Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 16

Nếu cùng Tiêu Sân xích mích, Trịnh Liệt là đuối lý và chột dạ, còn cùng An Thế Duy xích mích, Trịnh Liệt chính là bất đắc dĩ và phẫn nộ.

Nguyên nhân bọn họ xích mích là vì đứa con nuôi của Trịnh Liệt, Nhị thiếu Tần Trăn.

Ngay từ đầu An Thế Duy không có ác cảm gì với Tần Trăn. Lúc ấy bộ dáng thất tình sống không bằng chết của Trịnh Liệt thật sự hù dọa An Thế Duy. Kinh hách đi qua hắn liền nghĩ ra kế sách, đem tiểu mỹ nhân hắn xém khai bao đẩy lên giường Trịnh Liệt, triệt để khiến tiểu tử Ân Triệu Lan khiết phích thấy ghê tởm, đoạn tuyệt con đường quay lại của bọn họ.

Bất quá sau đó An Thế Duy hắn lại có điểm chột dạ, sợ Trịnh Liệt tìm hắn tính sổ, liền không có tiền đồ trốn chạy, cho nên cũng không biết Trịnh Liệt cùng tiểu mỹ nhân Tần Trăn kia phát sinh chuyện gì.

Đợi đến ngày thứ hai nhịn không được gọi điện thoại cho Trịnh Liệt tỏ vẻ “quan tâm”, An Thế Duy có chút kinh ngạc lại vui mừng phát hiện Trịnh Liệt một chút cũng không có ảo não, thậm chí còn cảm tạ hảo ý của hắn, còn hỏi chuyện của Tần Trăn, nói y “rất tốt”, sau đó không lâu lại gọi điện cho hắn, thông báo muốn đem người đưa tới S&S.

An Thế Duy thầm nghĩ Trịnh Liệt chơi bời lêu lổng như thế nào lại đột nhiên thấy hứng thú với S&S, cấp dưới Trương Cẩm Tường nói quanh co rằng người Trịnh thiếu muốn đưa tới là Tần Trăn – tiểu mỹ nhân mém bị hắn khai bao.

– cho nên Trịnh Liệt là tìm thú vui mới, muốn bao dưỡng tiểu minh tinh.

An Thế Duy nhất thời trong lòng khen Tần Trăn này hảo thủ đoạn. Trịnh hoàn khố trong đám bọn họ có thể nói là vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân, trừ bỏ chuyện Ân Triệu Lan thì Trịnh Liệt đối với các tình nhân khác đều là nhân duyên chóng vánh. Tần Trăn thế nhưng mà có thể khiến Trịnh Liệt làm người chống lưng cho mình. Chỉ trong một đêm, chẳng những có thể giải quyết khế ước bán thân trên người, còn có cơ hội tiến vào S&S, quả thật là nhất cử lưỡng tiện!

Bất quá từ sau khi có “sai lầm” Ân Triệu Lan, An Thế Duy thật có điểm lo lắng hắn nhất thời nhiều chuyện lại rước thêm một mối nợ đào hoa cho bạn mình, đem bạn thân mình khổ sở không ít, nhất là Tần Trăn này xuất thân không tốt đẹp. Cho nên hắn quyết định hảo hảo quan sát, nắm khế ước bán thân mới của y – à không, là hợp đồng lao động, nếu có cái gì không ổn, lập tức trục xuất y.

— An Thế Duy kiềm lòng không được mà kiêu ngạo, nghĩ rằng: Trịnh Liệt a Trịnh Liệt, bạn bè tốt như tao mày còn kiếm được nơi nào.

Nhưng ngoài dự liệu của An Thế Duy, đem người ném tới S&S rồi Trịnh Liệt tựa hồ hoàn toàn quên mất Tần Trăn, từ đó về sau không hề nhắc y nửa câu. Mà Tần Trăn cũng không như hắn nghĩ, không vênh váo tự đắc, ngược lại nghiêm túc cần cù chăm chỉ lấy thân phận người mới mà tập luyện. Lấy nhãn lực nhìn người của An Thế Duy, không thể không thừa nhận, thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp này, không chỉ có dã tâm cùng thiên phú mà còn có sự kiên định, nhất định sau một thời gian có thể nổi tiếng. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không có ai muốn hủy hoại y.

