"Nói rõ tình huống đi." Thiện Minh đơn giản nói vắn tắt.
"Hiện tại chúng ta đang ở tầng 33, khách sạn này có 38 tầng, chúng ta phải lên tầng cao nhất, ngồi máy bay trực thăng rời đi."
"Cứ như vậy? Không giết bọn chúng?"
Thẩm Trường Trạch nói: "Nếu nơi này chỉ có một mình tôi, tôi sẽ ở lại giết bọn chúng."
Nghĩa là có mình làm trói buộc nên phải chạy trốn?
Thiện Minh tức giận trong lòng, nhưng khi nghĩ đến hắn phải đồng thời đối mặt sáu long huyết nhân cường hãn mà có trí tuệ, hắn cũng thấy sợ, nhanh chóng rời đi quả thật là biện pháp tốt nhất, cho nên cuối cùng hắn cũng không nói vô nghĩa.
"Tầng cao nhất chỉ sợ đã bị chiếm lĩnh, nếu máy bay trực thăng bị phá hỏng rồi thì sao?"
Mắt Thẩm Trường Trạch lộ ra hàn quang, "Vậy chỉ có thể xử lý tất cả bọn chúng."
Bọn họ rất nhanh chạy qua hành lang thật dài, Thẩm Trường Trạch giữ chặt Thiện Minh, kéo hắn ra phía sau, nhỏ giọng nói: "Bọn họ đến đây."
"Giữa bọn mi có cảm ứng sao?"
"Không, có mùi."
"Vậy bọn chúng cũng có thể ngửi thấy mi?"
"Đúng."
"Mấy tên?"
"Hai."
"Bao xa?"
"Không quá hai mươi mét."
Thiện Minh lấy trong lòng ra một quả lựu đạn cường quang, "Món này có dùng được với bọn mi không?"
Một tay Thẩm Trường Trạch đoạt lấy lựu đạn, một tay che khuất hai mắt của mình, Thiện Minh kéo áo lên trùm đầu, che mắt bò trên mặt đất. Thẩm Trường Trạch ném lựu đạn cường quang vào chỗ rẽ, sau đó nhanh chóng che hai mắt nằm sấp xuống đất.
Lựu đạn nổ ầm ầm, chấn đến mức vách tường xung quanh bọn họ rung bần bật, từng miếng thủy tinh lớn rơi xuống đất vỡ nát, lựu đạn phát ra luồng sáng kịch liệt, nghe thấy bên hành lang truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, hai người nhanh chóng bật lên khỏi mặt đất. Thẩm Trường Trạch nâng súng máy bốn nòng lên cuồng quét một trận, khói thuốc súng và hương vị máu tươi nhất thời tràn ngập toàn bộ hành lang.
Tro bụi dần dần tán đi, một đầu hành lang kia đã rỗng tuếch, chỉ có một bãi máu đang ăn mòn thảm trên mặt đất chứng minh hai long huyết nhân kia bị thương không nhẹ.
Thiện Minh đi tới, dùng chân nghiền tấm thảm bị máu đục thủng mấy cái lỗ lớn nói, "Độ axit của máu bọn chúng mạnh hơn mấy tên ở Morocco."
Thẩm Trường Trạch cũng đi tới nhìn, "Chỉ có một tên mạnh hơn một ít, nồng độ máu là trời sinh, không thể thay đổi. Tuy rằng theo xác suất mà nói nồng độ máu càng cao thì càng lợi hại nhưng cũng không tuyệt đối, nồng độ máu của House chỉ có 29%. Ngoài tôi ra, long huyết nhân có nồng độ máu cao nhất có thể đạt tới 60%, có thể thấy được "thiên phú" của House cũng không cao, nhưng hắn có biệt danh là chiến sĩ long huyết."
Thiện Minh nhíu mày, "Mi hiểu rõ về House như thế?"
Thẩm Trường Trạch băng lãnh quét qua hắn, "Đúng vậy, chúng tôi từng ở chung trong phòng thí nghiệm khép kín nửa năm, thời gian đó tôi chưa từng thấy người nào không đeo mặt nạ phòng hộ, cũng chưa thấy qua màu sắc nào ngoài máu trắng và màu máu của tôi. Tôi hiểu rõ về hắn, bởi vì chỉ có hắn coi tôi là người mà trao đổi."
