“Hửm, hiện tại ra yêu cầu? Suy nghĩ kỹ chưa?” Trịnh Liệt nhướn mi, như thể đoán trước được.
“Ba, ba đáp ứng đi rồi nói.” Trịnh Phỉ nói.
“Yêu cầu gì? Nói đi.”
Trịnh Phỉ dùng tay chỉ Tần Trăn, Tần Trăn bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Chuyện này kết thúc, ba chia tay anh ta.” Trịnh Phỉ không chút khách khí nói “Vừa nhìn liền muốn nổi cáu!”
Trịnh Liệt im lặng, nhìn gương mặt tinh xảo của Tần Trăn trắng bệch tới mức khiến người ta sợ hãi, hắn liền cảm thấy không đành lòng.
Tính cách Trịnh Phỉ vốn bá đạo, dục vọng độc chiếm rất mãnh liệt, trước kia y vốn không vừa mắt bạn giường của hắn, thậm chí còn ra tay quấy rối. Nếu không phải Trịnh Liệt vì Ân Triệu Lan mà ra lệnh, Trịnh Phỉ nhất định sẽ quậy đến long trời lở đất. Sau đó y lại phải báo thù nhà, mạng nhỏ như ngàn cân treo sợi tóc, không có tâm tư đi quấn quýt bên người Trịnh Liệt, nên mới miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của tình địch khác, nhưng là giả bộ không thấy cho khỏi phiền lòng. Hiện giờ, y cừu hận đã báo, ly khai Viêm bang, toàn tâm toàn ý theo Trịnh Liệt, làm tình nhân bạn lữ của hắn, tự nhiên nghĩ muốn độc chiếm Trịnh Liệt, không muốn chia sẻ hắn với người khác. Vừa lúc Trịnh Liệt thiếu y một yêu cầu, trong cơn nóng giận lập tức lấy ra dùng.
Tần Trăn không dám chắc Trịnh Liệt có đáp ứng hay không, lập tức sợ tới mức tay chân lạnh ngắt, cả người cứng đờ.
“Không! Chuyện này kết thúc, ba và tất cả tình nhân khác chia tay, chỉ còn con thôi.” Trịnh Phỉ nghĩ nghĩ, lập tức sửa lời. Dù sao cũng chỉ có một yêu cầu, phải tận dụng triệt để.
Trịnh Liệt trầm ngâm, tựa hồ thật sự cân nhắc vấn đề này.
Trịnh Phỉ bất mãn nói “Lão ba thối, ba còn lo lắng cái gì? Ba đã đáp ứng con! Con vừa lợi hại vừa xinh đẹp, công phu trên giường tuyệt hảo, một người bằng mười người, ba còn có cái gì không hài lòng?”
Trịnh Liệt bị tên tự kỷ mặt dày này làm cho sặc nước miếng.
“Tao…” Trịnh Liệt mở miệng.
“Đương nhiên không hài lòng!” Một giọng nói ôn hòa bất chợt vang lên.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Trác Thư Nhiên dựa vào tay vịn cầu thang, lẳng lặng nhìn bọn họ. Sắc mặt y vẫn còn tái nhợt, chỉ là hai má đỏ ửng bất thường, ánh mắt sau kính đen lại sâu thẳm hữu thần.
“Anh!” Trịnh Minh Bảo vui vẻ kêu lên, vội vàng chạy tới bên người Trác Thư Nhiên, chỉ là cố kỵ bàn tay y đang quấn băng nên không dám đụng vào.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Trịnh Liệt nhăn mi.
Trác Thư Nhiên thấp giọng nói “Khát nước, muốn xuống dưới lấy ly nước.”
Trịnh Liệt đi qua, ngẩng đầu đặt tay lên trán y, vài giây sau hắn nói “Cậu phát sốt.”
“Ừa, vậy nên mới khát nước.” Trác Thư Nhiên gật gật đầu “Yên tâm, tôi tự chăm sóc bản thân được.”
