Gina? Majors? Chelsey? Này cũng coi như có chút thế lực, cách đối nhân xử thế cũng có chút lươn lẹo. Nhưng muốn giỡn mặt trước mặt Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên thì còn chưa đủ tư cách.
Không nói tới Trịnh Phỉ giả bộ hôn mê, dù bị hai tên cận vệ của Gina kèm cặp vẫn có thể bình yên thoát khỏi sự khống chế, chỉ với sự bố trí từ trước của Trác Thư Nhiên cũng đủ để mọi người bình an rời đi. Thế mà Ân Triệu Lan lại đột nhiên tự cho mình thông minh, chủ động đồng ý lưu lại, “anh dũng hy sinh như một anh hùng, tạo đường sống cho những người khác”.
Trịnh Phỉ thiếu chút nữa ngậm mồm không được mà ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó bắt đầu nghi hoặc Trịnh Liệt như thế nào trước kia lại khăng khăng một mực bám dính một kẻ ngu xuẩn lúc nào cũng tự cho mình là đúng như vậy, thậm chí còn cự tuyệt “lời tỏ tình” của y.
Mắt Trịnh Liệt nhất định mọc lệch rồi!
So sánh với Ân Triệu Lan, chỉ số thông minh và tình yêu của Trịnh tứ thiếu y rõ ràng bỏ xa tên kia mười con phố.
Trịnh Phỉ phi thường vui mừng trước việc Ân Triệu Lan từ nay về sau có được một bà vợ và một đứa nhỏ, trở thành một người chồng kiêm người cha.
Đáng tiếc Trịnh Liệt không nghĩ vậy. Tạm thời cho dù là Ân Triệu Lan không tín nhiệm hắn hay là y cậy mạnh mới lựa chọn ở bên người Gina thì Ân phu nhân Nhiêu Tố Quyên bị bắt cóc, biến thành uy hiếp của Ân Triệu Lan, rồi lại có liên quan tới cái chết của Andre, mọi chuyện phát triển tới nông nỗi này, không thể chỉ để một mình Ân Triệu Lan gánh chịu hậu quả.
Nếu thật sự Ân Triệu Lan cứ mơ mơ hồ hồ lấy một nữ nhân từ đâu nhảy ra như vậy, sau đó tiện tay đổ vỏ cho một tên đã xuống mồ, cho dù là với Ân Triệu Lan hay Trịnh Liệt, đều là một loại vũ nhục. [Trịnh Phỉ: Xàm lol! Rõ ràng là ông luyến tiếc tên tiện nhân họ Ân kia! [╰╯]#]
Huống hồ, Gina cũng không tuân thủ lời hứa thả Ân phu nhân Nhiêu Tố Quyên.
Trịnh Liệt mượn nhân thủ của Tiêu Sân ở nước M, quyết định chia binh thành hai đường, một đường tìm người mất tích cho Phó Tranh, một đường khác giải cứu Ân Triệu Lan và Ân phu nhân. Việc này cần có sự phối hợp của Trác Thư Nhiên và Trịnh Phỉ.
Về phần Trác Thư Nhiên, Trịnh Liệt không lo lắng. Trước khi đi gặp Gina Trác Thư Nhiên đã đoán được vị trí Ân phu nhân bị giấu. Tuy rằng y không có hảo cảm với Ân phu nhân, nhưng khi làm việc y hoàn toàn có thể dẹp cảm xúc cá nhân qua một bên, đặt nhiệm vụ lên ưu tiên hàng đầu. Bởi vậy khi ở nhà Gina, Ân Triệu Lan chủ động phá hỏng kế hoạch của Trác Thư Nhiên, Trác Thư Nhiên có chút mất hứng. Nhưng Trịnh Liệt muốn đem người cứu ra, y vẫn như cũ toàn lực phối hợp.
Trịnh Phỉ thì khác. Bình thường phải trái trước sau có người vây quanh y rõ ràng có thể bình tĩnh đối phó, nhưng vừa đối mặt Trịnh Liệt thì liền thay đổi 180 độ! Phải làm nũng phải khen ngợi phải an ủi phải âu yếm, không cho y thống khoái y liền đùa giỡn ngang ngược, lăn lộn gào khóc, quả thực chả khác gì tiểu hài tử ba tuổi, đánh không được mắng không xong, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Y cũng không phải dạng ngốc ngốc khờ khờ dễ bị dụ như Trịnh Minh Bảo, chỉ cần cho một cục kẹo thì sẽ ngoan nửa ngày, mà ngược lại có thể huyên náo ồn ào tới mức khiến Trịnh Liệt hận chỉ muốn tặng y cái bạt tai.
