Lâu Vũ Tĩnh bị bắt, Tiêu Sân được phóng thích, tiền trong túi tập đoàn Trung Thiên bị biến mất nay quay trở về một cách kỳ lạ, một loạt sự kiện diễn ra khiến người ta hoa mắt đều chỉ để chứng minh một việc: kế hoạch của Lâu gia phá sản, tập đoàn Trung Thiên an toàn!
Ân Triệu Lan bấy lâu nay vẫn luôn căng thẳng nơm nớp lo sợ giờ rốt cuộc có thể bình tĩnh trở lại, sau đấy chuyển tâm lo chuyện của Trịnh Liệt.
Vì để đảm bảo Trịnh Liệt có thể an toàn thoát khỏi vụ này, Ân Triệu Lan và Trần Đường liên thủ trục xuất Trịnh Liệt khỏi tập đoàn Trung Thiên. Hiện tại tình thế đã chuyển biến tốt, bọn họ phải tới giải thích nguyên nhân phản bội, đồng thời trao trả vị trí chủ tịch cho Trịnh Liệt.
Nhưng bất kể xuất phát từ lý do gì, bọn họ lừa gạt Trịnh Liệt, công khai tước mất vị trí chủ tịch tập đoàn của hắn, đem uy nghiêm của hắn quét sạch, tất cả đều là sự thật. Với cá tính của Trịnh Liệt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trần Đường quyết định lấy vị trí Tổng giám đốc điều hành của mình ra làm điều kiện trao đổi để bảo trụ Ân Triệu Lan. Dù sao trong tình huống cấp bách đó, tất cả mạo hiểm đều đổ lên người Ân Triệu Lan, một khi mọi chuyện diễn biến xấu đến không thể cứu vãn, cũng chỉ có Ân Triệu Lan thay Trịnh Liệt ngồi tù. Trịnh Liệt nuốt không trôi việc này cũng chỉ vì mặt mũi bản thân, bị coi như kẻ nằm không hưởng lợi, nếu Trần Đường chủ động xin lỗi, Trịnh Liệt hẳn cũng theo đó mà xuống nước.
Trần Đường thật sự coi Ân Triệu Lan như hậu bối quan trọng mà bảo toàn. Điều này khiến Ân Triệu Lan có chút băn khoăn trong lòng. Từ sau khi Ân gia gặp chuyện, người chấp nhận đem hết toàn lực bảo vệ y, trừ…Trịnh Liệt cũng chỉ có Trần Đường.
Bất luận thế nào, Ân Triệu Lan cũng sẽ không lãng phí tâm ý này của ông.
Tiêu Sân rời khỏi cục cảnh sát liền gọi cho Ân Triệu Lan, nói cho y biết Trịnh Liệt vẫn còn ở Nam Phong thị không có rời đi. Ân Triệu Lan vô cùng khiếp sợ “Các người đã đáp ứng đảm bảo an toàn cho anh ấy!”
Tiêu Sân và Ân Triệu Lan gần như không có qua lại, đối với tình nhân này của Trịnh Liệt hắn không có chút hảo cảm. Dù vậy, lúc này đây Ân Triệu Lan, dù không hề hay biết nội tình cũng vẫn phối hợp với Tiêu gia và An gia, thay thế Trịnh Liệt tạo áp lực với Lâu Vũ Tĩnh, Tiêu Sân cũng chịu khó giải thích cho y “Trịnh Liệt rất an toàn, đừng coi thường người đàn ông của cậu.”
Năm chữ “người đàn ông của cậu” khiến Ân Triệu Lan xấu hổ, cố gắng bỏ qua, hỏi “Anh ấy ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.”
“Danh uyển biệt thự, 11 giờ sáng mai.” Tiêu Sân lưu loát nói “Nhớ đến.” sau đó cúp điện thoại.
Trên mặt Ân Triệu Lan gợi lên chút mờ mịt.
Danh uyển biệt thự, y sao lại không biết? Nơi đó có một người em trai mà y không biết phải đối phó như thế nào, Trác Thư Nhiên. Y không dám nói cho mẹ y, người cả đời chỉ yêu mình cha y, biết y có một người em trai. Hơn nữa, đứa em này còn là do y tự tay đưa đến trên giường Trịnh Liệt, hai anh em bọn họ dây dưa không rõ với Trịnh Liệt, đều là do y làm. Nếu không phải lúc trước y vì muốn Trịnh Liệt giúp Ân gia mà ở cùng Trịnh Liệt, nếu không phải y vì muốn thoát khỏi Trịnh Liệt mà giao Trác Thư Nhiên cho hắn…. Một bước sai dẫn tới vô vàn cái sai khác! Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Ân Triệu Lan đều thấy xấu hổ vô cùng.
