"Đã truy được tung tích cuối cùng của Đường Tịnh Chi." Ô Nha vừa khống chế máy tính vừa không quay đầu lại nói, "Đây là tư liệu phòng thí nghiệm gửi đến, mọi người cùng nhau xem đi."
Hắn mở túi văn kiện ra, bên trong là một ít ảnh chụp và tư liệu, ảnh chụp cho thấy nơi Đường Tịnh Chi ở có vẻ là một khu du lịch suối nước nóng, khu du lịch được xây dựng giữa sườn núi, xung quanh không nhìn thấy các kiến trúc khác. Cận cảnh thì thấy nhà gỗ và thực vật nhiệt đới rất có phong tình của đất nước này, nếu không phải có nhiệm vụ thì có thể đi tới nơi giống nhân gian tiên cảnh này chơi hai ngày không biết sẽ tuyệt đến thế nào.
"Thằng ranh này thật biết hưởng thụ nha."
"Không chỉ là hưởng thụ, hiện tại là mùa hạ, là mùa vắng khách của suối nước nóng, Đường Tịnh Chi bao trọn toàn bộ khu du lịch, giấu mặt ở ngọn núi này, đặc công của chúng ta phải mất công sức rất lớn mới tìm được hắn, không biết hắn ở bên trong làm cái gì nữa."
"Tự nhiên là tiến hành vài thí nghiệm biến thái rồi." Pearl chán ghét nhìn ảnh Đường Tịnh Chi, tuy rằng lần đó ở Morocco hầu hết thời gian nàng bị hôn mê, nhưng sau đó nàng nghe các thành viên khác kể lại việc đã trải qua, vừa nghĩ đến việc chính mình cũng thiếu chút nữa biến thành quái vật có vảy có sừng, nàng liền sợ hãi trong lòng.
Bailey cười nói: "Long huyết nhân rất cool nha, nghe nói còn có thể chữa trị vết thương trên người, không bao giờ phải sợ bị sẹo nữa."
Pearl còn chưa nói cái gì, Đường Đinh Chi mạnh mẽ quay đầu lại, hai mắt sáng lên, "Cô cảm thấy hứng thú sao? Nếu cô đồng ý, chúng ta có thể hợp tác, chúng tôi thiếu nghiêm trọng long huyết nhân giống cái."
Bailey khẽ biến sắc, chán ghét nói: "Tôi mới không cần."
Người xung quanh đều cười.
Thiện Minh nhìn chằm chằm vào màn hình, thật lâu sau mới nói: "Muốn tiêu diệt Đường Tịnh Chi phải phá huỷ cả tổng bộ của hắn. Khu du lịch này chắc chắn chỉ là một điểm dừng chân, chúng ta phải tìm được tổng bộ của hắn. Tôi cho rằng hiện tại chúng ta không nên nóng lòng hành động, miễn đánh rắn động cỏ."
Đường Đinh Chi gật đầu, "Có lý, nhưng tôi không biết hắn ôm mục đích gì ở Nhật Bản, vạn nhất hắn muốn làm những chuyện gây ra hậu quả nghiêm trọng, tôi càng có khuynh hướng định ngăn hắn lại."
"Cho nên, chúng ta hẳn là tìm hiểu mục đích của hắn trước?"
"Cái này mâu thuẫn, rốt cuộc chúng ta nên hành động thế nào?"
Cosky thô lỗ nói: "Nghiên cứu nhiều như vậy làm cái gì, trực tiếp đi đánh bại hắn, buộc hắn nói ra tổng bộ ở đâu, sau đó lại đi cho tổng bộ nổ tung là xong."
"Không, trong tổng bộ chắc chắn có rất nhiều dữ liệu cực kì có giá trị thực nghiệm, đối với chúng tôi mà nói có ý nghĩa trọng đại, nhất định phải tận lực bảo toàn đầy đủ phòng thí nghiệm của Đường Tịnh Chi."
Al nhíu mày nói: "Đây cũng không nằm trong phạm vi hợp đồng, hạng mục thu phí không bao gồm cái này."
