì. Đã bao lâu hắn không hề nghĩ đến việc mình sẽ ăn cái gì rồi? Nhiều năm như vậy, đều là người khác chuẩn bị sẵn đồ ăn cho hắn, thức ăn với hắn mà nói là thứ duy trì sự vận động năng lượng trong thân thể, hắn thậm chí không gọi nổi mấy cái tên đồ ăn Trung Quốc, mà Thẩm Trường Trạch thì lần nào cũng biết hắn muốn ăn cái gì. Có đôi khi hắn cảm thấy, Thẩm Trường Trạch còn hiểu hắn hơn cả chính hắn nữa.
Hắn đành phải cầm điện thoại đứng lên, đẩy cửa phòng tắm ra, "Mi nói với hắn đi, ta không biết ăn cái gì......" Còn không kịp phản ứng, trước mắt sáng loá một mảnh, có cái gì đó quét qua trước mặt hắn, hắn lùi mạnh về phía sau, tuy rằng không đập trúng mặt hắn nhưng vẫn tưới hắn sũng nước.
Hắn tập trung nhìn, phát hiện thứ vừa rồi quét qua mặt hắn là cặp cánh cực lớn của Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch kinh ngạc nhìn hắn một cái, "Làm sao vậy?"
Thiện Minh nhíu mày nói: "Những lời này phải là ta hỏi mi mới đúng chứ?" Hắn ném điện thoại cho Thẩm Trường Trạch, nhìn thân thể đầy vảy vàng và cái đuôi thô dài của Thẩm Trường Trạch, cảm thấy lưng phát lạnh.
Thẩm Trường Trạch tắt vòi hoa sen, tiếp nhận điện thoại nhanh chóng gọi vài món đồ ăn, sau khi cất điện thoại, y có chút không biết làm sao nhìn Thiện Minh, bởi vì y thấy được sự đề phòng trong mắt Thiện Minh.
Thiện Minh trừng mắt liếc y một cái, xoay người trở về phòng.
Thẩm Trường Trạch kêu lên: "Ba......"
Thiện Minh lạnh nhạt nói: "Biến trở về đi, ta không muốn nhìn thấy bộ dạng này của mi."
Thiện Minh có một trái tim thật kiên cường mạnh mẽ, mầm mống sợ hãi tuyệt đối không dễ dàng mọc rễ nảy mầm trong lòng hắn, nhưng cho dù hắn cố gắng muốn quên, khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Trường Trạch, hắn biết mình không thể đánh lừa bản thân. Tất cả mọi việc xảy ra trong rừng tối hôm đó kỳ thật vẫn luôn rõ ràng trước mắt, toàn bộ quá trình đều tràn ngập máu tanh và bạo lực, khiến lòng hắn vẫn sợ hãi.
Hắn lại lần nữa nằm trở về giường, cảm giác dạ dày lại bắt đầu không thoải mái.
Thẩm Trường Trạch đi ra khỏi phòng tắm, y ngồi lên giường, nhẹ nhàng vuốt bờ vai Thiện Minh, "Ba ơi?"
Trên vai truyền đến xúc cảm, thuộc về bàn tay con người.
Tâm tình buộc chặt của Thiện Minh lúc này mới trầm tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn Thẩm Trường Trạch, "Mi biến về bộ dạng kia làm gì?"
Thẩm Trường Trạch xấu hổ nói, "Vệ sinh."
Thiện Minh lạnh nhạt nói: "Đừng để ta nhìn thấy nữa."
Sắc mặt Thẩm Trường Trạch thay đổi, "Con cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Y giữ lấy cằm Thiện Minh, khàn khàn nói: "Ba, ba đừng sợ con."
"Ai sợ mi." Thiện Minh bỏ tay y ra, "Cút ngay, ta phiền."
Thẩm Trường Trạch có chút nóng nảy, lập tức ôm lấy Thiện Minh, "Ba, con thật sự không cố ý ."
Thiện Minh đột nhiên vung một tay ngăn chặn ***g ngực y, xoay người một cái ngồi lên trên người y, vung nắm tay hung hăng nện trên mặt y, "Ta quản con mẹ mi có cố ý hay không, mi còn dám biến thành như vậy đè ta, ta sẽ giết mi!"
Thẩm Trường Trạch oan ức nói: "Nếu không con biến thành long huyết nhân cho ba đè con vậy? Tùy tiện ba làm gì cũng được."
Thiện Minh cả giận nói: "Ông đây không có hứng thú với cái mông của đàn ông, của quái vật lại càng không có hứng thú !"
Thẩm Trường Trạch vuốt chân hắn, trấn an, "Không bao giờ nữa đâu, đừng nóng giận."
Thiện Minh hung hăng trừng mắt nhìn y, chậm rãi ngã vào người y, môi hắn đụng phải lỗ tai Thẩm Trường Trạch, liền hung hăng cắn một ngụm, "Bị mi làm cho tức giận đến lại bắt đầu đau dạ dày, mẹ nó."
Thẩm Trường Trạch vuốt ve lưng hắn, "Chút nữa ăn cơm xong nhớ uống thuốc."
