Trịnh Liệt cùng Ân Triệu Lan cuối cùng tan rã trong không vui.
Bất quá chính như Trịnh Liệt nói, hắn là chủ tịch, mọi việc do hắn định đoạt, Ân Triệu Lan tất yếu phải tuân theo mệnh lệnh của hắn. Phùng Đức nhậm chức Phó tổng là chắc chắn. Về phần Ân Triệu Lan ngầm liên lạc những người khác làm cái gì, Trịnh Liệt đương nhiên sẽ tìm biện pháp đối phó.
Trong mộng ba năm sau, Ân Triệu Lan bên ngoài mặt là tổng giám đốc tài chính, nhưng trên thực tế cương vị tổng tài của Trịnh Liệt đều chỉ còn là hữu danh vô thực, toàn bộ Trung Thiên từ trên xuống dưới đều nằm trong lòng bàn tay y. Lúc đó Ân Triệu Lan mới hai mươi sáu tuổi, với tuổi tác như thế mà có thể có năng lực xuất chúng như vậy, tâm cơ thủ đoạn tuyệt đối không thể khinh thường.
Mà để tình cảnh kia xảy ra, trách nhiệm rất lớn thuộc về Trịnh Liệt. Nếu không phải hắn đối với việc quản lý tập đoàn quá mức thả lỏng, cũng sẽ không để Ân Triệu Lan thừa cơ hội, lập tức đánh cho hắn không thể phản đòn.
Lúc này đây, Trịnh Liệt sẽ không tái phạm vết xe đổ đó!
Ba ngày sau, Trịnh Liệt trên đầu quấn băng đã có thể đi lại, hơn nữa còn lấy được phê chuẩn xuất viện, liên bác sỹ cũng rất sợ hãi tốc độ hồi phục của hắn.
Trịnh Liệt trong lòng âm thầm đắc ý. Vì bảo trì dáng người hắn nhưng là vẫn kiên trì rèn luyện. Thân cao 186cm, nặng 78kg, vai rộng mông thon, dáng tam giác chuẩn, trời sinh có sẵn ưu thế cộng thêm rèn luyện thỏa đáng, Trịnh Liệt chính là cái giá áo tiêu chuẩn. Đương nhiên hắn tuyệt đối không thừa nhận chuyện này có công lao An Thế Duy, tuy rằng An Thế Duy không chỉ một lần hạ thông điệp, tỏ vẻ nếu Trịnh Liệt biến dạng thành cái loại đàn ông tuổi trung niên đầu phì eo thô, liền đừng để người khác biết hắn cùng mình có quen biết.
Nghĩ đến An Thế Duy, Trịnh Liệt trong mắt chợt lóe một mạt tức giận, rồi lại chậm rãi áp chế.
Hắn không muốn đề cập đến An Thế Duy.
Không có gọi Phùng Đức tới đón, hắn trực tiếp ngồi lên xe do Tiêu Sân phái tới, được đưa đến chỗ Tiêu Sân.
Trước ngày xuất viện một ngày, Tiêu Sân gọi cho hắn “Tẩu tử mày nói muốn mời mày bữa cơm. Ngày mai tao sẽ cho xe đến đón.” Ngữ khí vẫn rất là lãnh đạm, không có để cho người ta cự tuyệt.
Sau đó điện thoại mơ hồ truyền đến một tiếng kêu tức giận “Tiêu Sân”, tiếp đó là tiếng vang của thứ gì bị ném vào tường.
Tiêu Sân vội vàng treo điện thoại, cuối cùng còn có thể mơ hồ nghe được một câu “Lão bà, cẩn thận cái eo bị đau…”
Trịnh Liệt đối với cái di động chỉ còn phát ra âm báo bận ngây ngốc trong chốc lát, thập phần hoài nghi sự “hiền hòa” của khẩu tử nhà Tiêu Sân. Cái người hội mắng chửi hội ném đồ ném đạc này thật sự là học giả ôn nhu thanh nhã, nói chuyện nhẹ nhàng Lý Hướng Nam.
