Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 5

Tập đoàn Lệ thị.

Xe dừng lại trước cửa tập đoàn, Thẩm Tư Hạo nắm lấy tay Lệ Tư Dạ và theo anh vào trong trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người. Đây là lần đầu tiên họ thấy Lệ tổng có vẻ dễ chịu với trẻ nhỏ như thế, anh thường không thích phí thời gian với chúng, bởi lẽ con nít thì quá phiền phức.

Tập đoàn Lệ thị là một tòa nhà khổng lồ chiếm giữ cả một khu đất lớn, bao gồm nhiều công ty con ở các lĩnh vực khác nhau. Nơi mà Thẩm Tư Hạo được đưa tới là công ty mẹ. Khi nhìn thấy ông chú mình nhắm trúng giàu có đến độ này, cậu đã thấy hài lòng rồi. Quả nhiên rất hợp với mẹ!

Thẩm Tư Hạo đột nhiên dừng lại khiến Lệ Tư Dạ chú ý, anh cúi đầu liền nghe thằng bé nói:

“Chú ơi, mẹ vừa nhắn tin cho cháu và nói là mẹ đang ở sân bay. Chú đưa cháu về đó được không?”

Thật ra làm gì có tin nhắn nào, cậu bé chỉ muốn về vì thấy nhớ mẹ thôi.

Trợ lý ở phía sau nghe xong lời của Thẩm Tư Hạo mà nghệt mặt ra nhìn thằng bé, đây là đang đùa giỡn bọn họ à? Vừa rồi hắn bị bỏ lại ở sân bay, sợ Lệ tổng phật ý nên bắt taxi rồi điên cuồng hối tài xế chạy về công ty, kết quả mới đuổi tới thì nghe được chuyện cười này. Hắn không bị say xe, nhưng đi đi về về nhiều lần trên một đoạn đường như thế sẽ khiến hắn cảm thấy buồn nôn đó, đừng có giày xéo tấm thân tàn này nữa mà!

Trợ lý ngẩng đầu quan sát Lệ Tư Dạ, thấy Lệ tổng nhà mình im lặng thì tim đập như điên, mồ hôi cũng chảy ra trên trán. Vốn ghét việc tiêu tốn thời gian vô nghĩa, Lệ tổng sẽ xử lý thế nào? Chắc không phải chuẩn bị đóng gói gửi thằng bé về lại sân bay chứ hả?

Khác với suy nghĩ của trợ lý, Lệ Tư Dạ phá lệ dễ chịu, gật đầu đồng ý với Thẩm Tư Hạo:

“Chú sẽ đưa cháu quay lại sân bay, nhưng lần sau không được tùy hứng với người khác như thế, hiểu không?”

“Cháu hiểu rồi, yêu chú!” Thẩm Tư Hạo suýt thì ôm hôn ông chú đẹp trai lại còn tốt bụng này, nhưng ngẫm một lát hai người đều là con trai, nên cậu nhóc chỉ ôm chân ông chú mà thôi.

Trợ lý không còn lời nào để phát biểu nữa, ngậm miệng để tránh nhiều chuyện và bị Lệ tổng phạt. Nhưng mà nhìn thế nào hai người họ cũng có vẻ như là cha con, làm hắn suýt lên tiếng cảm thán. Cái khuôn mặt này giống như cùng một khuôn đúc ra, chỉ khác ở chỗ Lệ tổng là phiên bản đời đầu, còn nhóc Thẩm Tư Hạo thì là phiên bản đời sau. Nhắc tên hai người mới thấy, đều có chữ “Tư” kia kìa!

Lần này Lệ Tư Dạ không đi một mình, phía sau còn có hai chiếc xe bảy chỗ theo sát để bảo vệ cho anh. Việc hôm nay bị bám sát cần phải lưu ý, người khác dám ngang nhiên khiêu khích anh như thế, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Về đến sân bay, Thẩm Tư Hạo vừa nhảy xuống xe thì đã nhìn thấy mẹ mình đang đứng chờ cách đó không xa, ngay vị trí cũ, có lẽ là sợ cậu không tìm thấy. Mới xa mẹ có một lát mà đã thấy nhớ mẹ rồi! Chân nhỏ vội vàng di chuyển, thân hình bé xíu của cậu nhóc lao nhanh về phía trước.

Lệ Tư Dạ vốn không định xuống xe, nhưng thấy dáng vẻ của Thẩm Tư Hạo háo hức, anh cũng mở cửa ra ngoài.

Mà ngay lúc đó, Thẩm Nguyệt còn chưa nhìn thấy con trai đang chạy qua chỗ cô bởi vì cô đang bị em họ và bạn trai cũ quấy rầy. Hai người này ở cùng nhau, Thẩm Na từ đầu đến cuối vẫn luôn nhiệt tình dán vào người Dương Lâm đã đủ cho cô đoán ra mối quan hệ mờ ám giữa họ.

Việc Thẩm Nguyệt làm ngơ không muốn nói chuyện với họ khiến Dương Lâm thấy rất khó chịu:

“Vừa rồi cô lấy trộm đồ là vì thích viên kim cương trong túi phải không? Con người cô sao có thể mặt dày như vậy nhỉ?”