Tần Trăn bước vào giới giải trí hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì. Tại địa phương kỳ quái này, rất nhiều thời điểm không phải anh cố gắng không trêu chọc tìm phiền toái thì sẽ tránh được phiền toái. Một người rất xuất sắc, không lưu cho kẻ khác cơ hội, thực dễ dàng gây đố kị, tiện đà trở thành cái đích cho đủ loại mưu kế hãm hại. Có vài kẻ, chính mình không giỏi, liền đặc biệt không muốn người ta hơn mình. Hơn nữa Tần Trăn có một nhược điểm trí mạng, y rõ ràng có dã tâm, cũng có tiềm lực, nhưng cố tình y lại không có nhận sự chống đỡ mà nguyện tự thân tự cường. Một người như vậy, dễ dàng kích động ham muốn chà đạp của kẻ khác. Người có quyền có tiền, muốn giày vò hắn, bất quá chỉ cần một câu nói.

An Thế Duy tại giới giải trí lăn lộn nhiều năm, hơn nữa dựa vào sự cố gắng của chính mình mà tạo ra một mảnh trời riêng, đều đã thờ ơ lạnh nhạt qua rất nhiều con người chìm chìm nổi nổi, thay đổi rất nhanh, có người nước chảy bèo trôi, có người thì cam chịu, dơ bẩn thì nhiều mà trong sạch thì chả bao nhiêu, có thể đứng vững trong trò chơi này, đều là so với người chơi khác càng chơi triệt để hơn, không có cái gì gọi là chân tâm. Ngay từ đầu An Thế Duy còn lòng đầy căm phẫn, còn từng rút dao tương trợ một người, nhưng hiện thực rất nhanh khiến hắn nhận thức được chính mình đáng cười. Nếu không phải Trịnh Liệt thủy chung như một duy trì sự nghiệp này của hắn, An Thế Duy cũng không biết mình ở cái vũng lầy này sẽ biến thành cái dạng gì.

Không biết tại sao, Tần Trăn khiến An Thế Duy nhớ tới năm đó vô tri khi gặp những người đó. An Thế Duy đã thích qua bọn họ, cũng thống hận bọn họ, cuối cùng kết cục hắn không nhìn lại bọn họ, từ nay về sau chỉ là người dưng qua đường. Nhưng chuyện này thủy chung với An Thế Duy mãi là một mạt tiếc nuối chôn nơi đáy lòng.

An Thế Duy thậm chí có chút cảm thán, vì cái gì cuối cùng người cùng Tần Trăn có liên lụy lại là Trịnh Liệt mà không phải hắn? Bất quá nếu rơi vô tay hắn, rất có khả năng hắn sẽ đem người đùa chết…

Rốt cuộc cũng tới thời điểm có người ra tay với Tần Trăn, An Thế Duy thực lãnh tâm khoanh tay đứng nhìn. Tuy rằng hắn biết lần này Tần Trăn sẽ chịu đau khổ rất lớn, thậm chí còn không thể giữ được thân mình, bởi vì y trong lúc vô ý lại trêu chọc kẻ có máu SM, từng ngoạn tới tàn phế không dưới mười người.

Bất quá đến một khắc cuối cùng, An Thế Duy không tự giác nhớ tới Tần Trăn cũng giống như mình, cũng tan rã với gia đình, giống như hắn có dã tâm, lại có cố gắng thuần túy.

— hoặc là người này có thể khác biệt.

Hắn cuối cùng vẫn là động tay động chân, cho Tần Trăn một cơ hội nhìn thấy Trịnh Liệt.

Về phần y có thể thuyết phục Trịnh Liệt cứu y lần nữa hay không, không phải chuyện của hắn.

Mà sự thật chứng minh, Tần Trăn thành công. Nghe được tin y nhận Trịnh Liệt làm cha nuôi, An Thế Duy không biết nên thấy thất vọng hay tán thưởng. Nhưng lòng trắc ẩn hắn dành cho Tần Trăn chỉ dừng ở đây.

