Nghe được câu cuối Trịnh Liệt đầu đầy hắc tuyến. Tựa hồ không gặp mấy ngày, trình độ bất hảo của An thiếu lại nâng lên một bậc.
Hơn nữa…. Ân tiện nhân? Tần tra thụ?
An thiếu gần đây xem phim truyền hình dài tập chăng?
Bất quá nghe được An Thế Duy nói Ân Triệu Lan theo dõi hắn, Trịnh Liệt tỏ vẻ hoài nghi. Bình thường luôn là Trịnh Liệt đuổi theo Ân Triệu Lan, có lúc nào Ân Triệu Lan chủ động liếc mắt nhìn hắn? Hơn nữa hiện tại Trịnh Liệt không có tâm tư tiếp tục duy trì trò chơi này. Hắn không muốn để Ân Triệu Lan ảnh hưởng tới hắn, cho nên dứt khoát bỏ qua y hoàn toàn.
Quyết đoán thu hồi ánh mắt, Trịnh Liệt hỏi “Tần Trăn đến đây? Loại yến hội này cậu ta sao có thể tham gia?” Loại yến hội thuần túy mang tính thương nghiệp này, nữ minh tinh còn có khả năng làm bạn gái tham dự cùng, nhưng Tần Trăn là nam nha?
An Thế Duy quái dị nhìn hắn “Mày đến cùng có biết hiện tại Tần Trăn nổi tiếng như thế nào không?” Nếu không phải Tần Trăn có thanh danh địa vị, người yêu thích y không thiếu nhân vật nổi tiếng giàu có, An Thế Duy không thiếu thủ đoạn còn chỉnh y không chết sao?
Trịnh Liệt chỉ biết y là ngôi sao chuyên nghiệp, thường xuyên vì công việc mà vắng vẻ hắn. Còn về phần y giao thiệp bên ngoài, hắn đúng thật mù tịt. Tần Trăn cũng không đề cập qua với hắn.
“Cậu ta không phải luôn khiêm tốn sao?” Yến hội phức tạp nhiều người như vậy, lúc trước Tần Trăn căn bản sẽ không tham gia.
An Thế Duy chậm rãi uống một ngụm cocktail, mắt xẹt qua một mạt lãnh lệ “Cậu ta a, thâm sâu khó lường. Mày với tao đều xem thường cậu ta. Qua Hoa Huy rồi, cậu ta hoàn toàn thay đổi, công khai đối đầu S&S. Thủ hạ tao dù là ngôi sao, đụng tới cậu ta cũng không ăn được trái ngọt. “Hí tử” được công chiếu, cậu ta tham gia thử vai phim mới của Lý Đức Phùng “Vọng lâu”, đá hết năm người đi thử vai của S&S, giành lấy vai chính.” Lý Đức Phùng là đạo diễn nổi danh quốc tế. An Thế Duy cử nhiều người như vậy đi thử vai, cũng dựa vào nhiều mối quan hệ, vốn tưởng nắm chắc vai diễn. Ai ngờ nửa đường Tần Trăn nhảy ra, giật lấy miếng dưa bở này.
Trịnh Liệt không khỏi nhăn lại mi. S&S và Hoa Huy đối đầu đã lâu, quan hệ nếu không phải là gió đông thổi bạt gió tây thì cũng là gió tây áp đảo gió đông. Nhưng phần đa đều là S&S áp Hoa Huy, ông chủ Hoa Huy Vương Thù hận An Thế Duy và S&S đến nghiến răng. Cho nên khi Tần Trăn rời S&S, Vương Thù vung một núi tiền kéo y về Hoa Huy. Nếu Tần Trăn thật sự đối đầu S&S, sau lưng còn có Vương Thù toàn lực trợ giúp, S&S chỉ sợ nhận không ít trái đắng.
Trước không nói việc làm cổ đông S&S, Trịnh Liệt vẫn đối đãi Tần Trăn không tệ, S&S vẫn bồi dưỡng và phủng hồng y, Trịnh Liệt cũng tưởng rằng Tần Trăn sẽ không quá phận như vậy gia nhập Hoa Huy. Hiện tại xem ra, hắn lại lần nữa tự mình đa tình. Sự thật chính là, Tần Trăn không chỉ gia nhập Hoa Huy, còn không chút niệm tình cũ, trái lại cố ý nhằm vào S&S.