Thiện Minh nhìn vẻ cứng rắn lạnh lùng trên mặt đứa nhỏ, trong lòng lần đầu tiên nổi lên một tia xót xa. Hắn há miệng thở dốc, muốn hỏi Thẩm Trường Trạch đã sống qua bốn năm này như thế nào, cuối cùng lại không thể hỏi ra miệng.
Tỏ vẻ đồng tình với một người từng trải qua đau khổ không phải phong cách của hắn, huống chi bản thân người được đồng tình cũng cảm thấy bị vũ nhục.
Thẩm Trường Trạch ra nhiệm vụ từ năm tám tuổi, đến năm y mười lăm tuổi rời đi, trong bảy năm đó không lẽ y không phải trải qua thời khắc sinh tử? Có lần nào là không đáng đồng tình? Thiện Minh cũng không vì mình đã mang Thẩm Trường Trạch vào thế giới của Du Chuẩn làm y phải trải qua nguy hiểm mà áy náy, tự nhiên cũng không thấy áy náy vì đã giao y cho Đường Đinh Chi, để y phải trải qua những thí nghiệm vô nhân tính. Đây vốn chính là vận mệnh của đứa nhỏ, sống sót nghĩa là y lợi hại, chết thì đó chính là số mệnh y.
Thẩm Trường Trạch đã trải qua cuộc sống mà y nên trải qua, hơn nữa còn sống, trở nên cường đại, nếu như bình luận về một đời này của y thì cũng nên đặt trọng điểm lên sự thật là y đã cường đại, mà không phải y đáng thương phải chịu khổ bao nhiêu, chuyện đó không khỏi rất đáng cười.
Cho nên cuối cùng Thiện Minh không hỏi, chỉ bình thản nói, "Có thể sống sót, hết thảy đều đáng giá."
Chiến trường, sát sinh, đau đớn, sinh ly tử biệt, từ sáu tuổi Thiện Minh đã bắt đầu đối mặt với mấy thứ này, hai mươi sáu năm qua, tâm hắn đã trở nên cứng rắn.
Thiện Minh không hiểu rằng Thẩm Trường Trạch cũng không vì bốn năm phải chịu gian khổ kia mà hận y. Y không thể tha thứ là bốn năm trước Thiện Minh đã từ bỏ y, cho dù bốn năm kia y có một cuộc sống an nhàn sung sướng, y cũng vẫn hận như thế.
Người y tín nhiệm nhất, muốn đồng sinh cộng tử nhất lại từ bỏ y, điều này làm cho y đem tất cả những khổ cực sau này phải chịu trở thành oán hận gấp bội mà trút lên người Thiện Minh.
Thẩm Trường Trạch cười lạnh hai tiếng, "Đúng vậy, sống sót, hết thảy đều đáng giá."
Chỉ cần còn có thể gặp lại ba, hết thảy đều đáng giá!
Hai người trang bị vũ khí đầy người tiếp tục đi lên tầng cao nhất, suốt một đường cũng không gặp trở ngại gì. Thiện Minh biết những long huyết nhân này hiểu được phân tán thì đấu không lại Thẩm Trường Trạch, có khả năng tất cả đều chờ ở tầng cao nhất, muốn tiêu diệt cả hai một lúc.
Hiển nhiên Thẩm Trường Trạch cũng nghĩ đến việc này, khi bọn họ chạy tới cửa cầu thang cuối cùng, Thẩm Trường Trạch mở cửa sổ hàng hiên ra.
Thiện Minh nhìn thoáng qua, "Đi lên từ bên ngoài khách sạn?"
"Đúng."
Thiện Minh nói: "Không tốt, ở cửa bố trí phòng vệ, ở sân thượng không có khả năng không bố trí phòng vệ. Mi có thể nghĩ đến việc đi lên từ bên ngoài khách sạn, bọn chúng cũng có thể nghĩ ra được."
Thẩm Trường Trạch rút dây thừng móc câu trong ba lô ra, "Tôi thu hút hỏa lực ở bên ngoài, ông hãy đi vào từ cửa lớn."
Lúc này Thiện Minh mới phản ứng lại được, Thẩm Trường Trạch là muốn tự đi làm bia ngắm, kéo hết kẻ địch về phía y.
Thiện Minh cả giận nói: "Con mẹ mi, coi ta là đàn bà sao, ông bắn chết mi bây giờ!"
