Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 35

Oành! Oành! Oành!

Oành! Oành! Oành!

Oành! Oành! Oành!

Trịnh Liệt đeo kính bảo hộ và nút bịt tay, mặt không chút thay đổi giơ súng lặp đi lặp lại động tác bắn một cách máy móc, thẳng đến khi bắn nát nhừ hình nhân, dùng hết đạn, hắn mới tháo xuống kính bảo hộ ném đi, vò vò mái tóc còn ướt sũng, xoa xoa thắt lưng vuốt giận, nặng nề thở ra một hơi!

Ánh mắt còn mang theo sát khí tùy ý đảo qua, mấy cậu lính mới nguyên bản bị khí thế của hắn hù sợ đến thân thể mềm oặt lùi sâu vào góc lập tức chấn động, cả người căng thẳng lạnh ngắt dán chặt trên tường!

Tiêu Sân thấy thế, nhai kẹo cao su, dùng ngón tay cái chỉ chỉ hướng phía sau, ý chỉ bọn họ rời khỏi sân bắn.

Mấy cậu tân binh mặc đồ rằn ri như được đại xá, lập tức rời khỏi, rất nhanh không còn thấy bóng dáng.

Tiêu Sân cau mày nhổ kẹo cao su xuống đất, dùng chân đùn đùn cát bột lấp đi. Gần đây hắn bị Lý Hướng Nam bắt cai thuốc, nhưng hắn mãi không quen việc nhai kẹo cao su để kiềm chế cơn nghiện.

“4219, dạy dỗ mày lâu như vậy, đến hôm này mày mới ra dáng đàn ông!” Tiêu Sân nhìn Trịnh Liệt, vừa lòng gật đầu.

Trịnh Liệt quay đầu nhìn hắn, dở khóc dở cười, thực không biết nói gì “Sân ca, anh nghiện làm huấn luyện viên à?” trong tâm thì gào thét “Em là chuẩn men 100%!!!”

Này phải gọi là cảnh sát ở chung nhà thổ phỉ. Tiêu gia bá chủ Nam Phong thị đã lâu, có chỗ đứng trong hắc đạo lẫn bạch đạo, cục cảnh sát Nam Phong thị có một nửa là người của Tiêu gia. Tiêu Sân là đầu lĩnh hắc đạo, tại cục còn là một huấn luyện viên súng ống có tên tuổi, lâu lâu sẽ đến sân huấn luyện đội cảnh sát thao luyện cho đám cảnh sát mới. Trịnh Liệt và An Thế Duy cũng từng bị mang tới đây mặc quân phục tập luyện chung với nhóm cảnh sát. Bất quá Trịnh Liệt là bị Tiêu Sân ép tới, An Thế Duy là bị anh trai hắn ném tới. Hai người được đánh số phân biệt là 4219 và 4291. Hiện giờ ở cục cảnh sát vẫn còn mấy người cùng chung nhóm Trịnh Liệt khi đó, vài người trong số đó quan hệ với Trịnh Liệt không tệ, khi hết ca cùng đến câu lạc bộ của Tiêu Sân chơi, so với hoàn khố Trịnh Liệt còn điên hơn.

Trịnh Liệt thấy Hà Vi An bị Tần Trăn vô duyên vô cớ gây chuyện, trán liền nổi gân xanh. Hắn nhịn không được trực tiếp gọi điện cho Tần Trăn, vừa mở miệng chính là câu “Tần Trăn, cậu lập tức dừng làm chuyện ngu xuẩn, đừng ép tôi tuyệt tình!”

Tần Trăn bên kia trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nói “Cha nuôi, trừ khi tôi chết. Muốn tôi dừng tay, trừ khi tôi chết.”

Trịnh Liệt bị những lời ẩn chứa ngoan ý này làm chấn động, sau đó giận đến sắc mặt xanh mét “Vậy cậu đi chết đi!”