Trác Thư Nhiên chán ghét y, chán ghét tới mức dù biết mình có cùng dòng máu với Ân Triệu Lan, vẫn như cũ làm theo lời y quan hệ với Trịnh Liệt, hơn nữa còn dùng chuyện này cười nhạo y, vạch trần y ngay cả bản thân yêu Trịnh Liệt từ khi nào cũng không biết! Y luôn nghĩ rằng mình hận Trịnh Liệt, hận hắn không buông tha y. Thế nhưng, nếu không yêu thì sao lại hận?
Y sẽ vì Trịnh Liệt hoa tâm phong lưu mà thấy bực mình, sẽ vì Trịnh Liệt không còn ân cần với y nữa mà hoảng hốt mất mát, sẽ vì bảo hộ Trịnh Liệt mà gánh vác trách nhiệm vốn có thể trốn tránh…
Y rốt cuộc biết mình yêu Trịnh Liệt, mà y từng có cơ hội ở cùng Trịnh Liệt, Trịnh Liệt từng nguyện toàn tâm toàn ý với y…. Buồn cười là, y để cho sự kiêu ngạo và không cam lòng che mờ mắt, cuối cùng tự tay đẩy tất cả rời xa mình…
Nhưng y là thiếu gia họ Ân, y tuyệt đối sẽ không giống những kẻ khác, ăn nói khép nép cầu xin Trịnh Liệt tha thứ! Tuyệt đối không!
Biết được Trịnh Liệt bình yên vô sự, y thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Biệt thự đột nhiên có nhiều người tới như vậy, không gian vốn rộng rãi trong chốc lát trở nên chật chội. Trịnh Minh Bảo thấy nhiều người xa lạ liền sợ hãi, lui vào trong lòng Trịnh Liệt không lên tiếng.
Trịnh Phỉ bị cười nhạo, hầm hừ buông đồ ăn trên tay, một tay tháo tạp dề trên người ném xuống đất, hủy thi diệt tích, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế, khoanh tay chờ cơm, bộ dạng như đại gia.
Trác Thư Nhiên đi phía sau, trên tay cũng bưng một mâm đồ ăn. Y bình tĩnh nhìn nhóm người mới tới, gật gật đầu, lại vào nhà bếp bưng tiếp đồ ăn ra.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn đã có tám dĩa đồ ăn một bát canh, ước chừng đủ cho năm sáu người trưởng thành ăn.
Bây giờ là giờ cơm trưa, nhóm người Tiêu Sân tới bái phỏng lúc này quả là không đúng lúc, nhưng Tiêu Sân đã ra hẹn, Ân Triệu Lan và những người khác chỉ có thể nghe theo.
Chủ nhà Trịnh Liệt dùng ánh mắt ra hiệu với Tiêu Sân, Tiêu Sân ôm bả vai Lý Hướng Nam, đĩnh đạc chiếm lấy ghế sô pha dài đủ chỗ cho ba người ngồi, không để ý đến hắn, tỏ vẻ muốn dùng cơm.
An Thế Duy có mắt nhìn, chọn lấy ghế sô pha đơn, không hề có ý muốn đi.
Trịnh Liệt bất đắc dĩ, nói với những người còn lại “Có chuyện gì thì ăn cơm xong hẵng nói.” Bởi phân lượng đồ ăn trên bàn rõ ràng không đủ để chiêu đãi toàn bộ người ở đây, cho nên lời này Trịnh Liệt nói kỳ thực là đang đuổi khách.
Là người lớn tuổi nhất ở đây, Trần Đường nhăn mi.
Tần Trăn đứng lên nói “Cha nuôi, A Hàm là do tôi gọi tới. Tôi có việc gấp cần nói, nên tôi sẽ ra ngoài ăn cùng anh ấy.”