Cơ mà chả biết Tiêu Sân cố tình hay vô ý lại đem toàn bộ nhân thủ ở nước M của Tiêu gia giao hết vào tay Trịnh Phỉ, do mình y điều phối. Nói cách khác, cho dù Trịnh Liệt có mở miệng mà Trịnh Phỉ không đồng ý thì hắn cũng không thể điều động người của Tiêu gia.
Hắn gọi điện cho Tiêu Sân kháng nghị, Tiêu Sân dùng thanh âm lạnh lẽo nói “Đang chăm con, không rảnh.” Ý là, nếu Trịnh Liệt trở về chăm con, hắn sẽ có thời gian rảnh để quản sự.
Sự nhẫn nại và tình thương mà Lý Hướng Nam dành cho trẻ con mạnh hơn người thường. Đại Bảo Tiểu Bảo tới Tiêu gia, ngoại trừ Phùng Lệ An yêu thích không buông tay thì còn có Lý Hướng Nam. Tiêu Sân dục vọng chiếm hữu mạnh, hận không thể khiến Lý Hướng Nam hai bốn trên hai bốn đều chỉ chú ý tới hắn, trời lại không thương ban cho hai đứa nhỏ cướp đoạt ái nhân của hắn, dù sao thì vì hắn, Lý Hướng Nam ngay cả công việc giáo sư cũng bỏ, phần lớn thời gian chỉ nhốt mình ở nhà. Hiện tại xem ra Đại Bảo Tiểu Bảo huyên náo không nhẹ, cho dù là Tiêu Sân thâm trầm bình tĩnh cũng khống chế không được mà tỏ thái độ oán hận bất mãn.
Trịnh Liệt nhớ tới tiếng khóc kinh thiên động địa của Đại Bảo Tiểu Bảo, làm bộ như không có nghe mấy lời này của Tiêu Sân, quyết đoán cúp máy.
Nhờ Tiêu Sân giải quyết không được, Trịnh Liệt chỉ có thể quay đầu tìm Trịnh Phỉ.
Tiểu hỗn đản ngạo kiều này đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, đầu ngẩng cao, mặt nghiêng qua một bên, bộ dáng chờ Trịnh Liệt tới vuốt lông. Lúc cứu Tần Trăn Trịnh Liệt đã không thực hiện lời hứa đáp ứng yêu cầu của y, Trịnh Phỉ liền tích một bụng đầy oán khí.
Trịnh Liệt nhìn cái dạng này của Trịnh Phỉ, chỉ cảm thấy tay bắt đầu ngứa. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, vẫy tay với Trác Thư Nhiên đang vô tình hữu ý lui một bên chuẩn bị xem chuyện vui. So về việc thức thời đúng lúc, chủ động tránh xa, Trác Thư Nhiên thật đúng là không bằng Tần Trăn, Trác Thư Nhiên chỉ thích mang nụ cười ôn hòa đứng xem.
Mắt Trác Thư Nhiên hiện lên chút ý cười, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Trịnh Liệt. Trịnh Liệt tựa tiếu phi tiếu dang tay, Trác Thư Nhiên vô cùng tự nhiên dựa sát vào người Trịnh Liệt, vòng tay ôm lấy thắt lưng tráng kiện rắn chắc của hắn. Trịnh Liệt ôm y, cúi đầu hôn lên môi Trác Thư Nhiên. Trác Thư Nhiên cong môi nở nụ cười, hai tay ôm lấy cổ Trịnh Liệt, hôn đáp lại.
Hai người tình chàng ý thiếp ngay trước mặt Trịnh Phỉ, không có âu yếm giao triền kịch liệt, chỉ có triền miên ôn nhu tràn đầy.
“Hai-người-tách-ra-cho-tôi! Tách ra!” Mặt Trịnh Phỉ sớm đã chìa tới bên này, nhìn Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên hôn say đắm tới khó chia lìa, y ngớ người ra một lúc rồi mạnh nhảy dựng lên thở hổn hển kêu to!
Vừa rồi y cố ý nghiêng mặt đi, kỳ thật dư quang khóe mắt vẫn để ý nhất cử nhất động của Trịnh Liệt, nhìn hắn chuẩn bị như thế nào để tới hống y hỗ trợ. Vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể hất mặt một phen, không nghĩ tới Trịnh Liệt lại kéo Trác Thư Nhiên tới bên người, ngay trước mặt y giở trò thân mật!