Nói xong Trịnh Liệt ném mạnh điện thoại xuống sàn vỡ nát! Hắn thật muốn mổ đầu Tần Trăn ra xem rốt cuộc y nghĩ cái quái gì ở trỏng!!

Cứ như vậy Trịnh Liệt hoàn toàn không còn tâm tư làm việc. Trong lòng có cơn giận cần phát tiết, hắn lái xe đến sân huấn luyện cảnh cục gần công ty. Đối với nam nhân mà nói, súng ống và bạo lực có điểm giống nhau, đó là có thể khiến tâm tình được giải tỏa.

Quả nhiên tập bắn một hồi, tâm tình Trịnh Liệt tốt lên nhiều.

Bất quá hắn không ngờ Tiêu Sân cũng ở đó.

“….Đến xem vài người, vừa vặn thấy mày.” Tiêu Sân nói “Luôn tiện có thứ cần đưa cho mày!”

“Thứ gì?” Trịnh Liệt tò mò hỏi. Thứ gì quan trọng vậy, để Tiêu Sân đích thân đưa?

“Được người ta nhờ.” Tiêu Sân ngoắc ngoắc ngón tay “Đi theo tao.”

Ai mà mặt mũi lớn vậy? Trịnh Liệt nhướn mày, không có dị nghị đi theo.

Tiêu Sân dẫn hắn tới chiếc Land Rover.

Trịnh Liệt lưu loát ngồi vào ghế trước, một chồng tư liệu được ném tới trước mặt hắn. Trịnh Liệt luống cuống tiếp được, tùy tiện cầm ra một tờ xem, mở miệng hỏi “Đây là cái gì?”

Tiêu Sân lấy ra bao thuốc lá, đem hộp cao su rỗng ném cho Trịnh Liệt ý bảo hắn làm chứng trước mặt Lý Hướng Nam, châm thuốc nói “Mày không phải bị tai nạn giao thông sao? Lái xe gây chuyện bỏ chạy. Phùng Đức tra được một ít chứng cứ, xác minh vụ tai nạn kia không phải là vô ý. Sau đó ta nhận lấy cho người tiếp tục điều tra, qua nửa năm rốt cuộc cũng mò ra, đúng là che giấu đủ sâu.”

Trịnh Liệt đối với vụ tai nạn là bước ngoặt nhân sinh của mình không có ấn tượng gì nhiều, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ có một chiếc xe đâm vào hắn, hắn theo bản năng bảo vệ Trịnh Minh Bảo ngồi ở phó lái, sau đó não bộ bị chấn động, trải qua một giấc mộng quá mức chân thật, tỉnh lại thì thấy Phùng Đức, còn Trịnh Minh Bảo thì lông tóc vô thương.

Nghe Tiêu Sân nói vụ tai nạn kia là cố ý, ánh mắt Trịnh Liệt liền trở nên sắc bén “Người ở đâu?”

Ánh mắt Tiêu Sân trở nên có chút kỳ lạ “Trọng điểm không phải là tên lái xe gây chuyện, mà là người sai khiến tên này.”

“Sân ca, anh đừng cù nhây nữa. Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Trịnh Liệt tâm tư vừa động.

Tiêu Sân rút từ trong xấp tài liệu ra một ảnh phác họa giơ giơ lên “Tên kia không biết tên người sai khiến hắn, sau đó dựa theo ký ức phác họa lại, ra được cái này.”

Trịnh Liệt nhận lấy, nhìn kỹ, tâm tình lập tức chùng xuống.

“Ba!” Trịnh Minh Bảo thấy Trịnh Liệt đến, theo thói quen muốn bám lấy hắn.

Trịnh Liệt cong cong môi, vỗ về mặt nó bảo “Minh Bảo Bảo đi vẽ tiếp được không? Ba có chuyện muốn nói với anh.”

“Bảo Bảo không thể nghe sao?” Trịnh Minh Bảo nghiêng đầu.

Trịnh Liệt lắc đầu “Không thể.”

Trịnh Minh Bảo cúi đầu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Trịnh Liệt, ngoan ngoãn gật đầu “Dạ, Bảo Bảo nghe lời ba.”