Đường Đinh Chi nói: "Đúng vậy, nhiệm vụ của các vị chỉ là bắt lấy hoặc giết chết Đường Tịnh Chi, công tác khác là do chúng tôi tiến hành, cho nên xin đừng phá hỏng phòng thí nghiệm, mục tiêu của các vị chỉ là Đường Tịnh Chi."
Al hừ lạnh một tiếng, "Ở trên chiến trường có thể xảy ra bất cứ tình huống đột ngột nào, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ và bảo vệ chính mình cùng chiến hữu bên cạnh mới là chuyện ưu tiên, tất cả những gì xung đột với hai mục đích này chúng tôi đều sẽ phá hủy, cho nên đừng nói chúng tôi nên làm cái gì. Chờ chúng tôi đến hiện trường, xem tình huống thật rồi sẽ cho anh đáp án phải hành động như thế nào."
Đường Đinh Chi cũng không để ý sự khiêu khích của hắn, mà là mặt không chút thay đổi suy nghĩ, mọi người cũng đều nhìn y. Đối với nhóm bộ đội đặc chủng mà nói, Đường Đinh Chi là thống soái có quân hàm cao nhất ở đây, đối với Du Chuẩn mà nói, y là chủ thuê, tất cả mọi người đang đợi Đường Đinh Chi hạ một mệnh lệnh.
Tiến công, hoặc là chờ đợi.
Sau một lúc lâu, Đường Đinh Chi nói: "Hành động đi, nhưng mà nhất định phải bắt sống."
Jobert búng tay giòn tan, pha chút thất vọng nói, "Xem ra lần này không có cơ hội chơi rồi."
Ngốc Ưng âu yếm xoa khẩu súng bắn tỉa của mình, biểu cảm lộ ra ý chí chiến đấu nồng đậm.
Houshar thông qua một chiếc máy bay vận tải do bang Mochigatsu điều đến, hai mươi mấy người mang đủ trang bị, đi suốt đêm đến vùng núi gần chỗ Đường Tịnh Chi đang đóng quân.
Khi bọn họ tới, mặt trời vừa mới dâng lên, nơi này được núi bao quanh, cảnh sắc say lòng người, sáng sớm sương mù lượn lờ giữa triền núi giống như tiên cảnh, làm cho người ta có cảm giác phiêu đãng. Bọn họ liếc mắt nhìn xung quanh đều không thấy thôn xóm, bản đồ vệ tinh biểu hiện khu du lịch kia cách thôn xóm gần nhất trong núi cũng ước chừng bốn giờ lộ trình. Mọi người đều nghi ngờ một khu du lịch mở ở nơi hoang vu như vậy thì có thể làm ăn nổi không. Hoàng Anh giải thích, khu du lịch này thuộc sở hữu của một tập đoàn tư nhân, hầu hết thời gian chỉ tiếp khách quý hoặc nhân viên công ty tới nghỉ phép, tới mùa vắng khách hoặc là không tiếp tục kinh doanh, hoặc là cho bên ngoài thuê. Thế nên Đường Tịnh Chi thuê toàn bộ khu du lịch, hẳn là không tốn quá nhiều tiền.
Jobert chọc chọc Al, "Về sau chúng ta cũng tới nơi này nghỉ phép đi, tiền trích từ quỹ chung ra. Hàng năm chúng tôi làm việc vất vả như vậy mà, anh nên cung cấp phúc lợi cho chúng tôi mới đúng."
Mắt Al đảo quanh, "Tôi có thể suy nghĩ chuyện này."
"Hứ, quỷ keo kiệt."
Dino hít một luồng không khí mới mẻ, "Đã đủ chưa, cứ cho là không thể nghỉ phép ở đây, cho anh làm nhiệm vụ ở nơi non xanh nước biếc tươi mát thế này, anh cũng nên cám ơn trời đất mới đúng."