Thẩm Trường Trạch tóm lấy cổ hắn hôn một chút, "Nghe tín hiệu của tôi." Nói xong linh hoạt mở cửa sổ ra, dùng thừng móc câu đi dần lên, trong chốc lát Thiện Minh đã không nhìn thấy chân y nữa.
Thiện Minh cắn chặt răng, chịu đựng xúc động muốn chửi mẹ nó, bắt đầu lắp đạn cho súng máy, hắn mang băng đạn 3000 phát, nối tiếp với bốn khẩu súng máy. Đừng nói là long huyết nhân, kể cả từ đối diện có một chiếc xe tăng xông tới hắn cũng không sợ.
Hắn ẩn nấp dưới hiên, không dám tới quá gần, xem ra mũi của bọn này rất tinh, hắn đến gần rồi không chừng sẽ bị đoán được, hắn cứ như vậy chờ, chờ tín hiệu của Thẩm Trường Trạch.
Phía trên khai hỏa, hỏa tiễn M202 bốn nòng tạc cho sân thượng tầng cao nhất rung động ầm ầm, từng mảng trần nhà rớt xuống người Thiện Minh. Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh súng máy và súng trường mọc lên như nấm, Thiện Minh nghĩ rằng bọn này vật lộn vẫn tốt hơn, cứ như này mà đi xuống chỗ hắn thì tầng này sẽ sụp mất.
Trong bộ đàm đột nhiên truyền đến tiếng Thẩm Trường Trạch, "Ba!"
Thiện Minh xông vội lên lầu, một loạt viên đạn phá hủy khóa thép trên sân thượng, hắn đá văng cửa ôm súng máy bắn xối xả vào hai long huyết nhân đang nhe nanh múa vuốt.
Hai long huyết nhân kia bị đánh quỳ rạp xuống đất, bị thương một chút nhưng cũng chưa chết, tất cả đều lăn đến phía sau vật che đậy.
Thiện Minh chửi ầm lên: "Bọn chó chúng mày lăn hết ra đây cho tao, nếm thử hương vị đạn của lão tử đi!" Thiện Minh đem oán hận với long huyết nhân và phẫn nộ với Thẩm Trường Trạch bắn ra theo từng viên đạn, bắn cho hai long huyết nhân kia không dám lộ đầu.
"Ba, cẩn thận đỉnh đầu !"
Thiện Minh vừa ngẩng đầu, một long huyết nhân từ cửa phòng nhảy xuống.
Thiện Minh khiêng súng máy bốn nòng hơn ba mươi kg bắn phá mấy phút, lòng bàn tay nứt toác, chân răng chảy máu, bả vai cũng sắp không còn tri giác, năng lực hành động lúc này đã giảm xuống mức thấp nhất, căn bản không kịp có phản ứng đã bị long huyết nhân kia đánh ngã, súng máy văng đi thật xa, đánh nát toàn bộ gạch dưới đất.
Móng vuốt của long huyết nhân kia chụp lấy mặt Thiện Minh, nếu chụp trúng có thể lột hết cả nửa gương mặt của Thiện Minh!
Dưới tình thế cấp bách Thiện Minh lăn một vòng sang bên cạnh, hòm đạn sau lưng cứu hắn một mạng, móng vuốt của long huyết nhân chộp vào hòm đạn, cào ra bốn lỗ thủng lớn.
Thiện Minh rút mã tấu bên hông ra, lúc này hắn đã vượt qua sự sợ hãi với long huyết nhân, trong lòng chỉ có ý niệm phải giết chết đối thủ và sống sót, vung đao vạch tới mắt long huyết nhân kia.
Long huyết nhân kéo lưỡi đao của hắn ra, lưỡi đao kim loại sượt vào vảy rồng, phát ra âm thanh quái dị.
Thiện Minh đợi chính là giờ khắc tên kia nâng cánh tay lên này, tay hắn mạnh mẽ rút thanh mã tấu khác sau lưng ra, đâm tới nách long huyết nhân kia!
Hắn sớm đã phát hiện, vị trí nách của long huyết nhân vì để dễ dàng hoạt động nên vảy mọc ở chỗ đó đã để lại một khe hở, khuỷu tay và đầu gối cũng vậy, những chỗ này tuyệt đối sẽ không thể không đâm thủng!
Phập một tiếng, có lẽ là Thiện Minh phản ứng quá nhanh, có lẽ là long huyết nhân quá mức khinh địch, một đao này trực tiếp đâm vào nách long huyết nhân kia, xỏ xuyên qua toàn bộ bả vai, cuối cùng lại chọc thủng cả vảy rồng, mũi đao xoẹt một tiếng đâm ra bên ngoài vai.