Trịnh Liệt buông nó ra, đem nó đẩy đẩy xuống tầng ngầm.

Trịnh Minh Bảo bước từng bước cẩn thận xuống tầng hầm.

Trịnh Liệt chờ thân ảnh nó biến mất, cầm một chồng tài liệu ngồi trên sô pha “Thư Nhiên, cậu lại đây một lát.”

“Cha nuôi, chuyện gì?” Trác Thư Nhiên đem một tách trà lài đặt trước mặt Trịnh Liệt, đẩy đẩy kính đen, ngồi ở ghế sô pha đối diện Trịnh Liệt.

Y vẫn ăn mặc như cũ vạn năm không đổi, nhưng có lẽ là do tâm lý, Trịnh Liệt cảm giác y có một chút xa lạ không nói nên lời.

“Tôi nghĩ cậu cần giải thích.” Trịnh Liệt đem tư liệu tai nạn giao thông đưa cho y.

Trác Thư Nhiên nhìn Trịnh Liệt, sắc mặt không đổi nhận lấy, cẩn thận lật xem từng tờ từng tờ, đợi đến khi lật đến ảnh phác họa kia, y mới dừng lại.

Trịnh Liệt không hề chớp mắt nhìn y.

“….Cha nuôi có tìm Ân thiếu không?” Trác Thư Nhiên xem xét một lát, không có giãy dụa hay phủ nhận, chỉ hỏi một câu.

Bởi vì ảnh phác họa này, vừa giống Ân Triệu Lan vừa giống Trác Thư Nhiên.

Trịnh Liệt trầm giọng nói “Không phải cậu ta. Cậu ta sẽ không làm hại Minh Bảo Bảo.” Ân Triệu Lan là kẻ ân oán rõ ràng. Y thù rất dai, nhưng chỉ đối phó với kẻ có cừu hận với mình, không liên lụy người vô tội. Cho dù Ân Triệu Lan muốn tìm người giết hắn, cũng sẽ chỉ giết một mình hắn. Y thậm chí không biết Trịnh Minh Bảo!

Hơn nữa Tiêu Sân cũng nói, khi lái xe gây chuyện cùng với kẻ đứng sau giao dịch, Ân Triệu Lan có chứng cớ vắng mặt.

Cho nên thời điểm Trịnh Liệt nhìn đến ảnh phác họa này, hắn mới khiếp sợ như vậy! Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Trác Thư Nhiên trong cảm nhận của hắn hoàn toàn vô hại, sẽ có liên quan đến vụ tai nạn, mà trong vụ đó còn liên lụy đến Trịnh Minh Bảo!

“Chẳng lẽ tôi sẽ làm hại Minh Bảo Bảo?” Trác Thư Nhiên hỏi lại.

“Tôi không biết.” Trịnh Liệt nhìn y, chất vấn nói “Cậu nói cho tôi biết, vì cái gì thuê người muốn đụng xe tôi?”

Trác Thư Nhiên không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn “Cha nuôi, anh thật không biết nguyên nhân sao?”

“Nguyên nhân là gì? Cậu nói đi!”

“Nếu không có tai nạn này, Minh Bảo Bảo bây giờ sẽ còn gọi anh là “ba” sao?”

Trịnh Liệt sửng sốt, đột nhiên linh quang chợt lóe “Chẳng lẽ cậu là vì….”

“Không sai. Là để ngăn cảnh anh chạm tới Minh Bảo Bảo.” Trác Thư Nhiên đánh gãy lời nói Trịnh Liệt, ánh mặt chợt lóe một mạt đau lòng. Y hạ mí mắt “Tôi biết anh muốn làm gì Minh Bảo Bảo…. phương pháp của tôi có thể quá đáng, nhưng tôi không biết còn cách nào tốt hơn…. Cha nuôi, Minh Bảo Bảo yêu anh, anh không thể làm như vậy với nó…”

Trịnh Liệt há miệng thở dốc, khẩu khí chất vấn nhất thời chuyển thành xấu hổ và áy náy.

