Tin tức Trịnh thiếu mang tình nhân mới lên văn phòng chủ tịch hỏa tốc truyền đi khắp tổng bộ Trung Thiên!
Trần Đường và Ân Triệu Lan là nhân viên cấp cao, đương nhiên sẽ không có người không dài mắt đi kể bọn họ nghe loại chuyện bát quái này. Cho nên hai người chỉ biết là Trịnh Liệt trở lại, vì thế bọn họ lập tức chuẩn bị đem phương án đấu thầu trình lên để hắn xét duyệt, nhưng khi thông báo với thư ký chủ tịch, đối phương lại tỏ vẻ khó xử “Thực xin lỗi, Trần tổng, Ân tổng, Trịnh thiếu đang…bận, tạm thời không thể gặp mặt.”
Trần Đường hỏi thẳng “Trịnh thiếu đang bận cái gì?” Trừ việc tỏ vẻ muốn xem xét khả năng làm việc của Ân Triệu Lan, Trịnh Liệt ở công ty không có phụ trách việc gì khác.
“Trịnh thiếu, ân, có khách.” Ngữ khí thư ký mập mờ ái muội.
Ân Triệu Lan mẫn cảm ngẩng đầu.
Trần Đường không rõ ràng lắm tiếp tục hỏi “Khách nào?”
Không thể trách ông không rành mấy việc này. Thanh danh hoàn khố của Trịnh Liệt rất vang dội, nhưng rất ít khi đem tình nhân tới công ty. Từ sau khi Ân Triệu Lan đến làm việc thì cũng không còn làm hành động đó nữa. Cho dù sau này chia tay Ân Triệu Lan cũng vậy, Trịnh Liệt vẫn cố gắng tránh làm cho Ân Triệu Lan thấy xấu hổ. Cho nên Trần Đường căn bản không minh bạch ám chỉ của thư ký.
Thư ký không thể không nói rõ ràng hơn một chút “Trịnh thiếu và vị khách này có quan hệ thân mật, hơn nữa đã phân phó, không có việc gấp thì không được quấy rầy…”
Cái này thì Trần Đường đã hiểu. Ông trầm mặt, theo bản năng liếc mắt nhìn Ân Triệu Lan.
Ân Triệu Lan siết chặt văn kiện trong tay, sắc mặt như cũ “Tổng tài, chúng ta đợi một lát rồi lại tìm Trịnh đổng.”
Trần Đường thầm than, trong lòng vô cùng bất mãn với Trịnh Liệt không phân rõ công tư.
Nhưng trên thực tế, trong văn phòng chủ tịch không có ái muội như tưởng tượng của mọi người.
Tình nhân mới của Trịnh thiếu kỳ thực chính là Phó Tranh.
Buổi sáng khi An Thế Duy đem Phó Tranh không thông thuộc đường sá tới cửa tổng bộ Trung Thiên, trực tiếp ném người đi rồi mới thông báo cho Trịnh Liệt, cơ hồ khiến Trịnh Liệt tức chết. Hắn ngay lập tức đưa Phó Tranh trở về, trên đường lại xảy ra chuyện của Tần Trăn, Trịnh Liệt nhất thời xúc động hôn Phó Tranh, khiến bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng xấu hổ. Hắn càng khẩn cấp muốn đẩy Phó Tranh đi.
Nhưng An Thế Duy lại né Phó Tranh. Trịnh Liệt tới chỗ ở của hắn thì không có, vì thế trực tiếp gọi điện thoại cho hắn.
An Thế Duy chỉ nói một câu “Giúp tao quăng cậu ta về nước đi.” Sau đó vội vàng cúp máy.
Phó Tranh biết An Thế Duy không thích mình, nhưng bị chán ghét đến mức này, trực tiếp khiến cảm tình vừa nảy sinh trong lòng cậu bị bóp chết, cả người giống như mất hồn.
Trịnh Liệt nghe lời An Thế Duy dặn muốn đem cậu về nước, nhưng nhìn gương mặt trẻ con ủ rũ mất mát, nhất thời cũng không làm hàng động buộc cậu phải ngay lập tức thu dọn hành lý.