Tần Trăn đột nhiên mất tích gần như khiến Trần Hàm phát điên, thiếu chút nữa xông vào Hoa Huy bóp cổ Vương Thù, dù sao ai cũng biết Tần Trăn và Vương Thù vì S&S mà tranh cãi. Cũng may là Tần Trăn sau khi an toàn liền gọi điện báo bình an cho Trần Hàm, nhưng vì một vài lí do mà Tần Trăn không để Trần Hàm tới đón mình, kéo dài mãi tới ngày hôm nay.
Trịnh Liệt nhìn y, biết ý tứ của y, gật gật đầu “Hai người đi đi.”
Tần Trăn đến gần Trịnh Liệt, sờ sờ Trịnh Minh Bảo đang ngồi trong lòng hắn, sau đó ở trước mặt mọi người hôn lên má Trịnh Liệt “Ừa, lát nữa gặp, cha nuôi.”
Trịnh Liệt có chút bất ngờ với hành động này của y, nhưng không bài xích, lại gật đầu như thể không có việc gì.
Tần Trăn nhẹ bước rời khỏi phòng, tim lại đập thình thịch như vừa chạy nước rút.
Trần Hàm nhìn Trịnh Liệt lại nhìn Tần Trăn, trên mặt lộ ra chút vui mừng, nhắm mắt đi theo Tần Trăn vốn đã đẩy hắn ra khỏi đại não.
Ân Triệu Lan liếc nhìn Trác Thư Nhiên, đối phương ngay cả khóe mắt cũng không nhìn đến Ân Triệu Lan, tựa hồ không hề quen biết y, hoàn toàn không thèm để ý sự hiện diện của y.
Ân Triệu Lan quay sang nói với Trần Đường đang bất mãn “Trần thúc, chúng ta hiện tại không vội, trước ra ngoài ăn cơm rồi quay về hãy bàn.”
Trần Đường sực nhớ mục đích bọn họ tới đây là để xin lỗi Trịnh Liệt, mà lúc này quả thật không phải là thời gian thích hợp để bái phỏng.
“A Liệt, tôi và A Lan rời đi một lát.” Trần Đường nói.
“Lần sau tôi sẽ mời cơm ông, Trần thúc.” Trịnh Liệt nói.
Trần Đường bình tĩnh gật gật đầu, cùng Ân Triệu Lan rời khỏi biệt thự.
Đi hết bốn người, một bàn đồ ăn này miễn cưỡng đủ dùng.
Trịnh Liệt lấy thân phận chủ nhà mời mọi người dùng cơm.
Vì thế sáu người ngồi vòng quanh cái bàn, Tiêu Sân và Lý Hướng Nam ngồi cùng một chỗ, An Thế Duy ngồi cạnh Lý Hướng Nam, đối diện hắn là Trác Thư Nhiên. Trịnh Phỉ ngồi giữa Tiêu Sân và Trịnh Liệt. Trịnh Minh Bảo ngồi giữa Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên.
Sáu người cầm đũa bắt đầu ăn, trong chốc lát không khí trở nên im lặng một cách quỷ dị.
Cánh tay An Thế Duy lúc chạy trốn bị gãy, hiện tại cũng đang phải quấn băng, vì thế hắn và Trác Thư Nhiên có điểm “đồng bệnh tương liên”.
“Cậu là em trai Ân Triệu Lan?” An Thế Duy nhìn mặt Trác Thư Nhiên, hỏi một câu, so ra chả khác nào bắn trúng chỗ hiểm người ta.
Đầu gối Trịnh Liệt âm thầm trúng một tên. Tên này rõ ràng biết sự thật lâu rồi mà bấy lâu nay vẫn giả bộ không biết.
“Đúng vậy, xin ra mắt An thiếu.” Trác Thư Nhiên cười đáp, rất lễ phép.
“…..So với Ân Triệu Lan thì cậu thuận mắt hơn chút.” An Thế Duy giơ hai ngón tay tạo một khoảng cách chỉ bằng một lóng tay “Chỉ có một chút xíu thôi.”
“Cho dù chỉ tốt hơn một xíu, tôi cũng rất vui.” Trác Thư Nhiên nói, không hề bị đánh giá không tốt của An Thế Duy đả kích, ngược lại còn lộ vẻ vinh hạnh.
An Thế Duy nghẹn, nhất thời nhận thấy được, sức chiến đấu của y so với Ân Triệu Lan quả là khác biệt.
“Đây là Minh Bảo Bảo?” An Thế Duy nhìn Trịnh Minh Bảo hỏi.