Thiện Minh nghiến răng nghiến lợi nói, "Mi nghe đây, ta không phải sợ mi, ta chỉ cảm thấy ghê tởm thôi."
Trong lòng Thẩm Trường Trạch khó chịu đến nói không ra lời, cho dù y có thể lý giải tâm tình của Thiện Minh, nhưng khi bị hắn chính miệng nói "Ghê tởm", y vẫn có chút chịu không nổi.
Theo thời gian trôi qua và sự tăng trưởng năng lực, gien long huyết trong cơ thể y đã hoàn toàn thức tỉnh, máu trong thân thể y có 97% là long huyết, có thể nói, trạng thái long huyết nhân mới là dáng vẻ nguyên bản của y. Y đã không giống như trước đây, cần thời gian dài giữ nguyên trạng thái con người mới không bị hao hết thể lực, lúc này tương phản, bây giờ ở trạng thái long huyết nhân sẽ cảm thấy càng thoải mái, thân thể hoàn toàn không có gánh nặng, mà dáng vẻ con người thì lại càng giống một cái xác, tuy rằng y không thấy không thoải mái, nhưng lại không thể hoàn toàn cảm nhận được cảm giác thư giãn vui sướng.
Có đôi khi, y cảm thấy y có thể lý giải được suy nghĩ của bộ phận long huyết nhân có ý thức chủng tộc kia, khi bọn hắn cảm thấy làm long huyết nhân so với làm con người càng làm cho bọn họ thoải mái, thả lỏng hơn, trong lòng sẽ khát vọng lấy bộ mặt chân thật nhất của mình để đối mặt thế giới này, tiến tới muốn sáng tạo một thế giới cho dù lấy bộ dạng này đi trên đường cũng không có gì phải băn khoăn.
Y hy vọng Thiện Minh có thể chấp nhận dáng vẻ chân chính của y, đáng tiếc y đã hủy diệt cơ hội này. Thiện Minh vốn là không ngại, bây giờ lại cảm thấy chán ghét dáng vẻ long huyết nhân của y, điều này làm cho y vừa chán nản vừa thương tâm.
Thần kinh của Thiện Minh rất thô, hoàn toàn không ý thức được lời mình nói làm người khác tổn thương thế nào, chẳng qua, thấy Thẩm Trường Trạch không nói lời nào, hắn cũng biết y không thoải mái.
Nhưng mà mình so với nó lại càng không thoải mái, cho dù biết đó là Thẩm Trường Trạch nhưng hắn luôn có một cảm giác bị súc sinh cưỡng hiếp, nghĩ lại cũng thấy hãi hùng, nếu không phải hắn từng trải qua quá nhiều đau khổ không dành cho người, đổi thành người thường thì đã sớm tan vỡ .
Ngay lúc hai người đang rơi vào trầm mặc, ngoài cửa đúng lúc vang lên tiếng đập cửa, Thiện Minh lăn khỏi người y, nhào xuống giường, Thẩm Trường Trạch cũng nhảy xuống giường, quấn khăn tắm đi mở môn.
Không ngoài dự kiến là đưa cơm.
Thẩm Trường Trạch đặt đồ ăn nóng hầm hập lên trên bàn, Thiện Minh đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi xuống cạnh bàn, theo thói quen định cầm lấy đũa.
Thẩm Trường Trạch nhanh hơn, nhét thìa vào trong tay hắn, "Uống canh trước, uống xong canh thì hãy ăn cơm."
Thiện Minh ném luôn thìa, bưng bát canh lên, tư thế một ngụm muốn xử lý hết.
Lông mày Thẩm Trường Trạch nhíu hết cả lại, nắm lấy cổ tay hắn, một lần nữa nhét thìa vào trong tay hắn, "Dạ dày của ba còn chưa khoẻ, không thể ăn canh như vậy, lấy thìa uống, ngoan ngoãn chút nào."
Thiện Minh đành phải dùng vốn kiên nhẫn thiếu đến đáng thương của mình để đối phó với bát canh này, Thẩm Trường Trạch thì xé thịt cá trắng nõn bỏ vào trong bát hắn.
Thiện Minh uống xong canh, hỏi y, "Ta không muốn về cái căn cứ buồn chết người đó nữa, ta cũng không thích ở lại một chỗ quá lâu."
Động tác của Thẩm Trường Trạch bị kiềm hãm, Thiện Minh là đang thảo luận vấn đề đi hay ở với y sao? Y thấy được một tia hy vọng. Y nhìn vào mắt Thiện Minh, hỏi: "Vậy ba muốn đi nơi nào?"
"Ta không biết." Thiện Minh thẳng thắn nói, hắn nhìn hai khối thịt cá ngon lành trong bát, trong lòng nảy lên một trận ấm áp, "Ta không biết đi nơi nào." Nói đến nói đi, rốt cuộc hắn có thể đi nơi nào đây? Nơi nào mà hắn có thể thuộc về đó? Có một ngày nếu hắn cảm thấy phiền chán mệt mỏi, muốn trở về một chỗ để nghỉ ngơi hồi phục một chút, hắn sẽ đi nơi nào? Du Chuẩn đã không thể trở về được, hắn muốn trở về đâu? Hắn muốn......