“Trịnh thiếu, coi như tôi nợ anh một cái nhân tình. Anh có thể cho tôi ở nhờ mấy ngày không? Tôi thu xếp ổn thỏa một chuyện rồi sẽ về nước.” Phó Tranh nói khẽ với Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt nghĩ nghĩ, đáp ứng “Được.”
Phó Tranh tạm thời không có chỗ để đi, chỉ có thể ở cùng Trịnh Liệt. Trịnh Liệt biết hôm nay Trần Đường và Ân Triệu Lan sẽ tìm hắn thương lượng phương án đầu thấu kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh, hiện tại đã chậm trễ không ít, tất yếu phải mau chóng về công ty, không có thời gian an bài chỗ ở cho Phó Tranh, đành phải mang cậu ta theo.
Phó Tranh sao cũng được, tâm tình sa sút ngồi trong xe Trịnh Liệt.
Người vừa rồi còn hoạt bát lắm miệng đột nhiên trở nên trầm mặc u buồn, lại là do chính anh em mình làm, Trịnh Liệt không khỏi có chút không được tự nhiên.
Mang theo Phó Tranh đến văn phòng, cậu ta im lặng ngồi vào một góc ngẩn người. Trịnh Liệt cũng không biết nói gì, chỉ phải đi theo cậu. Lát sau, Phó Tranh mệt mỏi dựa vào sô pha ngủ, đến khi Trịnh Liệt phát hiện, cậu đã bị lạnh mà co cụm thành một khối, trông cực đáng thương.
Trịnh Liệt chỉnh nhiệt độ phòng ấm lên, lại đem áo khoác đắp lên người cậu, nhẹ giọng phân phó bí thư đừng cho người vào quấy rầy. Hắn thu thập ít thứ, chuẩn bị trực tiếp đi gặp Trần Đường và Ân Triệu Lan.
Vừa mở cửa phòng đi ra, Trịnh Liệt vừa lúc nhìn thấy Trần Đường và Ân Triệu Lan xoay người muốn rời đi.
Trần Đường và Ân Triệu Lan nghe được tiếng mở cửa, lập tức quay đầu lại.
Trịnh Liệt mở cửa phòng “Tới tìm tôi sao? Vào phòng họp.”
Khi tới gần cửa văn phòng, Ân Triệu Lan tinh mắt nhìn thấy Phó Tranh nằm trên sô pha, trên người là áo khoác Trịnh Liệt, trong lòng nhất thời cảm thấy nặng nề.
Cuộc họp tiến hành thực sự thuận lợi, phương án Ân Triệu Lan đưa ra, Trịnh Liệt tìm không ra nửa điểm sai lầm, thống khoái mà thông qua.
Được Trịnh Liệt chấp thuận, Ân Triệu Lan vô cùng cao hứng, tuy rằng trên mặt cố gắng duy trì biểu tình bình thản, nhưng sự sung sướng trong mắt thì không thể che giấu.
Tan họp, Trịnh Liệt rời đi trước, Ân Triệu Lan sửa sang lại tư liệu, gật đầu với Trần Đường, đuổi theo Trịnh Liệt.
“Chuyện gì?” Hiếm khi được Ân Triệu Lan chủ động đến gần, Trịnh Liệt nhướn mi.
“…Ngày mốt hội nghị đấu thầu, anh sẽ cùng chúng tôi đi sao?” Ân Triệu Lan chần chờ một chút, nhìn hắn hỏi. Y vô cùng tin tưởng vào phương án của mình, đội kiến trúc Trung Thiên nhất định trúng thầu. Vì hạng mục này có Trịnh Liệt tham dự, y muốn Trịnh Liệt đến nhìn y thành công!
“Cậu không phải đã nói, Lâu Vũ Tĩnh không thích tôi sao?” Trịnh Liệt không nghĩ tới Ân Triệu Lan lại mời hắn.
“Anh ta không quan trọng. Anh là chủ tịch, thuận tình thuận lý là nên đến.” Ân Triệu Lan nói.
Loại sự kiện này, lúc trước hắn cũng ít khi đi nha? Như thế nào bây giờ lại trở thành “thuận tình thuận lý”?