Trác Thư Nhiên coi Trịnh Minh Bảo như con trai mà chăm sóc, thấy Trịnh Liệt động tâm tư khác với Trịnh Minh Bảo, muốn y làm thế nào? Để y trơ mắt nhìn sự tình phát sinh, để hình tượng người cha tốt này tan vỡ?

Trịnh Liệt nghĩ đến trong mộng, Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo sau sự tình đó bài xích cự tuyệt hắn, hoàn toàn không nói nên lời.

Nguyên lai từ trước vụ tai nạn, Trác Thư Nhiên đã nhìn ra Trịnh Liệt động tâm tư không nên có với Trịnh Minh Bảo…

Này cũng giải thích được vì sao ở vụ tai nạn, tên kia lái xe đâm hắn không có quá mạnh, cuối cùng Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo đều không bị tổn hại gì nhiều. Bởi đối phương chỉ muốn ngăn cản và cảnh cáo, không thực sự muốn tổn thương Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo.

“Tôi xin lỗi, cha nuôi. Lúc ấy tôi không còn cách nào khác, tôi cho tới bây giờ chưa hề muốn tổn thương anh và Minh Bảo Bảo.” Trác Thư Nhiên ngồi chồm hỗm bên chân Trịnh Liệt, nắm tay hắn nói.

Lúc này chất vấn đầy bụng Trịnh Liệt đều hóa thành hư ảo.

Trịnh Liệt sờ tóc y, than thở “….Người nên xin lỗi là tôi….Nhưng tôi thề, tôi sẽ không bao giờ động tâm tư này với Minh Bảo Bảo. Tôi cam đoan, cậu tin tôi.”

Trác Thư Nhiên chậm rãi ôm chặt cổ hắn, khẽ ừ “Cha nuôi, lần trước anh đã hứa qua. Tôi tin anh.”

Trịnh Liệt xoay chuyển con ngươi, giữ lấy đầu y hôn y thật sâu…

“….Cho nên, mày cuối cùng quyết định như vậy, cứ coi là như vậy luôn?” Tiêu Sân phe phẩy hộp kẹo cao su. Trên bàn còn một hộp. Từ khi biết Tiêu Sân rất nhanh nhai hết một hộp kẹo cao su cai thuốc, Lý Hướng Nam chuẩn bị cho hắn hai hộp.

Vì thế khi Trịnh Liệt gặp Tiêu Sân, cũng thực đáng thương không thể hút thuốc, gia nhập hàng ngũ nhai kẹo.

Tác giả của vụ tai nạn đúng là Trác Thư Nhiên. Nhưng y có nguyên nhân gây án, là do Trịnh Liệt không đúng, vả lại cũng không có tạo thành thương tổn gì không thể cứu vãn.

“Y nói không có sai.” Trịnh Liệt cau mày nhai kẹo cao su. Hắn cứ có cảm giác hương vị này lạ lạ. Cũng không hiểu sao tẩu tử tin tưởng thứ quỷ này có thể cai thuốc.

“Mày tin nó?”

Trịnh Liệt gật gật đầu, chậm rì rút ra từ túi quần đưa cho Tiêu Sân một thứ.

“Đây là ý gì?” Tiêu Sân nhận lấy nhìn nhìn, mày rậm nhướn lên.

Trịnh Liệt thấp giọng ậm ừ một câu.

“Từ lúc nào có ý tưởng này?” Tiêu Sân rốt cuộc có điểm ý tứ.

“….” Trịnh Liệt mân miệng không nói lời nào. Kỳ thật hắn cũng chịu đả kích lớn.

Tiêu Sân thu lấy thứ này, vỗ vỗ vai hắn “Trịnh Liệt, nên khen mày có mắt nhìn người sao? Mấy thằng nhãi con nhà mày, chả thằng nào là đèn cạn dầu.”
Bình Luận (0)
Comment