Có thể chấp hành nhiệm vụ trong hoàn cảnh khác người thế này với các lính đánh thuê mà nói thật sự là một việc vui lớn. Bọn họ từng lội qua đầm lầy gian nan, nằm trong ống dẫn dưới mặt đất đầy mùi hôi thối, xuyên qua rừng mưa nhiệt đới đòi mạng, duy chỉ chưa từng thực hiện giao dịch mua bán giết người ở nơi tràn đầy hương hoa tiếng chim này. Chấp hành nhiệm vụ ở nơi này, đây đúng là hưởng thụ mà.
Các lính đánh thuê đều xoa tay, tính tích cực đối với nhiệm vụ được điều động đến cao nhất.
Ô Nha nói: "Để che giấu, kế tiếp chúng ta không thể lái xe, phải cõng vũ khí đi bộ. Tôi đã thiết kế tuyến đường kín đáo nhưng không dễ đi lắm, hơn nữa là đường lên núi, thể lực sẽ tiêu hao rất lớn, ước chừng là sáu mươi tư km. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngày mai trước khi mặt trời lặn phải tới nơi."
Mọi người vừa nghe phải đi sáu mươi tư km đường núi, hưng trí vừa lên cũng tịt ngóm. Al trêu tức nhìn Đường Đinh Chi một cái, "Anh được không? Đừng đến mức không đi nổi rồi bắt người ta phải cõng đấy."
Đường Đinh Chi lạnh nhạt nói: "Tôi cũng xuất thân là quân nhân, nếu không phải cõng phụ trọng thì hẳn không thành vấn đề."
Hoàng Anh gật đầu, "Trang bị của đại tá cứ để chúng tôi thay phiên nhau cõng."
Ô Nha cười nói: "Nếu thật sự không được, chúng tôi sẽ thay phiên nhau cõng cả đại tá luôn."
Al bĩu môi, cảnh cáo Đường Đinh Chi, "Đừng làm vướng chân chúng tôi." Nói xong bắt đầu chỉ huy các lính đánh thuê dỡ trang bị xuống và tổ chức đội hình.
Thẩm Trường Trạch hỏi Thiện Minh, "Chân của ba thế nào rồi?"
Thiện Minh còn đang rạo rực, không thèm để ý nói: "Hoàn toàn không có việc gì."
Đường Đinh Chi đối chiếu cẩn thận với bản đồ hướng dẫn, "Xuất phát đi."
Mỗi người trong đoàn cõng trên lưng hai mươi tới năm mươi kg trang bị không đồng đều, bắt đầu xuất phát từ rặng núi này đi đến khu du lịch suối nước nóng. Căn cứ vào bản đồ vệ tinh, trước tiên bọn họ phải vượt qua một quả núi, nếu lái xe đi đường quốc lộ thì chỉ cần trên dưới ba giờ, nhưng dựa vào hai cái đùi thì phải đi một ngày.
Khi bắt đầu mỗi người đều có thể giữ hơi thở vững vàng, không ai tụt lại phía sau, trên thực tế không khí trong núi tốt, cảnh sắc đẹp, bọn họ còn không cảm giác được gánh nặng gì lớn, hầu hết vẫn ôm tâm tình thoải mái.
Nhưng bốn giờ sau, trong rừng rậm hoàn toàn tối sầm, cây cối càng dày đặc, ánh trăng gần như không xuyên tới, nhưng bọn họ rất nhanh ý thức được ánh trăng cũng không phải bị cây cối che khuất mà là mây đen, bởi vì trời bắt đầu đổ mưa.
Khi mưa rơi xuống mặt đoàn người, mọi người bắt đầu chửi má nó.
Nơi này gần như không có chỗ che mưa, cho dù có thì trong rừng quá mờ, hầu như không nhìn thấy. Hôm nay dầm mưa thì ngày mai sẽ chịu ảnh hưởng lớn, ẩm ướt và rét lạnh lúc nào cũng có thể làm một chiến sĩ có ý chí rắn như sắt thép, bình thường bị cảm chỉ bé nhỏ không đáng kể nhưng ở thời khắc mấu chốt lại nặng đến đòi mạng.
Bọn họ lấy vải che mưa ra che trên trang bị và trên đầu, không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục dầm mưa đi tới.