Trịnh Minh Bảo thấy người lớn đều đã cầm đũa, bản thân nó cũng bắt đầu ăn cơm trong chén của mình. Cảm giác được ánh mắt An Thế Duy đang nhìn nó, nó liền sợ hãi mở to mắt nhìn hắn, bất an nhích lại sát người Trịnh Liệt.
“Vâng, nó là con nuôi được pháp luật thừa nhận của Trịnh Liệt.” Trác Thư Nhiên trả lời.
Hai người một hỏi một đáp, cùng nói ba chuyện râu ria lặt vặt. Trong lúc đó, An Thế Duy không hề liếc mắt nhìn Trịnh Liệt một cái.
Trịnh Liệt là bạn bè thân thiết với hắn, đối với tâm tư của An Thế Duy hắn cũng hiểu được vài phần. Không phải là bởi vì khi hai nhà Trịnh Tiêu bị công kích, An gia khoanh tay đứng nhìn sao? Là thiếu gia nhà họ An, An Thế Duy thật sự cảm thấy có lỗi với hai người anh em tốt là Trịnh Liệt và Tiêu Sân.
Trịnh Liệt chỉ cảm thấy việc An gia làm là việc của An gia, hoàn toàn không vì vậy mà giận chó đánh mèo lên người An Thế Duy. Thứ nhất, hắn luôn tách biệt rõ ràng An Thế Duy và An gia, với hắn An Thế Duy là anh em bằng hữu, còn An gia chỉ là quan hệ làm ăn mà thôi. Thứ hai, An Thế Duy vẫn luôn kịch liệt phản đối hành động của An gia, thậm chí còn vì vậy mà bị giam lỏng, thật vất vả mới trốn thoát được, còn bị gãy một cánh tay, chỉ vì muốn mật báo cho Tiêu Sân và Trịnh Liệt, ngay cả S&S rối loạn thành một đoàn cũng không để ý.
Bạn bè như vậy, Tiêu Sân và Trịnh Liệt đều thập phần cảm kích. Chỉ là An Thế Duy không nghĩ như thế, hắn chỉ cảm thấy người nhà mình thiếu chút nữa hại anh em mình, nếu cả hai có mệnh hệ gì thì hắn không tránh khỏi việc có liên quan.
“Dư nước miếng vậy? Im lặng ăn cơm đi.” Trịnh Liệt lớn giọng nói, gắp một miếng thịt mỡ bỏ vào chén An Thế Duy.
An Thế Duy nhất thời câm miệng, nhìn miếng thịt mỡ bóng lưỡng trong chén. Hắn ghét nhất là ăn thứ này!
Nếu là bình thường, hắn đã sớm ném miếng thịt vào mặt Trịnh Liệt, nhưng hôm nay hắn rõ ràng đổi tính, đau khổ nhai miếng thịt nuốt xuống.
Tiêu Sân cũng gắp một miếng thịt mỡ ném vào chén An Thế Duy, thản nhiên nói “Ăn đi.”
An Thế Duy mạnh ngẩng đầu, lên án nhìn Tiêu Sân, bất quá một lát sau hắn vẫn cam chịu nhét miếng thịt mỡ vào miệng, biểu tình chả khác chi uống thuốc độc.
Trịnh Liệt vẫn cứ tiếp tục. Những người khác cũng hiểu được đây là trò vui, đều bắt chước gắp thịt mỡ bỏ vào chén An Thế Duy, chỉ trong chốc lát thịt trong chén đã thành một cái núi nhỏ.
Mặt An Thế Duy tức tới xanh mét!
“Ăn đi, ăn xong rồi, bất luận trước đây phát sinh chuyện gì, đều xóa bỏ.” Tiêu Sân trầm giọng nói.
An Thế Duy sửng sốt, nhìn Tiêu Sân một cái, lại quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Liệt.
“Mọi việc đều do Sân ca định đoạt.” Trịnh Liệt đáp.
Nghe hai câu này, An Thế Duy thật sự không tìm được lời nào để nói, chỉ biết vùi đầu vào chén cơm.
Tiêu Sân và Trịnh Liệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên chút tiếu ý. Giờ khắc này, ba người họ ăn ý không ai bằng.
“Cha nuôi, anh cũng ăn đi.” Trác Thư Nhiên gắp rau cho Trịnh Liệt.
Trịnh Minh Bảo lập tức học theo.