“…. A Liệt, lão Trần nhà mày tới đây là vì kế hoạch làng du lịch của Nhuận Minh đi?” An Thế Duy nhìn khách khứa tiệc tùng linh đình, thấp giọng hỏi.
“Ừ. Mày có tin tức nội bộ?”
“Biết một chút. Đội kiến trúc Trung Thiên quy mô không lớn, danh khí không tệ. Nhưng mày phải cẩn thận rồi.” An Thế Duy đem cằm chỉ chỉ một hướng, ý bảo Trịnh Liệt nhìn qua.
Trịnh Liệt nhìn qua, phát hiện người chính mình nhìn là ai, hắn ngừng một chút.
Bên kia có bốn người, trong đó có một là Tần Trăn. Y mặc quần tây áo sơ mi cực kỳ vừa vặn, trên vai tùy ý quàng một cái khăn quàng cổ màu nâu nhạt. Tóc y được bôi một tầng sáp mỏng, được chải ngược ra sau, chỉ chừa lại một lọn tóc trước trán, một đôi mắt nhướn lên tựa tiếu phi tiếu, cả người tản ra hương vị biếng nhác quyến rũ không nói nên lời.
— Trịnh Liệt nhưng thấy quyến rũ.
Ngoài y còn có một người đàn ông trung niên cười tủm tỉm phúc hậu cùng một thanh niên không cao không thấp gương mặt tuấn lãng. Đứng bên cạnh thanh niên là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, đầy người quý khí nghiêm cẩn.
Bọn họ bưng ly rượu nói nói cười cười, oanh oanh yến yến. Từ ngôn ngữ cơ thể nhìn ra, Tần Trăn và người đàn ông trung thiên cùng với thanh niên tuấn lãng quan hệ không tệ.
Trịnh Liệt cảm giác bọn họ nhìn có điểm quen mắt, nhưng không nhớ nổi là ai.
“Bọn họ là ai?”
“Ông mập kia là ông chủ công ty kiến trúc Uy Viễn, gọi là Thạch Thiên Sơn, cùng Vương Thù Hoa Huy là lão bằng hữu. Còn kia là nhị thiếu Lâu gia Lâu Vũ Phong. Tuy rằng tổng giám đốc Nhuận Minh là tam thiếu Lâu Vũ Tĩnh, nhưng kế hoạch làng du lịch này, cậu ta và Lâu Vũ Tĩnh có một nửa quyền.” An Thế Duy nói “Không biết Lâu Vũ Phong và Tần Trăn thông đồng khi nào, nhưng quan hệ bọn họ thật không tệ. Lần này phỏng chừng là Vương Thù mở miệng, để Tần Trăn giới thiệu Thạch mập cho Lâu Vũ Phong.”
Hai chữ “thông đồng” thật có chút chói tai.
Trừ bỏ Lăng Thụy An, Tần Trăn còn có bao nhiêu chuyện gạt hắn.
“Mày muốn nói gì?” Trịnh Liệt nhìn An Thế Duy.
“A Liệt, tao có cảm giác, Tần Trăn là nhằm vào mày.” An Thế Duy nói huỵch tẹt ra. Nếu chuyện S&S còn có thể nói là trả thù hắn, như vậy kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh thì sao? Chuyện này cùng hắn không có nửa điểm quan hệ. Duy nhất có điểm chung là Trịnh Liệt. Tần Trăn là kẻ khiêm tốn, giờ lại trái ngược tích cực tham dự chuyện có quan hệ ít hay nhiều với Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt nhớ tới vừa rồi Ân Triệu Lan mới nhắc Lâu tam thiếu Lâu Vũ Tĩnh, bọn người Trần Đường chính là tới tìm anh ta. Kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh, Trung Thiên cuối cùng cũng có phần, nhưng Uy Viễn có thu được phân lợi nhuận nào trong đó không, Trịnh Liệt thật đúng là không có ấn tượng.
Nếu thật như An Thế Duy nói, Tần Trăn là nhằm vào hắn, Trịnh Liệt thật sự mạc danh kỳ diệu.