Trịnh Liệt nói “Minh Bảo Bảo, lấy cho anh ly nước, lấy nước ấm, biết không?” Nói xong, hắn nửa đỡ lấy Trác Thư Nhiên “Cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi.”
Trịnh Minh Bảo đột nhiên được giao trọng trách, xoay tại chỗ một vòng, hoang mang chạy lạch bạch vào bếp “Hiểu rồi, Bảo Bảo chăm sóc anh, Bảo Bảo chăm sóc anh…”
Trịnh Liệt nhìn Tần Trăn, chỉ chỉ hướng Trịnh Minh Bảo “Tần Trăn, cậu đi xem Minh Bảo Bảo.”
Tần Trăn vốn đang rối bời nghe Trịnh Liệt nói vậy, biết trong một lúc sẽ không tiếp tục nói chủ đề vừa rồi, không chút nghĩ ngợi đi xem Trịnh Minh Bảo.
“Anh nói cho rõ ràng!” Trịnh Phỉ thấy Trác Thư Nhiên vừa tới liền đánh gãy câu trả lời của Trịnh Liệt, còn dời đi lực chú ý của mọi người, nhất thời đen mặt.
“Đương nhiên không hài lòng!” là cái éo gì?
Bởi Trịnh Phỉ quát ngưng nên Trác Thư Nhiên không lập tức trở về phòng, Trịnh Liệt cũng đứng yên chờ xem y phản ứng thế nào.
Trác Thư Nhiên tựa vào người Trịnh Liệt, biếng nhác nhấc mi mắt nhìn y, từ trên cao nhìn xuống nói “Luận xinh đẹp luận thành tựu, cậu không bằng Tần Trăn thân là ảnh đế quốc tế, luận thông minh luận bằng cấp, cậu không kịp với học vị tiến sỹ của tôi, luận thân phận luận địa vị, cậu không so được với Trịnh Minh Bảo là con nuôi Trịnh Liệt tự mình thu dưỡng…. Cha nuôi, nói tài có tài, nói mạo có mạo, dựa vào đâu mà phải chịu thiệt thòi chỉ có mình cậu? Vì cậu có tiền? Vì cậu có thế?”
Tiền? Trịnh Phỉ còn thiếu Trịnh Liệt mấy ngàn vạn!
Thế? Trịnh Phỉ đã rời Viêm bang, trở thành phục vụ sinh tại câu lạc bộ của Tiêu Sân.
Tính đi tính lại, Trịnh Phỉ chỉ là kẻ vô sản hai bàn tay trắng địa vị thấp hèn…
Trong nháy mắt Trịnh Phỉ bị đả kích không thể phản bác!
“….Ba, ba đã đáp ứng con….” Trịnh Phỉ gãi gãi tóc, mạnh miệng nói.
“Đã gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai như cậu. Cha nuôi cho cậu tiền, cậu làm việc cho cha nuôi là hiển nhiên. Cha nuôi đối tốt với cậu, muốn thưởng cho cậu, cậu lại một tấc muốn tiến một thước?” Trác Thư Nhiên nói “Trịnh tứ thiếu tiếng tăm lừng lẫy cái gì, hừ!”
“Đây là chuyện của tôi và ba, cóc liên quan tới anh!” Trịnh Phỉ mắng, nhìn Trác Thư Nhiên không biết xấu hổ dựa vào người Trịnh Liệt, cảm thấy y chướng mắt tới cực điểm!
“Tôi là con nuôi Trịnh Liệt. Cậu muốn cha nuôi bỏ tôi, tôi không thể phát biểu ý kiến sao?” Trác Thư Nhiên hợp tình hợp lý nói.
“Ba, ba nói thế nào?” Sâu sắc cảm nhận được bản thân không đủ trình độ nói lý với Trác Thư Nhiên, Trịnh Phỉ ngược lại hỏi Trịnh Liệt.