Trịnh Liệt nhìn Ân Triệu Lan với ánh mắt thận trọng, nhưng không từ chối thẳng “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Đã bao lâu rồi nhỉ? Trịnh Liệt không hề yêu cầu việc gì với y, càng đừng nói là thiên y bách thuận. Khi trước chỉ cần y xuất hiện, cảm xúc Trịnh Liệt sẽ có dao động, cho dù là vui sướng hay phẫn nộ, vẫn là phức tạp. Nhưng từ khi Trác Thư Nhiên nói ra những lời đó, Trịnh Liệt tựa hồ hết hy vọng với y, giải thoát rồi, mà y, lại bắt đầu không thể thờ ơ…
Như thế này đây thì được coi là cái gì?
Ân Triệu Lan như không có việc gì cười “Tùy anh.” Rồi sau đó dứt khoát xoay người muốn đi.
Không nghĩ tới vừa quay đầu lại, liền thấy Phó Tranh có chút mờ mịt đứng đó, trên người là áo khoác của Trịnh Liệt.
“Cậu sao lại đi ra đây?” Trịnh Liệt sửng sốt, lướt qua Ân Triệu Lan đi đến bên người Phó Tranh.
“Điện thoại của anh reo nãy giờ. Cô thư ký nhờ tôi đưa cho anh.” Phó Tranh ngốc ngốc hồ hồ nói. Cậu ngủ dậy sẽ tụt huyết áp, đầu óc mơ hồ, người khác bảo gì làm nấy.
Trịnh Liệt nhận điện thoại, nhìn dãy số trên màn hình, nhăn lại mi “….Chúng ta về văn phòng trước. Cậu đói bụng không?”
Phó Tranh đột nhiên hắt xì, sau đó theo bản năng sờ sờ bụng “Đói.”
“Lạnh? Cậu còn mang theo quần áo nào khác không?”
“Đều để ở… trong phòng.” Phó Tranh bĩu môi, giấu đi ba chữ “An Thế Duy”, không muốn nhắc lại tên hắn.
“Được rồi, để tôi cho người đi mua.” Trịnh Liệt thấy cậu mơ mơ màng màng, đi đường giống như chân trái đá chân phải, liền dùng tay ôm chặt vai cậu, dẫn cậu đi tới thang máy.
“Nga…” Phó Tranh ngoan ngoãn trả lời. Bởi đầu óc trì độn nên không phát hiện tư thế hai người hiện tại có gì không thích hợp.
Trịnh Liệt trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Hai người tư thế thân mật đi vào thang máy, lưu lại Ân Triệu Lan mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm phía trước chừng một phút, mãi đến khi hốc mắt chua xót không chịu được nữa, mới chậm rãi cất bước rời đi.
Điện thoại là do Trịnh Minh Bảo gọi tới, Trịnh Liệt yêu cầu Trác Thư Nhiên để hắn mang Trịnh Minh Bảo đi nhưng không thành, bởi kiêng kị Trác Thư Nhiên, hắn đã lâu không đi thăm Trịnh Minh Bảo.
Trịnh Minh Bảo không muốn xa rời ba ba hiển nhiên không chịu, bám riết không tha gọi điện cho Trịnh Liệt, thanh âm mềm mại nhu nhuyễn “Nhớ ba.”
Trịnh Liệt cũng rất nhớ nó, nhưng tâm lý ám chỉ Trác Thư Nhiên nói kia không biết thật hay giả khiến hắn như nghẹn ở cổ họng. Hắn không dám thân cận Trịnh Minh Bảo, lo lắng chính mình sẽ nhịn không được ra tay với nó, lặp lại bi kịch trong mộng.
Nhưng Trịnh Minh Bảo đã quyết là làm, không ai có thể giảng đạo lý. Ban đầu chỉ là một tuần hai cuộc gọi, sau đó là một tuần bốn cuộc, sau đó mỗi ngày đều gọi, cuối cùng là mỗi ngày gọi vô số cuộc. Trịnh Liệt không tiếp liền tiếp tục gọi, trừ phi Trịnh Liệt tắt máy.
Mới đầu Trịnh Liệt còn có thể dụ dỗ an ủi, về sau Trịnh Minh Bảo khóc lóc nức nở, nói ba không thích nó không yêu nó không cần nó.
Cuối cùng Trác Thư Nhiên nói “Cha nuôi, anh tới đi. Tôi cam đoan sẽ không làm gì với anh. Minh Bảo Bảo đều khóc cạn nước mắt rồi.”