Hắn đến cùng đã đắc tội y cái gì? Đều đã chia tay, còn không chịu buông tha hắn?
Trịnh Liệt không khỏi nhăn lại mi, sắc mặt có chút âm trầm. Đúng lúc này, Tần Trăn đột nhiên nâng mắt, vừa vặn bắt được tầm mắt Trịnh Liệt. Tần Trăn không có chút kinh ngạc gật đầu mỉm cười với Trịnh Liệt, tựa như không thấy được cha nuôi ngày xưa đang sắc mặt không tốt.
Trịnh Liệt không mang theo cảm xúc dời mắt.
“Trịnh thiếu…. Ách, An thiếu….” Tiểu minh tinh xinh đẹp trở lại bên người Trịnh Liệt, nhìn thấy An Thế Duy, có chút cẩn trọng chào hỏi.
“Cô đi đâu?” An Thế Duy bất mãn hỏi. Không phải kêu cô ta ở cùng Trịnh Liệt sao?
Tiểu minh tinh trắng mặt, sợ hãi giải thích: “Tôi vừa đi phòng vệ sinh, tôi đã nói qua với Trịnh thiếu…. Bởi vì Trịnh thiếu không có chờ tôi, tôi sau đó đi tìm ngài ấy trong chốc lát…. Thực xin lỗi…”
Trịnh Liệt thân thủ khoát lên vai cô nàng, tư thế vô cùng thân mật, nói với An Thế Duy “Hẳn là tao không có nghe, mày đừng dọa cô ấy…. Đúng rồi, cô tên gì?” Cúi đầu hỏi tiểu minh tinh đang bị dọa sợ.
“… Hà Vi An, tên tiếng Anh là Vivian.” Tiểu minh tinh Hà Vi An ấp úng nói. Kỳ thật cô đã tự giới thiệu với Trịnh Liệt không dưới ba lần, nhưng Trịnh Liệt vẫn coi cô như cái phông nền, vô cùng lãnh đạm, càng đừng nói giống như bây giờ động tay động chân.
Hà Vi An cũng không phải cô nữ sinh ngây thơ, tự nhiên hy vọng có được hảo cảm của Trịnh Liệt. Nhưng đến khi Trịnh Liệt thật sự tỏ vẻ ưu ái, cô không thấy thụ sủng nhược kinh, chỉ cảm thấy kinh sợ.
“Vivian đúng không? Nào, cười một cái, đừng xụ mặt như vậy. Người không biết còn tưởng Trịnh thiếu tôi làm khổ bạn gái.” Trịnh Liệt sủng ái nhéo nhéo mặt cô.
Hà Vi An trong lòng rùng mình, lập tức cười vô cùng thanh thuần lại tự nhiên. Quả nhiên là kỹ xảo diễn xuất!
An Thế Duy nhìn Trịnh Liệt tán tỉnh Hà Vi An, chuyển ly rượu trong tay, lộ ra nụ cười như đang xem kịch vui.
“Eric, anh ta là bạn trai cậu?” Andre tóc vàng mắt xanh mở miệng hỏi, mang theo giọng Anh đặc sệt, gợi cảm lại mê người.
Từ lúc Lâu Vũ Phong giới thiệu Tần Trăn cho hắn, Andre liền có hứng thú với vị Đông phương mỹ nhân có đôi mắt xếch động tâm này. Thật vất vả đợi đến khi Thạch Thiên Sơn và Lâu Vũ Phong qua kia nói chuyện, hắn ưu nhã chuyển hướng Tần Trăn, tập trung tinh thần cùng y tán gẫu. Bất quá điều khiến hắn thấy thất bại là, đối với mấy câu tán tỉnh của hắn, vị mỹ nhân có thể nói tiếng Anh lưu loát này từ đầu tới cuối không yên lòng, thường thường hướng mắt nhìn nơi khác.
Andre theo tầm mắt y nhìn qua, chỉ thấy một người cao lớn tuấn mỹ mang theo khí tức hoàn khố công tử đang tán tỉnh một cô gái xinh đẹp mỹ lệ, động tác thân mật ái muội không nói nên lời. Bên cạnh còn có một nam nhân cà lơ phất phơ. Hắn tâm tư vừa động, thử hỏi Tần Trăn một câu. Trực giác nói cho hắn biết, vị Đông phương mĩ nhân mê người này không phải trai thẳng.