Dây thần kinh bình tĩnh của Trịnh Phỉ đứt cái phụt, tức giận tới mức chết đi sống lại!
(chỗ này tác giả để là “nhất Phật thượng điếu nhị Phật thăng thiên”, mình tra google thì không ra câu này, chỉ ra câu “nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên”, Phật giáo cho rằng mỗi lần thế giới trải qua một tiểu kiếp ( 1680 vạn năm) thì sẽ có phật xuất thế (sinh ra). Sau này dùng với ý nghĩa chết đi sống lại. Nguồn Amethyst)
Hai người “không coi ai ra gì” nghe được Trịnh Phỉ giậm chân, trong mắt thoáng hiện lên ý cười, tách nhau ra một chút. Trịnh Liệt giơ tay khoát lên vai Trác Thư Nhiên, hô một tiếng nghi vấn đầy xa cách với Trịnh Phỉ.
“Hửm?”
Trịnh Phỉ một tay chỉ hắn, oa oa kêu to “Lão ba thối, lão ba thối…” Y tức đến hai mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng liên tục, cộng thêm hai khối xanh tím trên mặt, có thêm vài phần đáng thương và ủy khuất.
Trịnh Liệt vừa rồi hạ quyết tâm trị y nên mới làm bộ làm tịch, giờ nhìn thấy y ủy khuất tới dạng này, trong lòng ẩn ẩn một mạt không đành lòng.
Hắn lại đưa tay xoa xoa hai thái dương “Câm miệng. Lại đây nói chuyện đường hoàng.”
Trịnh Phỉ nặng nề hừ một tiếng! Y hung hăng trừng mắt liếc Trác Thư Nhiên, ánh mắt thô lỗ không chút che giấu, bướng bỉnh nghiêm mặt nhảy vài bước, nhanh như chớp mở cửa phòng chạy đi!
Trịnh Liệt muốn gọi lại cũng không kịp, không biết làm thế nào chỉ biết trợn trắng mắt.
Trác Thư Nhiên tựa đầu ở hõm vai hắn cười khẽ nói “Cha nuôi, còn tâm tình tiếp tục không?”
Trịnh Liệt hầm hừ nhéo cái eo mềm dẻo của kẻ biết rõ còn hỏi này, Trác Thư Nhiên kêu “Au” một tiếng, cười tủm tỉm né người.
“Cha nuôi, chúc anh tuần thú vui vẻ.” Y chớp chớp mắt.
(tuần = thuần hóa)
Trịnh Liệt bật cười “Trở về rồi tôi xử lý cậu sau!”
Trác Thư Nhiên ôn nhu nói “Nếu anh còn chưa bị ép khô thì tôi không ngại lại đến một lần…”
Y giảo hoạt mị hoặc tươi cười ám chỉ cái “lại đến một lần” không phải chỉ đơn giản là hai người thượng giường, mà là giống lúc cùng Tần Trăn ba người vận động.
Trịnh Liệt mắt chợt lóe một mạt lửa nóng! Hắn vẫn nhớ mãi không quên trải nghiệm mới mẻ kia. Nếu ngoài Trác Thư Nhiên còn có thêm một con Bạo Long phun lửa….Với hắn và Trác Thư Nhiên, không tin không thể chế ngự người nào đó!
Trịnh Liệt ôm eo Trác Thư Nhiên, hôn y một cái “Chờ tôi quay về.”
Trác Thư Nhiên biết rõ trong đầu Trịnh Liệt hiện tại không phải thứ gì trong sáng, bất quá vốn là do y tự tiêm vào đầu hắn ý nghĩ đó, nếu muốn thừa nhận thì cũng là cam tâm tình nguyện, y ngẩng đầu hôn lại Trịnh Liệt, sung sướng đáp ứng.
Cảm xúc của Trịnh Phỉ khi đối mặt Trịnh Liệt kỳ thật không có gì khó hiểu, nói đại khái thì chính là tiểu hài tử muốn dùng cách quấy rối tùy hứng để thu hút sự chú ý của người lớn mà thôi.
Với năng lực của Trịnh Phỉ, nếu y thật sự muốn biến mất trước mặt Trịnh Liệt, đặc biệt là tại một quốc gia xa lạ, quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng khi Trịnh Liệt chậm vài bước đuổi theo thì Trịnh Phỉ đi ở phía trước cũng chỉ cách hắn hơn trăm mét, đủ để bóng dáng y vẫn nằm trong phạm vi tầm mắt của Trịnh Liệt.