(khẩu tử: ý chỉ vợ)
Cho tới nay chưa từng cùng Lý Hướng Nam trao đổi một cách bình thường bao giờ nên khi đứng ở trước cửa nhà Tiêu Sân Trịnh Liệt không khỏi có chút khẩn trương. Điều này dẫn đến việc khi người ra mở cửa cho hắn là Lý Hướng Nam mặt mỉm cười ôn hòa, câu đầu tiên hắn thốt ra là “Tẩu tử, khỏe chứ!”
Nụ cười trên mặt Lý Hướng Nam nhất thời cứng đờ, bên trong mắt là khốn quẫn cùng xấu hổ, đối với lời nói của Trịnh Liệt không biết nên làm sao.
Đi theo sau Lý Hướng Nam Tiêu Sân biểu tình ngược lại. Hắn nắm quyền đưa lên miệng khụ khụ, thực tự nhiên ôm chặt eo Lý Hướng Nam đối Trịnh Liệt nói “Vào đi, tẩu tử mày… a! Nam ca da mặt mỏng, mày đừng có trêu ghẹo.” từ “tẩu” vừa được nói ra liền bị Lý Hướng Nam dùng khuỷa tay kích vào ngực một phát, Tiêu Sân nhăn lại mi như thể vô cùng đau đớn.
Lý Hướng Nam mắt hiện lên một mạt quan tâm, tay cũng buông xuống, chỉ là mím môi không chịu mở miệng.
— với khí lực của Lý Hướng Nam, muốn đánh cho đầu lĩnh đám lưu manh thấy đau hiển nhiên không có khả năng.
Trịnh Liệt tại Lý Hướng Nam không có chú ý len lén dành cho Tiêu Sân nụ cười chế nhạo, bị Tiêu Sân híp mắt trừng buộc phải thu lại nụ cười.
Ba người cùng nhau vào phòng. Nhà Tiêu Sân tổng diện tích là 200 mét vuông, trong đó 50 mét vuông là hoa viên tư gia, nhà chính thiết kể kiểu ba tầng, thoạt nhìn chỉ như một căn nhà dân bình thường ở ngoại thành, nhưng dưới đất lại có một tầng ngầm trang bị đầy đủ súng đạn lẫn sân huấn luyện. Lấy nhà Tiêu Sân làm trung tâm, bán kính 200 thước xung quanh đều là sản nghiệp Tiêu gia, người vào ra đều không phải người thường. Trịnh Liệt từng ở sân huấn luyện dưới chân được Tiêu Sân “ôn nhu” chà đạp rất nhiều lần, nghĩ đến cánh tay đều hơi hơi run lên.
Sau vài câu hàn huyên đơn giản, Trịnh Liệt tươi cười đem chai Lafite năm 1982 đã chuẩn bị kỹ đưa cho Lý Hướng Nam. Phần lễ vật không quá quý trọng cũng không quá keo kiệt, vừa đúng dùng để bái phỏng.
“Cậu khách khí quá.” Lý Hướng Nam lễ phép nhận lấy, nói tiếp “Liên lần trước bị bắt cóc, đã hai lần được cậu cùng Tứ thiếu cứu, thật sự cám ơn,…” Một lần bị bắt cóc, một lần mém bị cường bạo, đối với Lý Hướng Nam mà nói đều là những ký ức khó mở miệng, nhưng cảm ơn thì vẫn nên làm.
Trịnh Liệt nghiêm túc nói “Đều là người nhà, Nam ca đừng khách khí. Hiện tại trị an không tốt, hết thảy đều cẩn thận một chút. Tôi không có ý tứ gì khác, nhưng anh có chuyện, người sốt ruột nhất vẫn là Sân ca.”