Tần Trăn quay đầu nhìn về phía Andre, lễ phép mà xa cách trả lời “Andre tiên sinh, ngài nói đùa.”
Quan hệ giữa Tần Trăn và Lâu Vũ Phong kỳ thực rất hời hợt. Sở dĩ bị vài người tưởng rằng quan hệ bọn họ rất tốt, chẳng qua là vì có một lần ra ngoài quay phim Tần Trăn bị người khác quấy rối, Lâu Vũ Phong thuận tay giúp y một hồi. Tần Trăn từ trước tới nay luôn là kẻ biết nắm bắt cơ hội, mà Lâu Vũ Phong lại có người cần ngầm bảo vệ, nên cả hai đều không ra mặt làm sáng tỏ. Trên thực tế, người chân chính thích Tần Trăn là người yêu bí mật của Lâu Vũ Phong, nghe nói cô nàng là fan trung thành của Tần Trăn. Lâu Vũ Phong vì điều này đã phải từ Tần Trăn cầm lấy vô số ảnh có chữ ký và poster. Vì thế, Lâu Vũ Phong đã ghen không chỉ một lần.
Tần Trăn biết thân phận của mình không khiến loại công tử danh giá như Lâu Vũ Phong để vào mắt, căn bản không có nghĩ muốn cùng hắn ra vẻ thân thiết. Lần này nghe lời ông chủ Hoa Huy Vương Thù làm trung gian để Thạch Thiên Sơn quen biết Lâu Vũ Phong, chỉ là vì biết thời biết thế. Mà người tự xưng là Andre này, cũng giống như Lâu Vũ Phong khiến y theo bản năng bảo trì khoảng cách tỏ vẻ tôn trọng, Tần Trăn càng không nghĩ muốn trêu chọc hắn.
“Ánh mắt cậu bám dính lấy anh ta.” Andre trầm thấp nói “Nhưng anh ta lại không thèm liếc nhìn cậu.”
Không thể không thừa nhận Andre này vô cùng sâu sắc, mỗi một lời nói giống như dao nhọn cứa vào lòng Tần Trăn.
Tôi phản bội anh ấy, anh ấy làm sao liếc mắt nhìn tôi? Tần Trăn tự nói trong lòng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.
— tôi sẽ khiến anh ấy nhìn đến tôi.
Tay Tần Trăn cầm lấy ly rượu hơi hơi căng thẳng, lãnh đạm như cũ nhìn Andre “Andre tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội, chuyện này không có quan hệ tới ngài.”
“Không, tôi thực thấy hứng thú với cậu.” Andre là loại nhìn trúng người nào liền sẽ ra tay. Hắn nhìn Trịnh Liệt, nghiêm túc nói với Tần Trăn “Cậu xứng đáng có thứ tốt hơn.”
“Tôi đã có thứ tốt nhất.” Tần Trăn không phải lần đầu tiên gặp loại sự tình này, thản nhiên cự tuyệt.
“Không việc gì. Nếu cậu thay đổi chủ ý…” Andre đưa cho y một tấm danh thiếp “….tùy thời tìm tôi.”
Tần Trăn nhận lấy danh thiếp, cũng không buồn nhìn mà nhét vào túi quần, gật gật đầu nói “Cảm ơn.” Y biết không thu chỉ càng kích khởi hứng thú với dục vọng chinh phục của đối phương.
Andre nhướn mày, càng cảm thấy hứng thú với y. Nhưng hắn tự nhận mình là thợ săn giỏi, có thể chậm rãi tùy thời mà hành động.
Hiện tại, không vội.
Cùng Lâu Vũ Tĩnh nói chuyện mười phút đã có thể tiến thêm một bước, Trần Đường vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Ân Triệu Lan.
Bất quá Lâu Vũ Tĩnh vừa đi, biểu hiện ngạo nghễ tự tin của Ân Triệu Lan rất nhanh lặng xuống, bắt đầu im lặng uống rượu, Trần Đường không khỏi có điểm lo lắng.
Ông trong lòng biết rõ nhìn thoáng qua bên kia Trịnh Liệt đang tán tỉnh mỹ nữ, âm thầm không tán đồng lắc đầu.
