Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 110

Dịch: Tiểu Băng

***

"Diệp Bình?"

"Là Diệp Bình sư huynh."

"Sao Diệp Bình sư huynh lại xuất hiện ở đây?"

"Các ngươi nhìn xem, hình như sau lưng Diệp Bình sư huynh có một oan hồn đi theo?"

"Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Diệp Bình đã phản bội?"

"Ta nghĩ chắc là phản bội rồi. Vốn còn tưởng Diệp Bình là tu sĩ chính đạo, không ngờ lại làm phản đi theo Ma Đạo, quả nhiên là heo chó cũng không bằng."

"Coi như bản cô nương mắt mù, lại đi yêu phải một tên cặn bã."

"Hu hu hu, Diệp sư huynh, sao ngươi lại gia nhập ma giáo, từ xưa nay chánh tà bất lưỡng lập cơ mà, xem ra đời này chúng ta hữu duyên vô phận."

Lúc đám tu sĩ trong trận pháp nhìn thấy Diệp Bình, bọn họ đều kinh ngạc, sau đó họ nhanh chóng nhìn thấy sau lưng Diệp Bình có một oan hồn đi theo.

Thế là, đủ loại phẫn nộ trách mắng vang lên, bọn họ vô thức đều cho rằng Diệp Bình đã đi theo Ma giáo.

Không chỉ bọn họ, ngay cả giáo đồ Ma Thần Giáo cũng tò mò.

Bởi vì có oan hồn đi theo sau lưng Diệp Bình là một chuyện không phù hợp với lẽ thường.

"Chỉ Huy Sứ đại nhân, Chỉ Huy Sứ đại nhân, ta đã thuyết phục được Diệp Bình, gia nhập Thánh Giáo chúng ta rồi, chúng ta là đồng minh, là đồng minh đó."

Đúng lúc này, tiếng Trần Nguyên vang lên, giọng vô cùng kích động, báo cho mọi người biết Diệp Bình đã làm phản, để bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Quả nhiên, chúng giáo đồ Ma Thần giáo nghe vậy đều bật cười.

Nhất là Chỉ Huy Sứ, nụ cười trên mặt càng tươi.

Không phải là hắn không thông minh, mà đầu năm nay hạng người ham sống sợ chết quả thực là nhiều lắm, huống hồ thiên tài thì đều tiếc mạng, hiểu làm thế nào là tốt cho mình nhất.

"Trần Chính, nhìn người ta đi, rồi nhìn lại ngươi xem. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi đầu hàng, ta cam đoan sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý."

Ma Thần Giáo Chỉ Huy Sứ nói, hắn nhìn Trần Chính, tiếp tục dụ dỗ.

"Cút!"

Nhưng chỉ đổi lại được một chữ ‘cút’.

Tất cả mọi người trong trận pháp đều mắt lóe lạnh lùng, nhìn Diệp Bình chằm chằm.

Phẫn nộ, khinh thường, và cả thù hận.

Lúc này, Diệp Bình đã đi tới trước mặt Chỉ Huy Sứ Ma Thần Giáo.

Diệp Bình vốn định cứ chém trước một kiếm rồi hãy nói, nhưng sau khi nghe Trần Nguyên la lên, thì hiểu ngay ý định của Trần Nguyên.

Nên tương kế tựu kế, tiếp tục đi thẳng tới.

"Diệp Bình, ngươi đúng là đồ nhát gan sợ chết."

"Diệp Bình, coi như ta mắt chó đui mù, không ngờ ngươi lại là loại người này."

"Uổng cho ngươi là tu sĩ Thanh Châu ta, quả thực là vinh quang lớn nhất của Thanh Châu ta..., khỉ gió, Diệp ca ngươi đúng là một mãnh nam."

Lúc Diệp Bình tới trước mặt Chỉ Huy Sứ Ma Thần Giáo, vô số tiếng mắng chửi ào ạt tuôn vào tai Diệp Bình.

Ngay khi mọi người còn đang chửi rửa, Diệp Bình bất chợt xuất kiếm.

Ầm!

Tứ Lôi kiếm thế giết ra, kiếm khí sấm sét màu vàng tung hoành, đây là kim quang độ hóa Thiên Lôi kiếm pháp, Diệp Bình kết hợp kim quang độ hóa vào trong Thiên Lôi kiếm pháp, để giảm bớt công đoạn độ hóa.

Một kiếm này, đã rút khô một nửa pháp lực của Diệp Bình.

Diệp Bình lúc này, tuy nhìn chỉ là Luyện Khí tầng một, nhưng trên thực tế hắn đã trùng tu Luyện Khí tầng một tới mười lần.

Mấy nghìn đạo Thiên Lôi kiếm khí kết hợp kim quang độ hóa giết ra, Kiếm Khí tới đâu, tiếng kêu rên vang lên tới đó.