Lý Hướng Nam tựa hồ nhớ tới cái gì, sâu kín nhìn Trịnh Liệt, gật gật đầu “Tôi sẽ cẩn thận… Vốn muốn mời cậu và Tứ thiếu cùng nhau đến, nhưng A Sân hắn…” Y đối Trịnh Liệt ý hơi có lỗi.
Trịnh Liệt vô tình khoát tay “Không có gì, Sân ca cao hứng là được.”
Tiêu Sân vẫn ôm song chưởng nhìn Trịnh Liệt và Lý Hướng Nam trò chuyện, nghe được câu cuối cùng hắn nói, liếc mắt nhìn Trịnh Liệt, có chút khinh thường hừ một tiếng.
Lý Hướng Nam không quá tán đồng lôi kéo hắn.
“Được rồi, không phải em muốn đi làm cơm sao? Đi đi.” Tiêu Sân không chút kiêng kỵ hôn lên trán Lý Hướng Nam, sau đó hướng Trịnh Liệt ngoắc ngoắc ngón tay “Trịnh Liệt lại đây, chúng ta hảo hảo ‘nói chuyện’.”
Trịnh Liệt theo phản xạ giơ tay lên, chần chờ không có đi qua.
Lý Hướng Nam bị Tiêu Sân hôn khiến mặt đỏ ửng vì xấu hổ, nhịn không được noi “A Sân người kiềm chế chút, Trịnh thiếu còn đang bị thương…”
Tiêu Sân nói “Sẽ không động tới vết thương của nó. Còn có, gọi nó Trịnh Liệt hoặc Tiểu Liệt là được.”
Vì thế Trịnh gia Tiểu Liệt được đại ca Tiêu gia đưa tới sân tập bắn ngầm, bị buộc tham gia huấn luyện bắn, còn cùng đại ca Tiêu gia so một hồi.
Kết quả hiển nhiên là đại ca Tiêu gia đè bẹp Trịnh gia Tiểu Liệt.
Vốn Trịnh Liệt là dân nghiệp dư không thể so với dân chuyên nghiệp như Tiêu Sân. Huống hồ Trịnh Liệt bị thương tay thuận của hắn là tay trái, chỉ có thể dùng tay phải so với Tiêu Sân, kết quả so ra càng thê thảm hơn. Tiêu Sân ngược hắn tới vui vẻ.
Dựa theo thông lệ của Tiêu Sân, phàm là so tất có phần thưởng, thua thì nhận phạt. Cho nên lúc trước vừa nghe Tiêu Sân tìm người so, Trịnh Liệt và An Thế Duy bỏ chạy so với thỏ còn nhanh hơn. Ai mà ngu ngốc tới mức biết chắc sẽ thua còn ra so tài?
Nhưng hiện Trịnh Liệt đang trong tình trạng cầu tha thứ. Tiêu Sân muốn so, hắn chẳng những không thể trốn, còn phải nhiệt tình tích cực tham gia, thua còn phải ngoan ngoãn chịu phạt để Tiêu Sân cao hứng.
Lúc này đây hình phạt của Trịnh Liệt là đi Thiên Vương Tinh làm hầu rượu một tháng.
Trịnh Liệt tái mặt.
Hắn không phải lần đầu tiên đi Thiên Vương Tinh làm hầu rượu. Cha mẹ chết được hai năm, hắn lần nữa khôi phục thói ăn chơi, hơn nữa một phút không cẩn thận lỡ tay phóng hỏa, thiếu chút đem Thiên Vương Tinh thiêu rụi, bị Tiêu Sân giáo huấn. Khi ấy hắn còn chưa có cùng Tiêu Sân nhận thân thích, đối với Tiêu Sân không phục, còn trẻ vô tri phản kháng, sau đó bị Tiêu Sân chỉnh cho tan tành nát nước, còn bị hắn giam lỏng tại Thiên Vương Tinh làm hầu rượu, ở đó bất mãn cả tháng.