“….Là vì lần trước A Liệt bị tai nạn cậu không đi thăm?” Trần Đường thử làm trưởng bối có tâm muốn giúp đỡ.
“Cái gì?” Ân Triệu Lan có chút trì độn ngẩng đầu.
“A Liệt lần này giống như giận không nhẹ, là vì lần trước nó bị tai nạn, cậu không đến thăm?” Trần Đường hỏi. Ông chưa từng thấy Trịnh Liệt lãnh đạm với Ân Triệu Lan như thế. Từ sau vụ tai nạn kia, Trịnh Liệt quả thật có chút khác biệt với khi trước.
Ân Triệu Lan bật cười “Như thế nào sẽ? Cùng Trịnh…đổng không quan hệ.”
“Còn nói không quan hệ, đến cả Trịnh đổng cùng đều kêu.” Trần Đường vừa tức giận vừa buồn cười “Vừa nhắc tới nó cậu liền xụ mặt.”
Là Trịnh Liệt muốn công tư rạch ròi! Nhớ tới lần gặp mặt gần nhất, Ân Triệu Lan mặt hơi trầm xuống, đơn giản không lên tiếng.
Đối với loại tính tình quật cường này, Trần Đường cũng không có biện pháp. Ân Triệu Lan xuất thân tốt được dạy dỗ đường hoàng, gặp ai cũng trầm ổn lịch sự, nhưng mỗi lần gặp chuyện của Trịnh Liệt liền bắt đầu thất thường, một bên nhận sự chiếu cố sủng nịch của Trịnh Liệt, một bên lại ương bướng cự tuyệt, y như con nhím. Cố tình Trịnh Liệt lại không có biện pháp đối phó, còn dung túng tính tình này của y. Trần Đường cảm giác bọn họ thật sự giống một đôi oan gia ngõ hẹp.
“Triệu Lan, kỳ thực yêu đương rồi ngẫu nhiên xuống nước một chút cũng không phải chuyện gì to tát. A Liệt khi đó bị tai nạn, tôi khuyên cậu đi thăm, cậu nhất quyết không đi, nhưng xử lý sự tình đều thiếu chút nữa có sai sót… Sau đó thái độ của nó với cậu đều lạnh đi, cậu cần gì phải vậy?” Trần Đường thấm thía nói.
Trịnh Liệt là loại cả thèm chóng chán, nhưng ngay từ đầu đối với Ân Triệu Lan thật tốt không thể tốt hơn, đến cả trêu hoa ghẹo nguyệt cũng từ bỏ. Bất quá chỉ kiên trì được hai năm lại chứng nào tật nấy, khiến Trần Đường cảm giác Trịnh Liệt nói được làm không được. Nhưng Trần Đường vẫn nhìn ra Ân Triệu Lan vô cùng đặc biệt với Trịnh Liệt. Nếu tính cách cả hai không ương bướng như vậy, rõ ràng có thể là một đôi uyên ương.
“…..tôi cùng anh ta yêu đương cái gì? Đừng cười chết người.” Ân Triệu Lan lạnh lùng thì thào nói.
“Cái gì?” Thanh âm y quá nhỏ, Trần Đường không nghe rõ.
“Không có gì.” Ân Triệu Lan thản nhiên nói “Trần thúc, ngài đừng lo lắng. Như bây giờ, tôi cầu còn không được.”
Trần Đường nhất thời nghẹn giọng.
Ân Triệu Lan lại tự rót rượu.
Quyết định của y không có sai! Trịnh Liệt tên này một khắc trước nói thương y, ngay sau đó có thể lên giường cùng kẻ khác, không đáng để y phí tâm tư.
Tưởng rằng y không có nhìn đến Tần Trăn kia sao? Chỉ là tình nhân hắn còn liếc mắt nhìn, y đây là “ái nhân” đến cả liếc mắt cũng không có…
Cho nên, mỗi việc y làm với Trịnh Liệt, đều là đúng! Không có sai!
Trịnh Liệt rốt cục phiền chán y, bất mãn y, rời khỏi y, chính là kết quả y luôn tâm tâm niệm niệm.
Y hẳn phải cực kỳ cao hứng….