Trịnh Liệt không bỏ được Trịnh Minh Bảo, trong khoảng thời gian này cũng bị nó làm cho mềm lòng, thậm chí che lấp bóng ma Trác Thư Nhiên mang lại, cho nên cuối cùng đáp ứng đêm nay sẽ ghé qua.
Bất quá hắn nhìn Phó Tranh, nói với Trác Thư Nhiên “Tôi sẽ mang thêm một người tới.”
Trác Thư Nhiên tựa hồ giật mình, nghi hoặc hỏi “Ai?”
“Cậu không biết, đừng làm bừa.” Trịnh Liệt nói.
Trác Thư Nhiên trầm mặc cúp điện thoại.
Trịnh Liệt hỏi Phó Tranh “Theo tôi đi tới một nơi gặp hai người, được không?”
Phó Tranh không có hứng, nhưng vẫn quan tâm trả lời “Trịnh thiếu, tôi có thể.”
Hết giờ làm, Trịnh Liệt dẫn Phó Tranh tới biệt thự Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo đang ở.
Mở cửa ra, Trịnh Minh Bảo giống như con thỏ vui sướng nhào lên người Trịnh Liệt “Ba.”
Trịnh Liệt thuần thục ôm lấy nó, vuốt ve em bé lớn xác trên người “Minh Bảo Bảo có phải gầy đi hay không?”
“Không có!” Trịnh Minh Bảo không muốn rời xa cọ cọ hõm vai Trịnh Liệt, nhỏ giọng nói “Bảo Bảo mỗi ngày đều ăn rất nhiều cơm, còn tập thể dục!”
Trịnh Liệt vỗ mông nó “Vậy là ngoan!”
Trịnh Minh Bảo uốn éo người, khanh khách cười.
Trác Thư Nhiên mang kính đen, tóc được kẹp lên, đứng tựa lên tường, chân mày mang theo tiếu ý nhu hòa nhã nhặn, thoạt nhìn ôn nhuận vô hại, cực kỳ lừa người.
Ánh mắt y chuyển tới Phó Tranh đứng sau Trịnh Liệt, Phó Tranh mạc danh kỳ diệu rùng mình, tầm mắt từ Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo nhìn tới Trác Thư Nhiên đứng bên kia, tập trung nhìn sau đó mặt đầy kinh ngạc!
Trịnh Liệt nói “Minh Bảo Bảo, đến! Gọi anh đi!” đem mặt Trịnh Minh Bảo chuyển hướng về phía Phó Tranh.
Phó Tranh lập tức ngoảnh mặt lại, theo phản xạ cười với Trịnh Minh Bảo, má lúm đồng tiền lộ ra trên gương mặt trẻ con thập phần ưa nhìn. Cậu liếc mắt đã có thể nhìn ra Trịnh Minh Bảo trí lực có chút vấn đề, nhưng cũng không thể cản trở cậu yêu thích oa nhi thiên chân rực rỡ này.
Trịnh Minh Bảo ôm chặt lấy cổ Trịnh Liệt, yên lặng quay đầu qua một bên, như thể không thấy Phó Tranh.
Nụ cười trên mặt Phó Tranh cứng đờ, có chút xấu hổ sờ sờ đầu.
Trịnh Liệt thấy Phó Tranh vẫn luôn uể oải vì Trịnh Minh Bảo mà có thể tươi cười, giờ lại bị Trịnh Minh Bảo cự tuyệt mà uể oải, không khỏi nói với Trịnh Minh Bảo “Minh Bảo Bảo, lễ phép của con đâu?”
Nghe ra trách cứ trong giọng nói của Trịnh Liệt, Trịnh Minh Bảo bĩu môi, đột nhiên giãy dụa nhảy từ trên người Trịnh Liệt xuống, chạy trốn tới sau lưng Trác Thư Nhiên, ủy khuất kêu “Ba xấu…”
“Trịnh thiếu, anh đừng trách nó. Nó có thể không quen gặp người lạ.” Phó Tranh nói.
Trịnh Liệt kỳ thật không có ý trách cứ Trịnh Minh Bảo, thấy nó ủy khuất, trong lòng lập tức mềm đi.