Bất quá theo thời gian, An Thế Duy đối với Tần Trăn ác cảm càng lúc càng lớn, cuối cùng còn muốn thiết kể bỏ thuốc để Tần Trăn cùng kẻ khác lên giường, rồi để Trịnh Liệt vừa vặn bắt gặp!

Bởi vì sự kiện này, An Thế Duy muốn hạ luôn Tần Trăn. Trịnh Liệt tuy rằng biết An Thế Duy chủ mưu, nhưng dựa vào giao tình giữa bọn họ, ngay từ đầu vẫn kiên nhẫn hỏi nguyên nhân, cố tình An Thế Duy lại ngậm chặt miệng không lên tiếng, chính là sau đó âm thầm chỉnh tử Tần Trăn.

Sau này Trịnh Liệt sinh khí, nhất thời lỡ lời nói một câu “An Thế Duy mày lại gây chuyện nữa tao liền tuyệt giao với mày!”

Lý trí An Thế Duy lập tức ba một tiếng gãy đứt. Hắn nổi trận lôi đình, đập mạnh bàn gào lên “Tuyệt giao thì tuyệt giao, tao sợ mày thì tao chính là quy tôn tử, mày dám lật lọng liền là vương bát đản!”

Trịnh Liệt nghẹn, nhất thời không còn đường đi xuống. Bởi vì lời An Thế Duy, Trịnh thiếu cũng không có thang để xuống nước, dù sao nếu hắn xuống hắn liền là vương bát đản!

Hắn đóng sầm cửa mà đi. Tình nhân chính mình thì chính mình bảo hộ!

An Thế Duy giận điên rồi! Anh em đáng tin cậy cãi cọ nhau vì một tiện nhân! Mà tiện nhân này còn là hắn tự đưa sói vào nhà, lần nữa! Hắn giận Trịnh Liệt giận Tần Trăn càng giận chính mình!

Hắn đương nhiên không có khả năng nổi giận với Trịnh Liệt, tuy rằng Trịnh Liệt là vương bát đản nhưng vẫn là anh em của hắn, muốn trút căm phẫn tự nhiên đi tìm Tần Trăn.

Trịnh Liệt vì che chở Tần Trăn liền không ít lần giao thủ với An Thế Duy. Vốn Trịnh Liệt còn cố kỵ An Thế Duy, nhưng An Thế Duy thấy Trịnh Liệt một lần lại một lần vì Tần Trăn đối đầu hắn, lửa giận trong lòng cháy càng mạnh, tình thế lâm vào cảnh không thể cứu vãn.

Cuối cùng Trịnh Liệt bất đắc dĩ lấy cổ phần hắn nắm tại S&S mà bảo vệ Tần Trăn. Nhưng quan hệ của hắn cùng An Thế Duy cũng bởi vậy mà băng lãnh đến cực điểm. Mãi đến khi Trịnh Liệt trong mộng bị bắn chết, bọn họ như cũ không chịu xuống nước bắt tay giảng hòa.

…. Bởi vì kẻ nào xuống nước trước, kẻ đó liền tự nhận mình là quy tôn tử vương bát đản… Đây chính là vấn đề mấu chốt!

Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng lại lần nữa nhìn thấy An Thế Duy, Trịnh Liệt lắp bắp kinh hãi, tâm tình thập phần phức tạp.

Bọn họ đến cùng ngây thơ như thế nào mới để tình trạng này xảy ra?

An Thế Duy không biết Trịnh Liệt gặp ác mộng, cũng không biết Trịnh Liệt nhờ ác mộng này cứu được Lý Hướng Nam, còn hướng Tiêu Sân nhận sai được Tiêu Sân tha thứ, cho nên hắn nhìn thấy Trịnh Liệt trong nhà Tiêu Sân cũng thập phần kinh ngạc, nhưng này không ngăn được hắn sau đó quay đi đầy khinh thường, xì một tiếng khinh miệt, phi thường ngạo kiều không thèm để ý Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt lửa giận nhất thời bốc lên, ác thanh ác khí hỏi “An Thế Duy, tại sao? Chột dạ không dám gặp tao?”

