Cha Và Con

Chương 7

Đêm đó họ ngủ trong chiếc xe tải.Sáng ra trời mưa đã tạnh, hai cha con dỡ đồ ra khỏi chiếc xe kéo đưa qua gầm xe sang phía bên kia rồi lại chất đồ lên xe.Phía dưới cầm khoảng vài chục mét, họ trông thấy lốp xe bị đốt cháy đen thui.Anh đứng nhìn chiếc xe móoc.

-Theo con thì dưới đó có gì không?

-Con không biết.

-Có lẽ không.Đã có người đến trước chúng ta rồi.

-Mà cũng chả cách nào xuống đó được cha ạ.

-Nghe như là rỗng bên trong.Có thể vào từ trên mái, ai đó đã cắt một lỗ ở bên cạnh.

-Nhưng họ cắt bằng gì, cha?

-Thế nào mà chả tìm ra vật gì để cắt.

Anh cởi chiếc áo choàng ra rồi đặt nó nằm vắt ngang chiếc xe kéo.Chân tì vào chiếc cản sốc ở đầu xe, anh trèo lên mui xe rồi trèo qua tấm kính chắn gió lên mái.Kim loại ẩm ướt phía dưới chân.Từ trên đó anh đứng nhìn xuống dòng song rồi lại nhìn thằng bé.Nó trông rất lo lắng.Vịn vào đầu xe móoc, nó nhổm dậy rồi đặt một chân lên hờ xe.

Anh phát hiện một chiếc cửa sổ trổ trên mái khoảng gần giữa nóc xe.Anh khom người lần đến bên chiếc cửa sổ.Tấm kính che đã không còn.Từ trong chiếc xe mốc, một mùi chua chua xộc lên mũi.Mùi này anh đã ngửi đâu đó rồi.Chợt nhớ mình có một tờ tạp chí trong túi, anh lấy ra rồi xé một số trang, vo lại, rồi châm lửa đốt.Anh thả miếng giấy đang cháy vào bên trong khoang xe tối đen.Lửa bùng lên.Trông có vẻ rất sâu.Anh lấy tay che mắt khỏi ánh lửa cháy sáng.Bây giờ anh có thể nhìn thấy phía sau của chiếc hộp .Những xác chết! Những xác chết nằm phơi trong mọi tư thế, khô quắt và teo tóp trong những bộ quần áo mục nát.Lửa lóe lên rồi tắt ngóm tạo ra một hình ánh sáng nóng như hình của một bong hoa, một bong hồng bị nung chảy.Cả khoang xe lại tối đen.

Đêm đó họ cắm trại trong khu rừng bên bờ song.Từ chỗ họ có thể trông thấy một vùng đất bằng phẳng chạy dài về phía nam.Anh nhóm đống lửa để nấu ăn sau một tảng đá.Họ ăn những cây nấm Moscela cuối cùng và một hộp rau bina.Về đêm bão nổi lên ở vùng núi phía trên họ.Tiếng sấm nổ rền như tiếng đại bác.Ánh chớp lóe lên, xé toạc màn đêm, làm tan biến đi cái thế giới nhờ nhờ, ảm đạm.Thằng bé bám chặt tay cha.Mọi vật rơi vào tĩnh lặng.Sau đó mưa đá bắt đầu rơi lộp bộp một lúc rồi những giọt mưa lạnh buốt từ từ rơi xuống.

Anh tỉnh dậy lần nữa.Trời vẫn tối, mưa đã tạnh.Từ dưới thung lũng tỏa ra một luồng ánh sáng màu khói.Anh nhỏm dậy đi dọc đỉnh núi.Một đám cháy kéo thành vệt dài hàng dặm.Anh ngồi xuống để quan sát.Mùi khói.Anh nhấm nước bọt vào ngón tay rồi giơ ra trước gió.Anh quay lại chỗ thằng bé.Miếng vải nhựa được thắp sáng từ bên trong.Thằng bé đã tỉnh dậy.Chiếc lều dựng tạm bằng chiếc vải nhựa trông mong manh, yếu ớt.Một cái gì đó không diễn tả được.