“Con nít không hiểu chuyện.” Trịnh Liệt nhẹ nhàng nói “Nó là con nuôi của tôi, Trịnh Minh Bảo, chúng tôi đều gọi nó là Minh Bảo Bảo, bình thường chiều hư…”
“Bảo Bảo không xấu!” Trịnh Minh Bảo trốn sau lưng Trác Thư Nhiên trề môi phản bác.
Phó Tranh phì cười.
“Phải phải, Minh Bảo Bảo không xấu.” Trịnh Liệt nói “Cậu ta là Trác Thư Nhiên, anh của Minh Bảo Bảo.” không hề đề cập tới thân phận con nuôi của Trác Thư Nhiên.
“Chào, tôi là Phó Tranh.” Thấy Trịnh Liệt không có ý tiếp tục giới thiệu, Phó Tranh nói “Vừa nãy mới bị dọa nhảy dựng, Trác tiên sinh rất giống một người trong công ty của Trịnh thiếu, tôi còn nghĩ hai người là anh em sinh đôi.”
Cậu và Ân Triệu Lan chỉ thoáng gặp một lần ở tổng bộ Trung Thiên, hơn nữa khi ấy cậu vừa tỉnh ngủ còn mơ hồ, nhưng cậu lại có ấn tượng mạnh với Ân Triệu Lan, có thể là do ánh mắt Ân Triệu Lan nhìn cậu khoác áo khoác quá mức dọa người, như thể muốn thiêu ra một lỗ trên người cậu.
“Đó là Ân Triệu Lan, tổng giám đốc tài vụ. Cậu ta là anh của Trác Thư Nhiên.” Trịnh Liệt nói, lại bỏ thêm một câu ý tứ hàm súc không rõ “Rất thân thiết.”
Phó Tranh nháy mắt mấy cái, không quá rõ ràng mù quáng phụ họa “Ra vậy! Trách không được mà giống nhau như thế, ha ha…”
“Phó tiên sinh với Trịnh thiếu là…?” Trác Thư Nhiên hỏi.
“Bạn bè.” Phó Tranh.
“Tình nhân.” Trịnh Liệt.
Vừa dứt lời, Trịnh Liệt liếc mắt nhìn Phó Tranh. Phó Tranh há miệng thở dốc, quanh co nói không ra lời.
“Cậu ta là tình nhân mới của tôi.” Trịnh Liệt giải quyết dứt khoát.
Phó Tranh lập tức không phối hợp nhăn mặt. Trịnh Liệt mặt không đổi sắc.
“A…” Trác Thư Nhiên chậm rì rì gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ “Ý cha nuôi là, tôi lại có thêm… em trai sao?”
“Cậu ta không có quan hệ với cậu. Tôi và cậu cũng không có quan hệ.” Trịnh Liệt nói.
“Tôi 25 tuổi, tôi lớn hơn cậu.” Phó Tranh nói.
Hai người đồng thời nói xong, Trịnh Liệt bị Phó Tranh không nắm bắt trọng điểm phá thành ra không biết nói gì, rất muốn đá cậu ta ra đường.
Phó Tranh bị Trịnh Liệt trừng lập tức câm miệng.
Trác Thư Nhiên mắt chợt lóe tiếu ý, rất nghe lời nói “Ừa, vậy thì anh trai nuôi. Thực hoan nghênh anh gia nhập đại gia đình này của chúng tôi, Phó Tranh.” Ngữ khí chân thành.
Phó Tranh mờ mịt nhìn Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên “Ách, cha nuôi, em trai nuôi, anh trai nuôi…” Cậu bị Trác Thư Nhiên nhiễu tới choáng váng, không phân rõ trạng huống.
Trịnh Liệt nghiêm mặt, trừng Trác Thư Nhiên “Đừng nói lung tung.”
“Anh không biết sao? Trịnh thiếu là cha nuôi chúng tôi, chúng tôi là con nuôi của anh ấy, tổng cộng là năm người. Ân Triệu Lan, anh của tôi, cũng là một trong số đó.” Trác Thư Nhiên không để ý tới cảnh cáo của Trịnh Liệt, nhẹ nhàng bâng quơ nói, khóe môi cong lên ý vị thâm trường “Là loại con nuôi bồi trên giường…”
Miệng Phó Tranh trương thành chữ O, nhìn Trịnh Liệt với ánh mắt kinh ngạc!