Một khối cà nhuyễn cũng bị “ném” tới chén của Trịnh Liệt. Trịnh Liệt chuyển mắt nhìn người, Trịnh Phỉ cứ liên tục gãi đầu, chỉ chừa cho hắn cái ót.
Trịnh Liệt nhướn mi, từng miếng từng miếng gắp trả về. Không khí chậm rãi trở nên ấm áp tốt đẹp.
Trừ An Thế Duy, Tiêu Sân chỉ gắp rau cho Lý Hướng Nam. Đôi phu phu cứ ngươi tới ta đi, ân ân ái ái không để ý tới người ngoài.
Một bữa cơm này hài hòa ngoài ý muốn.
Sau khi ăn xong, Tiêu Sân kéo Lý Hướng Nam cáo từ, giống như mục đích hắn tới đây chỉ để ăn chực một bữa, không có việc khác.
Trước khi đi, Tiêu Sân nói với Trịnh Liệt “Người đang ở chỗ tao, tạm thời chưa chết được đâu.”
Trịnh Liệt lập tức hiểu ý “Ngày mai em tới tìm anh.”
Tiêu Sân gật đầu, dắt Lý Hướng Nam rời đi. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra không ít chuyện, cảm tình của Tiêu Sân và Lý Hướng Nam trong lúc này tựa hồ vừa được tôi luyện, trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
An Thế Duy cũng phải đi. Hắn đã biến mất đủ lâu, nếu còn tiếp tục bỏ bê S&S, công sức mấy năm của hắn đều đổ sông đổ bể hết. Bởi vì vừa ăn một miệng mỡ, tâm tình An Thế Duy thực không tốt lắm, chỉ thẳng mặt Trịnh Liệt đĩnh đạc nói “Kêu Tần Trăn quay về cho tao! Tao muốn đạp mặt tên Vương Thù kia chục phát!”
Trịnh Liệt dùng sức chụp vai hắn “Để tao hỏi thử coi.”
An Thế Duy nói “Nếu mày ngay cả người của mình còn quản không được, thì đừng gọi Trịnh Liệt nữa, gọi Liệt Trịnh đi.”
Trịnh Liệt đá một cước “Cút!”
An Thế Duy nghiêng người tránh, nheo lại mắt “Muốn đánh nhau phải không?”
Trịnh Liệt nói “Đóng cửa, thả Trịnh Phỉ!”
“Lão già thối, ông nói cái gì?” Trịnh Phỉ ngao ô một tiếng nhào lên lưng Trịnh Liệt, há mồm muốn cắn lỗ tai hắn.
Cư nhiên dám coi y là chó?!
“Đóng cửa, thả Bảo Bảo!” Trịnh Minh Bảo đứng một bên bắt chước!
Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên cùng lúc bật cười. Trịnh Phỉ mở miệng cắn thì không phải mà không cắn thì không được. Nếu cắn, y không phải bị hạ xuống bằng cấp bậc với thằng ngốc Trịnh Minh Bảo hay sao?
An Thế Duy nhìn nụ cười trên mặt Trịnh Liệt, ánh mắt tựa như đang nghĩ sâu xa vài chuyện. Vừa lúc Trác Thư Nhiên lơ đãng nhìn qua, hai người nhìn thẳng nhau.
Trác Thư Nhiên mỉm cười, lại quay đầu, giúp Trịnh Liệt gỡ mai rùa Trịnh Phỉ xuống.
An Thế Duy giơ tay với Trịnh Liệt “Chờ tao lo xong chuyện ở S&S, hai ta cùng đi uống rượu!”
Trịnh Liệt đập tay hắn “Không thành vấn đề!”
An Thế Duy gật đầu rồi rời đi.
Trác Thư Nhiên và Trịnh Phỉ cùng trở về phòng dọn bàn ăn. Trịnh Phỉ chán ghét làm việc nhà, nhưng vừa nãy bị người ta cười nhạo, nhất thời không bỏ được sỉ diện nên không hoàn thành “nhiệm vụ” Trác Thư Nhiên phân phó, bây giờ muốn lấy ảnh chụp, chỉ có thể tiếp tục bị Trác Thư Nhiên “cưỡng bức làm việc”.
Trịnh Liệt ôm Trịnh Minh Bảo, vui vẻ nhìn Trịnh Phỉ.
Chỉ chốc lát sau, Ân Triệu Lan và Trần Đường ăn cơm xong đã trở lại.