Cái gì vậy? Thẩm Nguyệt cảm thấy người này chẳng khác gì một con côn trùng lén chui vào màn của người khác khi họ ngủ, vô cùng phiền, chỉ muốn một tay tát chết hắn. Ngày xưa mắt cô mù mới để ý đến người như vậy! Cô liếc mắt nhìn hắn:

“Thần kinh của anh có vấn đề hay sao?”

Cô thậm chí lười nói thêm câu thứ hai với loại người này, nắm lấy va li định đi thì tay phải bị kéo lại, Dương Lâm giữ lấy cổ tay cô, không cam lòng mà nói:

“Tôi còn chưa nói xong mà cô đi đâu vậy?”

“Buông tay!” Thẩm Nguyệt ghét bỏ giật tay về.

“Cô… Ánh mắt gì thế kia? Tưởng mình thanh khiết, cao quý lắm hay sao? Người đàn bà dơ bẩn và không biết xấu hổ này! Tôi biết thừa trong lòng cô thích viên kim cương của Thẩm Na!”

Nhìn Thẩm Nguyệt bây giờ khác xưa, trở nên xinh đẹp và có khí chất hơn nhiều, Dương Lâm tay chân ngứa ngáy một cách khó hiểu. Nhưng mà thái độ của cô như đang xem thường hắn, khiến lòng tự tôn của hắn bị đả kích nghiêm trọng. Một người phụ nữ bị hắn đá mà thôi, còn dám từ chối hắn?

Trước những câu nói mang tính sỉ nhục người khác như vậy, Thẩm Nguyệt chưa kịp nóng giận thì người xung quanh đã cáu giúp cô.

“Cậu gì kia, ban nãy cậu không thấy màn hình phát đoạn video xin lỗi cô gái này à?”

“Đúng vậy, người ta đã bắt trộm giùm còn bị chửi oan, tôi thấy cậu nên xem lại bản thân đi. Đàn ông con trai, đừng có nhiều lời như thế.”

Thẩm Nguyệt cũng phải lên tiếng: “Anh nên cởi quần ra đi, đừng mặc quần nữa, tôi cảm thấy anh rất có tố chất để mặc váy.”

Câu nói của cô khiến sắc mặt Dương Lâm đỏ bừng lên, tức giận không nhẹ. Nhưng không chỉ hai, mà rất nhiều người bắt đầu bất bình trước việc Dương Lâm lôi kéo làm phiền Thẩm Nguyệt và lên tiếng chất vấn hắn. Hắn tức tối quát lên:

“Đây là vị hôn thê của tôi, tôi có quyền dạy bảo cô ta! Các người đừng có xen vào!”

Hôn thê cơ à? Thẩm Nguyệt bật cười thành tiếng, cảm thấy bọn họ như một đám khỉ đang nhảy nhót trước mắt cô. Chuyện cười cũng không hài hước bằng câu nói này của Dương Lâm. Sau khi cô bị làm nhục, hắn đã mắng chửi cô thậm tệ thế nào hắn đều quên hết rồi?

Lúc này, Thẩm Na kéo tay áo Dương Lâm khuyên nhủ:

“Anh, đừng như vậy. Ở đây có nhiều người đang nhìn mà…”

“Buông ra! Cô cút sang bên cạnh!”

Dương Lâm điên lên thì người nào hắn cũng mắng được, hắn đẩy đầu Thẩm Na một cái thật mạnh làm cô ta lảo đảo lui về sau mấy bước. Nghĩ bị hắn đối xử như thế cũng chỉ vì Thẩm Nguyệt xuất hiện ở đây, oán hận điên cuồng xông lên trong lòng Thẩm Na. Cô ta nuốt không trôi cục tức này!

“Các người muốn ồn ào thì về nhà mà ồn ào, đây là nơi công cộng.” Thẩm Nguyệt lui về sau để tránh bị họ chạm tới, cô phải đi tìm con trai trước, giờ không biết thằng bé đang ở đâu. Dù xã hội hiện đại không còn nhiều kẻ xấu hoành hành như trước kia, nhưng lưu manh giả danh tri thức cũng không ít.

Dương Lâm phát rồ lên khi thấy Thẩm Nguyệt xoay người sang chỗ khác:

“Muốn đi? Ai cho cô đi! Người phụ nữ da mặt dày, vô sỉ này!”

Bước chân của Thẩm Nguyệt hơi dừng, cô có xúc động muốn quay sang đánh chết cái tên điên này, nhưng đúng lúc đó, sau lưng cô vang lên giọng nói trầm ấm của một người:

“Người khác muốn đi cũng phải xin phép cậu à?”

Thẩm Nguyệt nâng mắt lên, phát hiện đó là một người đàn ông có khuôn mặt đẹp đến choáng ngợp. Mày kiếm, mắt sáng, ngũ quan hết sức tinh tế. Anh ta đang nói giúp cô?
Bình Luận (0)
Comment