Kỳ thật Trịnh Liệt đang hứng thú xem chuyện vui. Hắn lâu nay vẫn bó tay với sự tùy hứng lẫn mặt dày của Trịnh Phỉ, lâu lâu mới thấy được y bị chế ngự bởi vài câu nhẹ nhàng bâng quơ của Trác Thư Nhiên, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Nhận thấy Trịnh Phỉ không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua, Trịnh Liệt thản nhiên nói “Mày nói yêu cầu khác đi.”
Trịnh Phỉ tức muốn nhảy đổng “Lão ba thối, gạt người!”
“Tao nói tao thiếu mày một yêu cầu, nhưng không nói yêu cầu nào cũng đáp ứng.” Trịnh Liệt lắc đầu.
Hắn không từ chối lên giường với Trịnh Phỉ không có nghĩa là hắn yêu Trịnh Phỉ đến chết đi sống lại, cũng giống như hắn lên giường với Trác Thư Nhiên không có nghĩa là hắn yêu Trác Thư Nhiên đến sống đi chết lại.
Cả đời này, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ việc dành trọn tâm tư cho một người. Hắn chấp nhận những đứa con nuôi một lần nữa, là do bọn họ muốn trở lại bên cạnh hắn, mà hắn thì không thể tuyệt tình với họ, nhưng đã không còn cưỡng cầu nữa. Nếu ai không thể chấp nhận chuyện này, có thể tùy thời rời đi. Hắn sẽ đau lòng, sẽ không bỏ được, nhưng sẽ không níu kéo.
Trịnh Phỉ nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt Trịnh Liệt, trong lòng co rụt lại, đột nhiên cảm thấy chút sợ hãi.
“A a a a a! Tùy ba đi!” Trịnh Phỉ oa oa kêu to, đặt mông ngồi trên ghế sa lon hờn dỗi.
Lúc này Trịnh Minh Bảo cẩn thận bưng ly nước ra, Tần Trăn đi sau nghe rõ mọi chuyện thở phào nhẹ nhõm.
“Anh, nước nè nước nè.” Trịnh Minh Bảo giơ cao ly nước đưa cho Trác Thư Nhiên.
“Cảm ơn Bảo Bảo.” Trác Thư Nhiên nhận lấy, từng ngụm từng ngụm uống hết.
Trịnh Liệt cầm lấy ly không “Cậu về phòng đi.”
Trác Thư Nhiên vừa xuống lầu là nghe được lời nói dõng dạc của Trịnh Phỉ, có ý muốn áp chế nhuệ khí của y, để y khỏi tự cho mình là bảo vật hiếm lạ, tiếp tục gây rối Trịnh Liệt.
Trác Thư Nhiên là người hiểu Trịnh Liệt nhất, hơn nữa y chưa từng có ý nghĩ rằng Trịnh Liệt chỉ cần một mình y. Trước kia y chỉ ước Trịnh Liệt có càng nhiều tình nhân càng tốt, để hắn càng ngày càng lạnh nhạt với Ân Triệu Lan, hiện tại y cũng không để ý Trịnh Liệt có bao nhiêu tình nhân, chỉ cần hắn đối tốt với y như trước đây là được rồi. Yêu cầu của y không cao.
Song, nếu y đã có tâm với Trịnh Liệt, thừa nhận là mình thích hắn, tự nhiên sẽ không ngần ngại thay hắn xử lý vài phiền toái nho nhỏ, để hắn thoải mái một chút. Nếu so sự hiểu biết về những đứa con nuôi khác, chỉ sợ Trịnh Liệt cũng không bằng y.
Đạt được mục đích rồi, Trác Thư Nhiên mệt mỏi tựa đầu vào vai Trịnh Liệt “Cha nuôi, đỡ tôi lên phòng được không? Miệng vết thương đau, cả người nóng quá…”
Trịnh Liệt chần chừ một xíu, ngoài dự tính, Tần Trăn đi tới cầm lấy ly nước không trên tay hắn, nói “Trác Thư Nhiên đang bệnh, anh săn sóc cậu ấy đi.”