Trước khi đi Madagascar, hắn ôm tâm tình phấn khởi sau khi nhiệm vụ kết thúc là có thể về nhà ăn tết với Thẩm Trường Trạch mà xuất chiến, tâm tình của lúc đó đột nhiên lại nảy lên trong lòng. Nếu thời điểm đó, bọn họ không gặp phải Thẩm Diệu, nếu thời điểm đó, hắn không vì những người khác mà từ bỏ Thẩm Trường Trạch, như vậy hết thảy xung đột sau đó cũng sẽ không phát sinh, hắn sẽ dựa theo kế hoạch vốn có của mình, chủ động về Trung Quốc, trở lại bên cạnh con trai, cùng y trải qua một ngày nghỉ thoải mái.
Nếu trên thế giới này còn có một chỗ mà hắn có thể trở về bất cứ lúc nào, đó không hề nghi ngờ chính là bên cạnh Thẩm Trường Trạch.
Thiện Minh trầm tư một lúc lâu, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Trường Trạch, "Mi muốn đi đâu? Tất cả đã kết thúc, mi có thể đi theo ta."
"Bây giờ con có thể đi theo ba, con có một kì nghỉ rất dài." Thẩm Trường Trạch cầm tay hắn, "Nhưng mà, ba à, con không thể mãi mãi không quay về. Con có thể cố gắng không hạn chế ba đi khắp nơi, nhưng con hy vọng ba hãy về Trung Quốc định cư cùng con, con muốn cùng ba xây dựng một gia đình chân chính, một nơi mà ba có thể trở về."
Thiện Minh cảm thấy trái tim mình run rẩy một trận.
Hắn sống hơn ba mươi năm, kỳ thật chưa bao giờ biết mình sống vì cái gì, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ theo đuổi cái gì, hắn luôn theo bản năng nói với chính mình "Lúc nào mày cũng có thể chết", cho nên ánh mắt của hắn chỉ nhìn thấy được trước mắt, hắn chưa từng suy xét đến tương lai. Nhưng Thẩm Trường Trạch xuất hiện đã thay đổi tất cả, hắn bắt đầu có vướng bận, có khúc mắc tình cảm, hắn thậm chí không còn vung tiền như rác nữa, chỉ nghĩ cho dù hắn chết thì ít nhất cũng có thể để lại cho Thẩm Trường Trạch một khoản tiền. Thẩm Trường Trạch tác động đến mọi nơi trong tâm tư hắn, thay đổi hắn, trước giờ trốn tránh cũng không phải là muốn chạy trốn Thẩm Trường Trạch, mà là hắn muốn chạy trốn cuộc sống xa lạ hoàn toàn mới với hắn, chạy trốn những thứ cần phải suy nghĩ đang mở ra ngay trước mắt hắn. Ví dụ như, một nơi ở cố định, nói đúng hơn là nhà, còn có tương lai.
Bởi vì có một người chờ mong hắn sống sót, muốn tham dự vào cuộc sống tương lai của hắn, cho nên hắn đã có lý do để sống, có tương lai cần phải tiếp tục.
Thẩm Trường Trạch phảng phất như nhìn thấu tâm tư của hắn, ôn nhu nói: "Ba, nếu ba không biết nên quyết định như thế nào, hãy nghĩ đến con. Có một gia đình cũng không khó, cuộc sống hoàn toàn khác hẳn lúc trước cũng không đáng sợ như ba tưởng tượng, con sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ba."
Trong mắt Thiện Minh lộ ra vài phần mê mang.
Thẩm Trường Trạch nhìn ánh mắt ngây thơ như trẻ nhỏ của Thiện Minh, giờ khắc này y đột nhiên hiểu được vì sao Thiện Minh không muốn về Trung Quốc. Có lẽ, hắn luôn sợ hãi mình không thể giống như người bình thường, sinh sống trong xã hội có trật tự, hoàn cảnh lạ lẫm khiến hắn không biết làm sao. Bất cứ hoàn cảnh ác liệt gian khổ nào cũng không thể làm khó hắn, hắn lại muốn lùi bước khi đi vào xã hội bình thường.
Thiện Minh hơi hơi quay đầu đi, thất thần nói, "Ta, ta suy nghĩ một chút."
Thẩm Trường Trạch mỉm cười, trong lòng không ngừng nhảy nhót. Y hy vọng biết bao, ba thực sự cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh y.
Bữa cơm này của Thiện Minh ăn có chút không yên lòng, Thẩm Trường Trạch phải ép hắn ăn nhiều thêm vài miếng.
Sau khi Thiện Minh uống thuốc liền mở máy tính ra tính toán kiểm tra xem tài khoản ngân hàng, nhìn xem tiền thưởng của hắn có còn không.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Thẩm Trường Trạch đi tới mở cửa, có chút ngoài ý muốn nói, "Là ông?"