— không đúng! Kỳ thật hắn không muốn nói câu này… nhưng trường kỳ không ai nhường ai khiến hắn trở thành phản xạ có điều kiện phản kháng!

An Thế Duy giống như mèo bị đạp đuôi gào lên “Mày con mẹ nó mới chột dạ cả nhà mày mới chột dạ!”

“Mày không dám nhìn tao còn không phải chột dạ?” Trịnh Liệt nói.

“Ai nói tao không dám nhìn mày, hiện tại tao liền nhìn mày tao mới không chột dạ!” An Thế Duy sừng sộ lại.

“Mày dám thừa nhận mày sai lầm không dám hướng tao thừa nhận nên chột dạ không?” Trịnh Liệt nói.

“Ai nói tao không dám thừa nhận tao sai không dám hướng mày thừa nhận nên chột dạ, hiện tại tao thừa nhận tao mới không chột dạ!”

An Thế Duy nhìn đến Trịnh Liệt, thù mới hận cũ cùng lúc nhảy lên ngực, nghe Trịnh Liệt càng là tức giận đến điên đầu, nói năng càng lúc càng lộn xộn, còn Trịnh Liệt cư nhiên thực có thứ tự phản bác, đợi đến lúc phản ứng lại hắn vừa nói gì hắn lập tức trừng lớn mắt!

Trịnh Liệt vỗ vỗ cái quần đùi tứ giác không có chút bụi, nháy mắt thắng lợi một cách chậm rãi “Quy.Tôn.Tử”

An Thế Duy đỏ mắt, ngao ô một tiếng nhào người lên, một quyền hướng mặt Trịnh Liệt đánh.

Trịnh Liệt vội vàng lắc mình né tránh, không khách khí nhấc chân đạp trả.

Hai người ngươi một quyền ta một cước, có qua có lại rất nhanh lâm vào hỗn chiến!

Không giống như đánh lại Tiêu Sân bị áp đảo, Trịnh Liệt và An Thế Duy thân thủ là kẻ tám lạng người nửa cân, một kẻ được Tiêu Sân huấn luyện qua nhưng vẫn chỉ là nghiệp dư, một kẻ là gia đình có truyền thống võ học nhưng học nghệ không tinh, hai bên đổ chiến ai cũng không chiếm được tiện nghi, đem phòng khách đập tan tành!

Tiêu Sân và Lý Hướng Nam vừa đến liền nhìn thấy cảnh Trịnh Liệt cùng An Thế Duy đánh đau như thể có huyết hải thâm cừu, cái gì ám chiêu đánh lén đều không nề hà áp dụng lên người đối phương.

Tiêu Sân đau đầu nhu nhu thái dương, tay nắm thành quyền đằng đằng sát khí gia nhập hỗn chiến, một quyền lại một quyền đem hai tên kia đánh đến lập tức cuộn thành tôm nằm hừ hừ.

Tiêu Sân lãnh huyết vô tình khiến hai tên kia rét run, thực uy nghiêm nói “Nói chuyện đường hoàng cho tao!”

Trịnh Liệt và An Thế Duy cùng xem một chút, hừ một tiếng cùng lúc quay mặt đi!

Tiêu Sân lại bắt đầu cảm giác ngứa tay.

Mắt thấy người làm đại ca tính toán tiếp tục dùng bạo lực trấn áp, Lý Hướng Nam dở khóc dở cười giữ chặt hắn, ôn hòa nói với Trịnh Liệt và An Thế Duy “A Sân thấy các cậu có điểm hiểu lầm, hôm nay nể mặt anh ấy, đem mọi chuyện nói ra cho rõ ràng, được không? Đều là anh em, cần gì để tới mức này?”

Trịnh Liệt và An Thế Duy nghe vậy giật mình, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn đối phương.

Trịnh Liệt dù sao cũng là hạ quyết tâm thay đổi hiện trạng, nếu An Thế Duy đã gián tiếp thừa nhận mình là quy tôn tử, hắn liền không cùng An Thế Duy so đo “Được rồi, quy tôn tử, tao là vương bát đản…”
Bình Luận (0)
Comment