Xì xì xì!

Xì xì xì!

Những âm thanh kì quái vang lên. Giáo đồ Ma Thần giáo bị giết chết ngay tức khắc hóa thành tro tàn, không có cả cơ hội để hóa thành oan hồn. Tất cả đều không còn tồn tại, có thể nói là vĩnh viễn không siêu sinh.

"Chạy mau, hắn không làm phản, Trần Nguyên, đồ khốn kiếp, ngươi mới chính là kẻ phản bội."

"Đây là kim quang độ hóa, nguy rồi, chúng ta đã bị lừa."

"Trần Nguyên, ngươi nhất định phải chết, đợi ta bắt được ngươi, ta sẽ cho ngươi vào địa ngục vĩnh viễn."

"Hận, hận, Trần Nguyên, không ngờ ngươi lại phản bội chúng ta, a a a!"

Bọn họ gào thét, không ngờ kẻ làm phản lại là Trần Nguyên.

"Gia gọi đây là bỏ gian tà theo chính nghĩa, giờ thì ta đã hiểu, đám các ngươi có chết cũng chưa hết tội, chẳng lẽ không biết câu châm ngôn của Trần Nguyên ta?"

"Ta và tội ác không đội trời chung."

Trần Nguyên không phải là loại người lương thiện, nghe thấy đệ tử Ma Thần Giáo nhục mạ mình, lập tức mắng trả.

"Chạy mau, không được ở lại đây nữa, chạy được ai thì chạy."

"Trần Nguyên, ngươi chờ đó cho ta."

"Mọi người chạy mau, người này đã ngưng tụ ra kim quang độ hóa, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, chạy!!!!"

Từng đạo âm thanh vang lên, bọn họ oán hận Trần Nguyên, không ai ngờ, uy lực kiếm thế của Diệp Bình lại khủng khiếp tới như vậy, càng không ngờ, Diệp Bình lại có thể ngưng tụ ra kim quang độ hóa, nên chỉ có thể chạy.

Dưới kiếm của Diệp Bình, cả ngàn giáo đồ còn phải chết, ai mà còn dám ở?

Thảm nhất là Chỉ Huy Sứ, hắn thậm chí còn không kịp phản ứng, chết ngay tức khắc dưới kiếm của Diệp Bình.

Nhưng kẻ ngơ ngác nhất lại chính là các tu sĩ Thanh Châu ở trong trận pháp.

Không ai ngờ, Diệp Bình lại không phải làm phản, mà là giả làm phản.

Lại càng không ngờ, Diệp Bình mạnh như vậy!

"Kim quang độ hóa! Kẻ này lại nắm giữ kim quang độ hóa!"

Bên trong trận pháp, người kinh hãi nhất là Trần Chính, ông ta đã đạt tới nửa bước Kim Đan, đương nhiên biết kim quang độ hóa kinh khủng tới mức nào, ông ta không thể nào ngờ được Diệp Bình tuổi còn nhỏ, mà lại có thể ngưng tụ ra kim quang độ hóa.

"Thanh Châu ta ra rồng rồi!"

"Thành chủ đại nhân, Diệp Bình là tu sĩ Thanh Châu chúng ta phải không?"

"Ahhh, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý, thành chủ đại nhân, ngài có nhìn thấy không?"

Đám tu sĩ già chấn kinh.

Một kiếm của Diệp Bình giết mấy nghìn đệ tử Ma Thần Giáo, bọn họ làm sao không chấn động, làm sao không hưng phấn.

Vốn tưởng đã rơi vào kết cục phải chết, không ngờ Diệp Bình như thần binh giáng thế, chỉ một kiếm đã tiêu diệt cục diện bế tắc, quả thực là ngoài dự đoán của mọi người.

"Diệp sư huynh vô địch!"

"Ta quả nhiên không nhìn lầm người, Diệp sư huynh, ta yêu ngươi!"

"Diệp sư huynh, ta muốn sinh con với ngươi."

"Diệp sư huynh, chúng ta vẫn có duyên nợ nhé."

"Vừa rồi là ai sỉ nhục Diệp sư huynh của ta, gọi huynh ấy là mãnh nam? Đứng ra đây cho gia, trợn to mắt chó của ngươi ra mà nhìn xem, Diệp sư huynh ta là loại người bội bạc, sợ chết đó hả? Biết cái gì gọi là mưu kế không? Biết cái gì gọi là mưu lược không? Một đám mãng phu!"

"Hữu dũng hữu mưu, đây mới gọi là hữu dũng hữu mưu."

"Ta đã nói mà, ta chỉ nhìn một cái là biết Diệp sư huynh là tu sĩ chính đạo, là các ngươi, lấy mắt chó nhìn người, gặp phải chút chuyện đã lo trách ào ào người khác. Diệp sư huynh, ta không có gì báo đáp, ta đi theo làm đạo lữ sinh con cho ngươi nha."

