Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 59



Tuy rằng hiện tại trở thành kẻ máu mặt ở Vân Thành vì một hơi hạ bệ được Lệ Tư Dạ, nhưng số người thật tâm phục tùng Lệ Tư Không thì ít, người phản đối thì nhiều.

Bởi lẽ một kẻ tàn độc như hắn nắm quyền lực trong tay, cấp dưới sao có thể yên tâm? Những đối tác vẫn đang qua lại với Lệ thị càng sợ hãi bất an, sợ rằng một ngày nào đó bị hắn đâm sau lưng.
Mọi người đều im lặng trước tin tức chủ tịch tập đoàn Lệ thị biến mất, dù vậy, trong lòng họ đã rõ ràng kẻ làm ra chuyện này là ai.
Cuộc họp kín của một số thành viên theo chân Lệ Tư Dạ diễn ra tại một khách sạn, trong phòng VIP kín đáo.
“Một người đang sống sờ sờ đâu thể nói mất tích là mất tích được.”
“Tôi lên rằng Tư Dạ đang ở nơi nào đó chuẩn bị trở về, cho dù không về nữa, tôi cũng sẽ chống chọi đến cùng.” Một người kiên quyết.
“Lệ nhị thiếu gia đang cưỡng ép các cổ đông ủng hộ hắn, như vậy, chỉ sợ Lệ thị một thời gian nữa liền sụp đổ.”
“Đúng thật là một rừng không thể chứa hai hổ mà…”
Trước giờ họ vẫn luôn không chú ý đến Lệ Tư Không, ở Tân Kim hắn còn có chút danh tiếng, nhưng thả ở Vân Thành, người ngoài chỉ biết đến hắn như “em trai của Lệ tổng” không hơn.

Đối với việc này, Lệ Tư Không cảm thấy rất nhục nhã, cho nên bất kỳ ai dám hé răng so sánh hắn và anh trai thì sẽ bị hắn cho vào danh sách đen và xử lý ngay.
Lệ Tư Không ngồi trên chiếc ghế chủ tịch ở Lệ thị, hai tay dang rộng ra, ngửa mặt hít một hơi thật sâu.

Mùi hương thanh mát trong phòng làm việc khiến cho hắn cảm giác bản thân như chúa trời, hắn đã chiến thắng, đã có được thứ mà bao lâu nay hắn mong muốn.
Hắn ngoác miệng cười và nói chuyện với không khí:
“Ha ha ha, Lệ Tư Dạ, anh không ngờ đến phải không?”
“Tôi thắng rồi, ván bài này tôi đã bày ra suốt mười mấy năm!”

Từ khi còn nhỏ, hắn đã thua kém Lệ Tư Dạ ở nhiều mặt, từ học tập, lễ nghi, giao tiếp, cho đến thân thủ, mỗi lần luyện tập với các vệ sĩ hắn đều bị đánh cho bầm dập, mà Lệ Tư Dạ thì có thể dễ dàng hoàn thành bài kiểm tra.

Thứ duy nhất hắn giỏi hơn Lệ Tư Dạ là sự nhẫn nại, sự kiên nhẫn mà hắn rèn luyện qua bao năm.
Suy cho cùng, Lệ Tư Dạ quá mềm lòng với em trai của mình.

Anh có không ít hơn trăm ngàn cơ hội để thủ tiêu đứa em trai âm hiểm này, nhưng anh đã không làm vậy.
Đang lúc Lệ Tư Không hưởng thụ sự sung sướng tận linh hồn, cửa phòng vang lên âm thanh cộc cộc.
Bên ngoài, Thẩm Nhất Độ xuất hiện cùng một chồng tài liệu dày cộm.

Trước khi Lệ Tư Không hoàn toàn nắm giữ thì sự tồn tại của trợ lý Thẩm là cần thiết, không có người này, hắn khó mà điều hành một tập đoàn lớn như Lệ thị khi kinh nghiệm còn quá ít ỏi.
“Đây là những tài liệu cần giải quyết.” Thẩm Nhất Độ nói rồi đặt xấp giấy trên tay lên bàn, vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Thái độ của cậu không tốt lắm đâu, trợ lý Thẩm.” Lệ Tư Không đanh mặt, đột nhiên đập bàn đứng lên và nói: “Có phải cậu cảm thấy tôi không xứng với vị trí này không? Hả?”
Thẩm Nhất Độ mỉm cười, không sợ hãi chút nào:
“Quả thật không xứng.”
Người như Lệ Tư Không có tham vọng quá lớn, không điều khiển được bản thân và bị dã tâm chi phối, Thẩm Nhất Độ cảm thấy hắn ta chẳng có một chút tố chất nào cả.
Lệ Tư Không đâu ngờ được tên khốn trước mắt lại dám nói thẳng với mình một câu như vậy, tức giận vung chân lên, động tác nhanh gọn đạp ngay vào bụng Thẩm Nhất Độ một cái thật mạnh.
Rầm.
Trợ lý Thẩm lảo đảo ngã xuống sàn nhà, ôm bụng ho lên khù khụ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lệ Tư Không, dù rất đau nhưng miệng vẫn cười nói:
“Ha, Tư Không, mày không xứng! Cả đời này cho dù mày có cố gắng thế nào thì cũng không ai thật lòng công nhận mày đâu!”
“Mày dám!” 
Lệ Tư Không quát lên, xông tới đá liên hoàn vào người Thẩm Nhất Độ, vẻ mặt phẫn nộ cùng cực.