Cả ngày hôm sau họ đi trong làn khói từ đám cháy rừng.Khói tỏa ra từ mặt đất như sương mù.Những hàng cây lơ thơ cháy đen thui dọc con dốc trông giống như những ngọn nến của những kẻ ngoại đạo.Cuối ngày, họ đến một nơi mà đám cháy đã lan qua cả con đường.Lớp đá dăm vẫn còn ấm và bắt đầu mềm ra ở đoạn đường sau đó.Lớp mát tít đen nóng dính mút đôi giày của hai cha con rồi bẹt ra dưới chân họ.Đi được một lúc họ dừng lại.

-Mình phải đợi thôi con ạ.

Họ quay lại chỗ cũ và dựng tạm chiếc lều.Khi họ lên đường vào sáng hôm sau, lớp đá dăm đã nguội.Chả mấy chốc họ phát hiện một vệt dấu chân hằn vào lớp nhựa đường.Những dấu chân còn rất mới.Ai đó đã ra khỏi khu rừng vào ban đêm và tiếp tục đi dọc con đường bị lửa thiêu cháy này.

-Ai hở cha?

-Cha không biết.Làm sao mà biết được chứ.

Họ bắt gặp người đàn ông đó đang lê bước dọc con đường, thi thoảng dừng lại để cúi xuống nhìn rồi lại do dự khi cất bước tiếp theo.

-Mình làm gì bây giờ cha?

-Không sao con ạ.Cứ đi theo ông ta và xem ông ta làm gì.

-Phải cẩn thận cha ạ.

-Ừ, phải cẩn thận.

Hai cha con đi theo người đàn ông.Nhưng nếu ông ta cứ đi chậm thế này thì họ mất nhiều thời gian quá.Cuối cùng thì người đàn ông ngồi xuống và không đứng lên nữa.Cả người ông ta ám đầy khói bụi, quần áo cháy xém, đen kịt, một con mắt đã bị cháy đen nhắm lại.Tóc ông ta chỉ còn lại lớp tro phủ trên cái sọ đen sạm.Khi họ đi ngang qua, người đàn ông cúi xuống như thể ông ta đã làm điều gì sai trái vậy.Đôi giày ông ta buộc chằng chịt dây sắt, phủ kín nhựa đường.Ông ta ngồi đó im lặng, khom người trong bộ quần áo rách mướp, tơi tả.Thằng bé liên tục ngoái đầu nhìn lại.Nó thì thầm:

-Cha, ông ta bị làm sao vậy?

-Bị sét đánh.

-Mình giúp ông ta chứ cha?

-Không.Chúng ta không thể giúp ông ta được.

Thằng bé chốc chốc lại giật áo cha.

-Cha.

-Thôi đi.

-Mình giúp ông ta chứ cha?

-Không.Chúng ta không thể.Chả có gì có thể giúp ông ấy bây giờ cả.

Họ lại tiếp tục đi.Thằng bé đang khóc, chốc chốc lại ngoái nhìn phía sau.Khi họ xuống dưới chân đồi, anh dừng lại nhìn thằng bé rồi lại ngước lên phía con đường đằng sau.Người đàn ông bị sét đánh cháy đã ngã dụi xuống đường.Xa quá nên anh không thể nhìn rõ hơn.

-Cha xin lỗi nhưng chúng ta không có gì cho ông ta cả.Chúng ta cũng chẳng có cách nào giúp ông ta.Cha thấy thương cảm cho ông ta nhưng chúng ta không có cách nào giúp ông ấy.Con biết điều đó phải không?

Thằng bé nhìn xuống rồi gật đầu.Họ lại tiếp tục đi.Giờ thì thằng bé không còn ngoái lại nhìn nữa.

Trời đã tối.Từ những đám cháy hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt, ảm đạm.Vũng nước đọng bên lề đường đen quánh lại.Bóng đêm nuốt chừng những dãy núi.Hai cha con vượt qua một chiếc cầu bằng bê tông bắc ngang qua một dòng sông.Tro bụi, than bùn lẫn với những miếng gỗ đã bị cháy thành than chảy thành dòng chầm chậm.Sau cùng họ không đi tiếp nữa mà quay về dựng lều dưới chiếc cầu.