Mưa rất nhanh cọ rửa cho mặt đất trở nên cực kì lầy lội, vốn đường lên núi sẽ không dễ đi, nay lại gồ ghề đầy đất trượt, một bước dẫm trúng bãi bùn phải hao hết sức lực mới rút chân ra được. Dưới loại tình huống này thể lực tiêu hao hơn bình thường mấy lần, hơn nữa còn ướt lạnh và mệt mỏi, đi một bước cần ý chí thật lớn.
Mọi người bắt đầu nâng nhau đi tới, từng bước một, miễn cưỡng đi tới trước.
Rất nhanh, Đường Đinh Chi là người đầu tiên không chống đỡ nổi, mệt đến thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi. Làn da y vốn rất trắng, lúc này mặt lại càng không chút máu, bộ dạng nhìn qua lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Hoàng Anh nói: "Đại tá, để tôi cõng anh đi."
Trong những người này, rõ ràng là bốn long huyết nhân có thể lực ưu việt nhất, cơ bản không có vẻ gì mệt mỏi, Jobert lớn tiếng mắng một câu, vừa ghen tị vừa ao ước kêu lên: "Biến ông đây thành quái vật luôn đi!"
Đường Đinh Chi thở phì phò quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Jobert, "Thật...... Thật sao......"
Ngốc Ưng quát: "Đường đại tá! Có khi nào anh không quên tìm cơ thể thí nghiệm không hả, mời anh lập tức để Hoàng Anh cõng anh đi!" Nói xong hắn chuyển trang bị của Hoàng Anh lên người mình.
Đường Đinh Chi sắc mặt tái nhợt được Hoàng Anh cõng, Al thu hết vào mắt, cắn chặt răng, có chút phẫn hận, quay người bực mình đi tới trước. Bước chân cũng càng ngày càng nặng hơn, nhưng các lính đánh thuê Du Chuẩn không một ai kêu khổ, tất cả đều cắn răng đi tới. Bọn họ đổ máu đổ mồ hôi cũng không thể dọa người, càng không thể biểu hiện mình bất lực trước mặt chủ thuê.
Thẩm Trường Trạch vài lần muốn đỡ Thiện Minh, đều bị Thiện Minh giật ra, hắn cắn răng nói: "Ta hoàn toàn không sao, đi giúp Pearl và Bailey đi."
Thẩm Trường Trạch nhanh chân chạy đến cuối đội ngũ, mỗi tay cầm lấy một cánh tay, lôi kéo hai người phụ nữ đi. Có y hỗ trợ, hai người đẹp cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Ba long huyết nhân thay phiên cõng Đường Đinh Chi đi tới, cuối cùng cũng đều mệt đến đầu đầy mồ hôi. Vài lính đánh thuê cũng mệt đến hai mắt trắng dã, miệng không ngừng chảy nước miếng, lau cũng không hết, nhưng vẫn như cũ không ai tụt lại phía sau. Tất cả mọi người dựa vào ý chí ương ngạnh mà tiếp tục chống đỡ.
Trải qua một đêm bôn ba vô cùng thống khổ, không lâu sau mưa tạnh. Thái dương xuất hiện, cuối cùng bọn họ nhờ ánh nắng mà tìm được một chỗ không quá lầy lội để nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người mệt đến nằm lăn ra đất, không nhúc nhích nằm im như chết, nhưng tình trạng này chỉ giằng co vài giây, sau đó bọn họ liền tự giác ngồi dậy, nên gác thì gác, nên ăn cơm nghỉ ngơi thì ăn cơm nghỉ ngơi, mỗi người một việc, tranh thủ khôi phục đến trạng thái tốt nhất trong thời gian nhanh nhất.
Sau khi thay nhau nghỉ ngơi khoảng bốn giờ, bọn họ lại lần nữa xuất phát. Lúc này thái dương đã hong khô hết hơi nước trên mặt đất, mặt đường không còn khó đi như vậy nữa, cuối cùng khi mặt trời lặn họ cũng chạy tới đích đến.