Trịnh Liệt nhìn y một cái, thấy y bình tĩnh cười, trên mặt không có chút khúc mắc, híp lại mí mắt, nửa đỡ nửa ôm Trác Thư Nhiên về phòng.
Trịnh Minh Bảo nhìn Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên lên lầu, chỉ cảm thấy cao hứng vì hoàn thành nhiệm vụ, cười vui vẻ, đảo mắt lại nhìn thấy Trịnh Phỉ ngồi ủ rũ ở ghế sô pha như con gà chọi vừa thua trận, nghi hoặc gọi một tiếng “Tiểu ca…”
Vai Trịnh Phỉ rung rung, y thì thào tự hỏi “Mình kém cỏi như vậy sao?”. Từng câu từng chữ của Trác Thư Nhiên đều chọc vào sự tự ti mà y chôn chặt dưới đáy lòng. Người tự kỷ kỳ thật đều rất tự ti. Trịnh Phỉ vẫn biết, nếu không nhờ Trịnh Liệt y đã sớm chết ở xó xỉnh nào rồi. Cách đây không lâu y mới biết được, y chỉ là gánh nặng mà mẹ y, Tô Tiểu Trúc, bắt Trịnh Liệt gánh vác. Cho dù đã trưởng thành, y vẫn là kẻ vô tích sự như cũ, ngay cả thân thủ mà y vô cùng tự hào, xét đến cùng cũng là nhờ Trịnh Liệt. Cho dù có quan hệ thân mật với Trịnh Liệt trên giường, kỳ thật Trịnh Phỉ cũng biết, mình không xứng với Trịnh Liệt, cho nên mới sợ hãi bị hắn ruồng bỏ, nghĩ muốn Trịnh Liệt chỉ đối tốt với mình y…
“Cậu tuyệt đối không hề kém cỏi.” Tần Trăn nhìn biểu tình yếu ớt bất lực hiếm thấy của Trịnh Phỉ, thở dài “Tôi là do cậu cứu. Nếu không nhờ cậu, tôi không biết hiện tại tôi đã thành cái bộ dạng gì nữa… Chỉ cần không phải là kêu tôi rời bỏ cha nuôi, thì yêu cầu gì của cậu tôi cũng đáp ứng…”
“Đúng thế! Anh mặt đẹp thì đẹp, thân thủ thì như gà mờ!” Năng lực tự chữa lành của Trịnh Phỉ cực mạnh, nghe được Tần Trăn nói liền sung sức trở lại.
“…” Tần Trăn đột nhiên cảm thấy việc đi an ủi Trịnh Phỉ là cực kỳ ngu xuẩn.
“Nói dễ nghe quá ha!” Trịnh Phỉ bĩu môi “…yêu cầu gì của cậu tôi cũng đáp ứng… Thế giờ tôi kêu anh đừng lên giường với cha nuôi thì sao?”
Mặt Tần Trăn nháy mắt đỏ ửng, nghẹn nửa ngày mới ấp úng từ chối “….không được…”
“Ha! Biết ngay mà!” Trịnh Phỉ cười nhạo y.
Tần Trăn quay mặt đi, quyết định không so đo với con nít.
“…Tiểu ca, vì sao không được lên giường với cha nuôi?” Trịnh Minh Bảo đột nhiên hỏi. Nó nghe nửa ngày, chỗ hiểu chỗ không, chỉ bắt lấy một câu “Ba sẽ cùng Bảo Bảo ngủ chung giường. Bảo Bảo rất thích ngủ chung giường với ba.”
Tần Trăn và Trịnh Phỉ không hẹn mà cùng quay đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trịnh Minh Bảo “Cái gì?”