"Khỉ gió, đại ca ngài thật là ác độc."

"Diệp sư huynh vô địch!"

Một lúc sau, chúng tu sĩ lấy lại tinh thần, thôi thì đủ loại âm thanh điếc tai nhức óc vang lên, tất cả mọi người đều kích động tới mức không kềm chế được.

Trong cuộc đời, có cái gì làm người ta hạnh phúc bằng sống sót sau tai nạn?

Nhưng giờ khắc này, Thanh Châu thành chủ Trần Chính kiềm nén sự chấn động trong lòng, nói với ánh mắt kiên nghị.

"Chư vị chính đạo đồng liêu, Diệp Bình tiểu hữu, lấy cơ thể yếu ớt của mình, không màng sinh tử, chiến đấu với Ma giáo, tu sĩ chúng ta chẳng lẽ lại tiếc hy sinh? Binh sĩ Thanh Châu ta, không phải là hạng người sợ chết, cùng giết ra nào! Giết ra một con đường sáng, để cho đám đệ tử Ma giáo nhìn xem rốt cuộc tu sĩ Thanh Châu ta, có tâm huyết hay không! Giết!!!!!!!"

Giọng Trần Chính đầy khẳng khái, tay hắn nắm chặt linh khí, ánh mắt đầy sát ý, xông ra khỏi trận pháp, xông về phía đệ tử Ma Thần Giáo đang bỏ chạy trối chết.

"Mịa nó, gia đã nhiệt huyết sôi trào, giết!!! Giết sạch bọn tạp chủng này!"

"Tuy gia không phải tu sĩ Thanh Châu, nhưng ta cũng là tu sĩ chính đạo, bọn tạp chủng này, chết đi cho gia."

"Xông lên, các vị đạo hữu, ta lên trước."

"Ma Thần Giáo, ông nội các ngươi đã tới."

"Các tỷ muội, chúng ta lên!"

"Chư vị nữ đạo hữu, các ngươi mau tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này đi, những chuyện này để cho nam tu chúng ta xử lý."

"Mi cút đi! Mắc cớ gì nữ tu chúng ta gặp được nguy hiểm thì phải chạy, chúng tỷ muội, đều đứng lên cho ta, Giết! Để cho đám nam tu này nhìn thấy thủ đoạn của chúng ta."

"Giết giết giết giết!"

Chắc nhờ có biểu hiện hung hãn không sợ chết của Diệp Bình, mà tất cả tu sĩ ở trong đại trận đều nhiệt huyết sôi trào, lao hết ra ngoài trận, nhào về phía đệ tử Ma Thần Giáo ào ào tấn công.

Bao nhiêu phẫn nộ, giận dữ lúc trước, nay đều bộc phát hết ra.

Đây chính là cái gọi là nén giận bao nhiêu, bùng nổ bấy nhiêu.

Bên ngoài trận pháp.

Diệp Bình thấy mọi người cùng chạy ào ra, thì sững người.

Đều làm gì thế?

Cướp sinh ý của nhau à?

Không thể nào, đầu năm nay còn có vụ giành nghiệp vụ phục ma nữa hả?

"Thượng tiên, đừng sững ra, tranh thủ thời gian giết đi, không giết nhanh là không còn đâu."

Trần Nguyên đột ngột lên tiếng, ánh mắt gã đầy lo lắng, thúc giục Diệp Bình mau tranh thủ thời gian.

Lúc này gã đã lại lên cấp.

Vừa rồi lúc Diệp Bình một kiếm tru diệt mấy ngàn đệ tử Ma giáo, gã cũng được hưởng không ít công đức, tuy không bằng một phần trăm của Diệp Bình, nhưng đối với gã thế là đã đủ rồi.

Má ơi!

Lời to!

Oanh oanh oanh!

Diệp Bình không nói một lời, từng đạo Kiếm Khí đánh tới, pháp lực không đủ, thì luyện hóa công đức bổ sung.

Dù sao cứ mỗi một kiếm là giết được ít nhất cả trăm giáo đồ Ma Thần giáo, đủ để chi dùng.

Chỉ cần có đủ đệ tử Ma giáo, Diệp Bình sẽ trở thành động cơ chạy vĩnh viễn không hết năng lượng. =))

"Mau đi tìm Ngụy Lâm đại nhân."

"Chạy mau, đi tìm Ngụy Lâm đại nhân."

Đám Giáo đồ Ma Thần giáo một giây trước còn cao cao tại thượng, lúc này chẳng khác gì chó rơi xuống nước, ào ào chạy về phía hội trường của đại hội kiếm đạo.
Bình Luận (0)
Comment