Dám sỉ nhục hắn! Tên khốn này ỷ vào vị trí của mình trong Lệ thị mà động vào lòng tự tôn của hắn! Hắn thật muốn đánh chết tên trợ lý chó má này!.

ngôn tình tổng tài
Bốp bốp bốp.
Lệ Tư Không tựa như phát điên mà ra sức đánh đập Thẩm Nhất Độ, Thẩm Nhất Độ cắn răng chịu đựng, dùng tay bảo vệ đầu và vị trí yếu hại.
Sau khi đánh sướng chân rồi, Lệ Tư Không dừng lại và gọi người tới vác Thẩm Nhất Độ đã bất tỉnh ra ngoài, dặn dò:
“Mang hắn tới bệnh viện, bây giờ còn chưa để hắn chết được!”
Bảo vệ trông thấy mặt mũi Thẩm Nhất Độ bầm dập thì ấm ức thay, nhưng bọn họ cũng chỉ là những kẻ làm công ăn lươn nhỏ bé như con kiến, không thể phản kháng được.
Hôm đó, Thẩm Nhất Độ trở về nhà trong tình trạng toàn thân không lành lặn.

Hắn không hối hận khi mắng tên cặn bã kia, nhưng khi về đến trước cửa, hắn lại hối hận vì việc khác.

Để Lệ Từ sống chung với hắn làm gì chứ?
Khoảnh khắc hắn xuất hiện trước mặt Lệ Từ với đôi mắt sưng vù và thâm tím, Lệ Từ cứng đờ lại, nhìn hắn, sau đó lã chã rơi nước mắt.
Lệ Từ xông tới bên cạnh hắn, luống cuống không biết phải làm sao:

“Nhất Độ, cậu làm sao thế?” 
“Không sao, bị chó cắn.” Thẩm Nhất Độ nói.
“Có phải do Lệ Tư Không đánh cậu không?” Lệ Từ che miệng để không phát ra tiếng nức nở.
“...”
Hắn không nói, Lệ Từ cũng đoán được chắc chắn là tên khốn kia!
Cô nhanh chân chạy đi tìm thuốc làm tan máu bầm, chăm sóc Thẩm Nhất Độ cẩn thận, tỉ mỉ.
Đêm đến, Thẩm Nhất Độ phát sốt.
Lệ Từ ở bên cạnh giường chăm sóc hắn, quên cả ăn cơm tối, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai đã gần như biến dạng của hắn, đưa tay sờ vào gò má sưng đỏ, khóc không thành tiếng:
“Sao cậu lại ngốc vậy? Nếu hắn ta đánh cậu, cậu có thể bỏ chạy mà.”
Cô nắm chặt tay Thẩm Nhất Độ, cũng không rõ bản thân ngủ quên khi nào.
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi vào căn phòng nhỏ.

Thẩm Nhất Độ tỉnh dậy nhìn thấy Lệ Từ gục bên giường mình, trái tim liền đập mạnh hơn bao giờ hết.

Hắn nhúc nhích tay, phát hiện cô đang giữ chặt mình, kể cả khi ngủ say! Hắn đưa tay còn lại sờ lên tóc người con gái đã thức đêm vì mình, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô.
...
Chuyện Lệ Tư Không thâu tóm Lệ thị đã không còn là bí mật gì nữa.
Thẩm Triết gần đây vô cùng vui sướng vì người gặp họa, chỗ dựa vững chắc của Thẩm Nguyệt đã sụp đổ rồi, trong lòng ông ta nghĩ rằng sẽ có cơ hội để trở mình, cho nên lúc đi làm rất huênh hoang.
Buổi sáng nắng đẹp, Thẩm Nguyệt bước xuống từ chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt, sau đó dắt tay con trai tiến vào Thẩm thị.

Hiện tại, sau nhiều ngày nỗ lực, cùng với sự giúp đỡ âm thầm từ Khu Biệt, cô đã là cổ đông lớn nhất của Thẩm thị.
Cô đến đây đương nhiên có một mục đích chính, đó là giành về vị trí vốn thuộc về cô.
Một cuộc họp cổ đông khẩn cấp được tổ chức ngay trong ngày, mà người cuối cùng xuất hiện trong cuộc họp ấy không ngờ lại là Thẩm Triết.
Ông ta đứng ở gần cửa, nhìn một lượt tất cả mọi người, nội tâm sóng gió cuộn trào.