Chẳng qua vì muốn nhấn mạnh việc “tui đang giận, tui đang dỗi, tui không thèm để ý tới ông”, Trịnh Phỉ nhìn thấy Trịnh Liệt đuổi theo chỉ nhẹ nhõm thở phào một hơi, chứ không cho Trịnh Liệt tới gần mình. Biểu hiện cụ thể chính là khoảng cách của hai người trước sau vẫn duy trì hơn trăm mét. Trịnh Liệt đi nhanh một chút muốn rút ngắn khoảng cách, kêu Trịnh Phỉ “Đứng lại”, Trịnh Phỉ liền đi nhanh vài bước, không đứng lại. Trịnh Liệt không lên tiếng, thả chậm cước bộ, Trịnh Phỉ cũng phối hợp với hắn đi đứng chậm rãi.
Trịnh Liệt nghĩ thầm rằng, đây chính là nguyên nhân khiến hắn kiên quyết không muốn tự mình nuôi Đại Bảo Tiểu Bảo. Con nít vừa ngây thơ vừa khó chịu, ngoại trừ việc không thể kéo lên giường thì không có gì khác, vừa thấy liền phiền đến muốn giết người.
Nói cho rõ ràng thì, tuy rằng Trịnh Minh Bảo là con nuôi chính thức của Trịnh Liệt, nhưng chân chính nuôi từ nhỏ đến lớn thì chỉ có duy Trịnh Phỉ. Trịnh Liệt đến nay vẫn nhớ rõ bộ dáng Trịnh Phỉ lúc bảy tuổi nước mắt nước mũi lưng tròng.
Hắn cảm thấy sự kiên nhẫn dành cho con nít kiệt ngạo nghịch ngợm đã dùng hết trên người Trịnh Phỉ rồi.
May mắn là chỉ có một đứa như vậy.
Trịnh Liệt thở dài trong lòng, kiên nhẫn hiếm thấy theo sát phía sau Trịnh Phỉ, chậm rãi bước đi, giống như tản bộ.
Trịnh Phỉ đi ở phía trước, thường xuyên lưu ý động tĩnh Trịnh Liệt ở phía sau. Thấy hắn không nói tiếng nào yên lặng đi sau mình, cơn giận của Trịnh Phỉ dần tiêu tán đi, bắt đầu cao hứng, cước bộ trở nên nhẹ nhàng.
Cơ mà, muốn Trịnh Phỉ hoàn toàn không chọc Trịnh Liệt tức giận, đêm nay là không có khả năng. Cho nên đi hơn nửa giờ, Trịnh Phỉ vẫn không cho Trịnh Liệt tới gần, duy trì vẻ ngạo kiều. Hoặc chính xác nên nói, y nhất thời tìm không ra bậc thang để đi xuống, bởi trừ bỏ đoạn đầu tích cực đuổi theo, Trịnh Liệt trở nên dù bận vẫn ung dung, đi theo một thời gian dài như vậy rồi vẫn không mừng không giận, không chủ động cầu hòa, làm cho Trịnh tứ thiếu nghẹn trong lòng tới mức nội thương.
Lúc này, bọn họ đang đi qua một ngõ nhỏ có chút náo nhiệt. Hai bên ngõ là đủ loại quán bar đặc sắc, các club cỡ nhỏ san sát nối tiếp nhau, từng đợt âm thanh hoặc sôi nổi hoặc trầm lắng truyền tới, kèm theo tiếng người cười nói ồn ào.
Trịnh Phỉ ra vẻ như không có việc gì hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng trộm liếc mắt về sau một cái.
Thân hình cao lớn mảnh khảnh, gương mặt tuấn mỹ của Trịnh Liệt ở đất nước xa lạ này vẫn xài được như cũ, không thiếu nam thanh nữ tú có ý đồ muốn tiếp cận hắn. Trịnh Liệt cười nói cùng bọn họ vài câu, chỉa chỉa Trịnh Phỉ cách đó không xa. Những người đó liền nhìn Trịnh Phỉ rồi cười nhẹ, ai cũng lộ ra biểu tình đồng cảm và hiểu rõ với Trịnh Liệt.
Trịnh Phỉ rõ rằng không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng mặt lại từng chút từng chút nóng lên.
“Tô…..” Một giọng nam đầy kinh ngạc đột nhiên truyền đến từ bên cạnh Trịnh Phỉ, sau đó, hai cánh tay hữu lực từ đâu xuất hiện, ôm chầm lấy Trịnh Phỉ!