Anh đã mang theo chiếc ví này từ lâu lắm rồi.Nó hằn thành từng mảng trên chiếc quần của anh.Một hôm anh ngồi xuống bên vệ đường, móc chiếc ví ra rồi xem xét từng thứ bên trong đó.Một ít tiền, những chiếc thẻ tín dụng, bằng lái xe của anh.Một bức ảnh của người vợ.Anh trải tất cả trên mặt đường, giống như đang chơi bài vậy.Ném chiếc ví da màu đen bóng mồ hôi về phía khu rừng xong, anh ngồi ngắm tấm ảnh.Sau cùng anh bỏ tấm ảnh xuống vệ đường, đứng dậy.Hai cha con lại lên đường.

Trời đã sáng.Anh nằm ngắm những chiếc tổ nhạn bằng đất sét trong các góc dưới chân cầu.Anh nhìn thằng bé nhưng nó nằm xoay lưng lại phía anh, mắt nhìn chăm chăm về hướng dòng song.

-Chúng ta không thể làm gì cho ông ấy được.

Nó vẫn im lặng.

-Ông ta sẽ chết.Chúng ta không thể chia sẻ những cái mà chúng ta có nếu không chúng ta cũng sẽ chết.

-Con biết.

-Thế thì khi nào con bắt đầu nói chuyện với cha?

-Con đang nói đây thôi.

-Thật không?

-Vâng.

-Thế thì tốt rồi.

-Vâng.

Họ gọi anh từ phía bên kia song.Những vị thần trong bộ quần áo tơi tả, vai thõng xuống, đang lên bước qua vùng đất tiêu điều, hoang vắng.Họ đi trên đáy song khô nứt nẻ như một chiếc đĩa bị rơi vỡ.Đám cháy khủng khiếp còn để lại những vệt dài trên bãi cát bị cô đặc quánh lại.Những bóng người khuất dần phía xa.Anh tỉnh giấc và nằm im trong đêm tối.

Đồng hồ chỉ đúng 1 giờ 17 phút.Một tia sáng lóe lên, sau đó là một loạt những chấn động.Anh thức dậy đến bên cửa sổ.

-Cái gì vậy anh?

Cô hỏi nhưng anh không trả lời.Anh đi vào trong phòng tắm bật công tắc đèn.Điện đã mất.Một thứ ánh sáng màu hồng lóe lên trên cửa kính.Anh quỳ xuống rồi nâng chiếc đòn bẩy để chiếc bồn tắm không rung nữa rồi vặn hai vòi nước to hết cỡ.Cô đang đứng bên bậu cửa trong bộ đồ ngủ, một tay bấu chặt khung cửa, một tay xoa nhẹ bụng.

-Cái gì vậy anh? Cái gì đang xảy ra vậy?

-Anh không biết.

-Anh đang tắm à?

-Không.

Lâu lắm rồi, đã có lần anh thức giấc trong một khu rừng cằn cỗi, nằm nghe tiếng lũ chim di cư trong bóng đêm.Chúng đậu kín mặt đất như lũ côn trùng phủ kín mép một cái bát.Anh cầu chúc cho chúng mọi sư may mắn.Rồi chúng biến mất và không bao giờ quay trở lại.

Anh tìm thấy một cỗ bài từ chiếc ngăn kéo tủ trong một ngôi nhà.Những quân bài đã sờn rách quăn queo.Thiếu hai con át nhép.Thi thoảng hai cha con vừa cuộn tròn trong chăn cừu chơi chúng bên ánh lửa.Anh cố nhớ lại luật chơi của những trò chơi bài hồi nhỏ ví dụ như một số kiểu chơi bài Uýt.Nhưng rồi biết là mình không thể nhớ được nên anh nên anh đã tự bịa ra luật chơi mới và đặt cho chúng những cái tên mới, chẳng hạn như Fescue khác người hay Catbarf.Đôi khi thằng bé hỏi anh vài câu vè cái thế giới đó, một thế giới mà đến anh cũng không có một chút hồi ức nào.Anh phải suy nghĩ nát óc để trả lời những câu hỏi của nó.Làm gì có quá khứ cơ chứ.Con muốn biết những gì đây? Nhưng dần dần anh không còn bịa chuyện để kể cho nó nữa vì những thứ anh kể không có thật và anh cảm thấy có lỗi khi làm như vậy.Thằng bé có sự tưởng của riêng nó về những thứ ở vùng đất phía nam và những đứa trẻ khác.Anh cố gắng nắm quyền kiểm soát, nhưng anh chẳng có lòng dạ nào.Quyền đó thuộc về ai?
Bình Luận (0)
Comment