Tại sao hôm nay có cuộc họp mà ông ta lại không biết? Chuyện gì xảy ra vậy?
Khi đưa mắt nhìn về phía ghế chủ tịch, Thẩm Triết cứng đờ người.

Nơi đó, Thẩm Nguyệt mặc một bộ váy màu lam đơn giản đang ngồi vắt chéo chân quan sát ông, khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo:
“Thẩm tổng, ông ngồi đi chứ?”
Sắc mặt Thẩm Triết tái xanh, người bên cạnh phải kéo ghế và ra hiệu cho ông ta ngồi xuống thì ông ta mới phục hồi tinh thần lại.
Thẩm Nguyệt không thể cứ trơ mắt nhìn Lệ Tư Dạ bị người ta bắt nạt được, tuy rằng Thẩm thị không thể so sánh với Lệ thị, nhưng cô cần nhanh chóng có riêng cho mình một chút quyền lực trong tay, ít nhất thì đến lúc nguy cấp phải bảo vệ được bản thân.

Vì vậy mà cô đã đẩy nhanh quá trình ép mua ép bán, chính thức cướp được vị trí đại cổ đông.
Con trai của cô ở bên cạnh ngoan ngoãn ngồi xem, không ai hiểu tại sao Thẩm Nguyệt lại mang đứa trẻ ấy đến, nhưng họ cũng không hề phản đối.
Thẩm Nguyệt khí thế không thể đỡ, bắt đầu cải cách lại toàn bộ hệ thống của Thẩm thị.


Trước tiên, giáng chức Thẩm Triết vì ông ta quá bất tài.
Cô nhờ con trai mở một tệp thông tin lên, đó là doanh thu hàng tháng của Thẩm thị.

Dựa theo biểu đồ mà nói, quý này thua lỗ rất nghiêm trọng, tất cả đều thuộc về những hạng mục Thẩm Triết chịu trách nhiệm. 
Thẩm Triết nhíu mày nói:
“Ai cũng biết con rồng lớn nhất của nền kinh tế Vân Thành là Lệ thị đang gặp trắc trở, ngay cả những nơi khác cũng bị ảnh hưởng, sao có thể vì lý do đó mà cách chức tôi?”
Ở công ty, bọn họ không quan tâm vai vế trong gia đình, Thẩm Triết cũng chẳng thèm xem Thẩm Nguyệt là cháu mình.
Ngón tay Thẩm Tư Hạo nhúc nhích, trên màn hình lại hiển thị một loạt số liệu khác.

Cô nói:
“Sự việc của Lệ thị quả thật ảnh hưởng rất nhiều đến những công ty tầm trung và nhỏ xung quanh, nhưng đây không phải là một mối nguy hiểm, mà là một cơ hội tốt để vươn mình.

Thẩm tiên sinh, ông vẫn luôn chần chờ không sớm đưa ra quyết định khiến rất nhiều mặt hàng bị tồn đọng, hơn nữa khâu quản lý lỏng lẻo quá mức, nhiều hàng hóa bị lỗi, hư hỏng, khách hàng liên tục phản hồi không tốt về chúng ta ông cũng chưa giải quyết được! Chuyện này có thể đổ lỗi của Lệ thị sao? Tất cả những gì ông làm đều dẫn đến thua lỗ!”
Giọng của cô đanh thép, nói câu nào cũng đều nhằm vào Thẩm Triết.

Những người ngồi ở đó cũng vội vàng chối bỏ trách nhiệm và đưa ra ý kiến về cách làm việc thiếu quyết đoán, chậm chạp của ông ta.
Rất nhiều người đã bất mãn từ lâu, thường xuyên kiến nghị, nhưng Thẩm Triết đều lờ đi bởi họ không theo phe cánh của ông ta.

Cho đến nay, những lời nói của họ mới được xem trọng.
Thẩm Nguyệt đưa một tay lên, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Thẩm Triết rồi nói:
“Tại đây, tôi muốn mọi người bỏ phiếu về đề nghị vừa rồi của tôi, ai đồng ý cách chức Thẩm tiên sinh mời giờ tay lên.”
Có người lục tục giơ tay theo, có người chần chừ đưa mắt nhìn nhau.

Đại đa số những người đồng ý với Thẩm Nguyệt đều là người ủng hộ cô, hoặc có mối thù sâu sắc khó nói với Thẩm Triết.

Nhìn một lượt, kết quả biểu quyết nghiêng hẳn về một phe.

Cho dù có một vài cổ đông ngồi ở thế trung lập không chịu lên tiếng đi nữa thì Thẩm Nguyệt vẫn chiếm được lòng tin của hai phần ba người ở đó, hoặc là nói, họ tin vào sự phát triển của cô trong tương lai.
Thẩm Nguyệt vừa trở về nước chưa lâu mà cổ phần của cô hiện tại đã nhiều nhất Thẩm thị, họ cảm thấy cô là một người mà họ không thể khinh thường, mạnh mẽ, có cá tính, rất đáng để họ ủng hộ..


Bình Luận (0)
Comment