Đường đường là Trịnh thiếu lại trở thành nhân viên ở Thiên Vương Tinh đã đủ mất mặt, nhưng đó không phải thảm nhất. Thảm nhất là khi đám hồ bằng cẩu hữu dưới sự đồng ý ngầm của Tiêu Sân kết thành đội tới trêu chọc hắn, đem hắn coi như hầu rượu thật mà đùa giỡn, bắt hắn rót rượu, cho tiền boa, có kẻ quá phận còn niết niết mông hắn. Tên quỷ thiếu đạo đức An Thế Duy còn ồn ào muốn dẫn hắn vô phòng. Trịnh Liệt muốn bạo khởi nhưng rất nhanh bị Tiêu Sân trấn áp. Dưới sự uy hiếp “phản kháng thì ở lại thêm một tháng”, Trịnh Liệt phải trải qua một tháng cực nghẹn khuất. Tuy rằng sau đó Trịnh Liệt đều nhất nhất báo thù, nhưng tại Thiên Vương Tinh làm hầu rượu vẫn lưu lại cho hắn một bóng ma.
— hoặc là, hắn hướng tẩu tử cầu cứu, Trịnh Liệt nghĩ.
Lúc trước vị hôn thê của Tiêu Sân là Lý Uyển Nam hắn hoàn toàn không có ý tưởng này. Trực giác khiến hắn không thích loại phụ nữ giả mù sa mưa như Lý Uyển Nam. Mỗi lần gặp bọn Trịnh Liệt, ả ta liền bày ra một bộ dạng cao ngạo cùng khinh thường. Như thể trong mắt ả, chỉ là Tiêu Sân mới là đàn ông đích thực, còn đám Trịnh Liệt chỉ là một đám chuyên gây chuyện thị phi liên lụy Tiêu Sân. Nếu không phải vì Sân ca nên không so đo cùng ả, ả tưởng rằng ả dựa vào cái gì ở trước mặt bọn hắn diễu võ dương oai?
Lý Uyển Nam chết, Trịnh Liệt căn bản không có bất cứ cảm giác gì. Nếu không phải có liên quan tới Trịnh Phỉ, Tiêu Sân lại là bộ dáng điên cuồng kinh sợ kia, năm đó Trịnh Liệt cũng sẽ không khẩn trương như vậy.
Mãi đến sau này Lý Hướng Nam xuất hiện, biết Lý Uyển Nam là em gái Lý Hướng Nam, Trịnh Liệt mới hiểu được năm đó Tiêu Sân điên cuồng không phải vì Lý Uyển Nam mà là sợ Lý Hướng Nam từ nay về sau không tha thứ cho hắn. Người mà Tiêu Sân để ý nhất thủy chung vẫn là Lý Hướng Nam.
Chỉ là cái chết của Lý Uyển Nam là do Trịnh Phỉ phản bội gián tiếp dẫn đến, chung quy vẫn là Trịnh gia đuối lý.
Cũng không biết Lý Hướng Nam đối với chuyện này biết được bao nhiêu.
“… Chúc mừng Sân ca cùng tẩu tử hòa hảo.”
Ra một thân mồ hôi, Tiêu Sân và Trịnh Liệt đi vào phòng tắm tắm vòi sen. Sau đi ra Tiêu Sân cầm hai điếu thuốc, ném cho Trịnh Liệt một điếu. Trịnh Liệt lấy ra bật lửa châm thuốc cho hắn, mới châm thuốc cho chính mình, hút một hơi, từ từ nói.
Tiêu Sân ngược lại tâm tình vô cùng tốt, thở ra một ngụm khói trắng nói “Lúc trước có chút hiểu lầm, giờ ổn thỏa rồi.”
“Tẩu tử không truy cứu chuyện của Lý Uyển Nam?” Trịnh Liệt vẫn tưởng rằng Lý Hướng Nam là vì Lý Uyển Nam chết mà không tha thứ cho Tiêu Sân, nên hắn mới áy náy như vậy.
Nào ngờ Tiêu Sân thần sắc lạnh lùng “Miễn bàn ả tiện nhân kia!”