Long huyết nhân phẫn nộ kêu to, vung cái đuôi, hung hăng đánh vào đùi Thiện Minh.
Thiện Minh bị đánh ra xa ba mét, đùi đau rát nóng rực, gần như khập khiễng ngay tức khắc.
Cái đuôi của long huyết nhân con mẹ nó rất bá đạo, giống như cái đuôi của tam giác long, tuy rằng ở mũi nhọn không có khớp xương hình chùy đòi mạng, thế nhưng hình dạng khớp xương như thế này thông qua vẫy mạnh có thể dự trữ sức mạnh, khi bộc phát ra thì vô cùng kinh người. Năm Thẩm Trường Trạch mười tuổi có thể vẫy đuôi một cái liền bẻ gẫy xương sống một bộ đội đặc chủng, long huyết nhân này nếu không phải bởi vì đau đớn mà mất chuẩn bị và sức mạnh, Thiện Minh thật không biết liệu mình có gặp phải kết cục liệt nửa người không, như thế so với chết còn thống khổ hơn.
Khi hắn nằm trên mặt đất đau đến không đứng dậy nổi, long huyết nhân kia đã nhổ mã tấu, đánh tới chỗ hắn.
Lúc này, một luồng sáng màu vàng hiện lên, long huyết nhân kia không kịp né tránh, bị đánh ngã. Thẩm Trường Trạch cúi người xuống, cắn ngập vào cổ hắn, răng nhọn xuyên thủng vảy rồng của hắn, trực tiếp đâm vào mạch máu hắn.
Long huyết nhân kia lúc bắt đầu còn giãy dụa co rút, sau lại chậm rãi không động đậy.
Thẩm Trường Trạch lau miệng, đứng lên khỏi mặt đất.
Thiện Minh khiếp sợ nhìn y, chính xác mà nói, hẳn là khiếp sợ nhìn đôi cánh rồng khoa trương của Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch quạt quạt đôi cánh cực lớn ngang với chiều cao của y, bình thản nói, "Ừ, to ra rồi."
Thiện Minh nhìn hai cái cánh lớn đến gần hai mét của y, nhìn lại mấy long huyết nhân khác chỉ có cánh dài bảy tám mươi xăng-ti-mét, chỉ có thể cảm thán sức mạnh của gien.
Lúc này, đã có ba long huyết nhân bị Thẩm Trường Trạch xử lý, ba tên khác có một tên bị thương nghiêm trọng, hai tên còn lại e ngại Thẩm Trường Trạch, đành dừng tấn công.
Máy bay trực thăng của họ đã bị hủy, dựa theo tình huống hư hỏng ở hiện trường thì cũng không biết rốt cuộc là ai hủy, dù sao bọn họ cũng đừng nghĩ dùng lại nó.
Thẩm Trường Trạch cũng không muốn đánh tiếp, y sốt ruột muốn xử lý chân cho Thiện Minh. Y ôm lấy Thiện Minh, vỗ cánh, thật sự bay lên.
Thiện Minh nhìn đến choáng váng.
Thẩm Trường Trạch ôm Thiện Minh bay khoảng hai trăm mét trên không trung, dừng trên mái nhà của một khách sạn lớn, tránh ở phía sau két nước, cởi quần Thiện Minh ra xem xét chân hắn.
Đùi Thiện Minh sưng gấp đôi bình thường, cũng may xương cốt không bị tổn thương, thế này với hắn mà nói chỉ là thương nhẹ.
Thẩm Trường Trạch chuyên tâm xử lý miệng vết thương cho hắn, cặp cánh lớn theo bản năng bao lấy Thiện Minh, cái đuôi cũng quấn quanh eo Thiện Minh.
Thiện Minh nhìn cánh y không tự giác mà che hết cả ánh trăng, đành phải lấy đèn pin trong túi ra, chiếu lên cái đùi xanh tím của mình.
Dưới ánh sáng, vết thương trên đùi càng hiện ra rõ ràng, Thẩm Trường Trạch mạnh buộc chặt cái đuôi.
Thiện Minh hung hăng vỗ một cái, "Đau !"
Thẩm Trường Trạch có chút chật vật rút đuôi về, mở cánh ra, cũng dần dần khôi phục dáng vẻ con người.
Thiện Minh thở dài, có chút mềm lòng.