Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 184

Ngụy quốc Nhất Tuyến Thiên.

Trong đình viện.

Hoàng Phủ Thiên Long lạnh tanh nhìn Trần Hồng Phi.

Ánh mắt của Diệp Bình cũng cực kỳ bất thiện.

Diệp Bình không thích gây rắc rối, làm việc cũng không thích lỗ mãng, cho dù gặp phải vài kẻ đáng ghét, thì quá lắm cũng chỉ là không thèm để ý tới mà thôi.

Ví dụ như loại người chó liếm này.

Diệp Bình không ghét loại chó liếm, vì nếu không yêu, ai lại muốn mình trở thành chó liếm?

Nhưng vấn đề là, ngươi thích Tử Sương tiên tử là chuyện của ngươi, ngươi muốn liếm kiểu gì cũng được, nhưng đừng dính dáng tới người khác.

Diệp Bình rất ghét loại chó liếm này, thứ mi xem là trân bảo, chưa chắc người ta cũng xem là vậy đâu.

Hoàng Phủ Thiên Long cắt ngang tiếng đàn đúng là không đúng, nhưng Hoàng Phủ Thiên Long cũng chỉ là nhất thời kích động mà thôi, và cũng đã nói xin lỗi, mình cũng thay mặt Hoàng Phủ Thiên Long nói xin lỗi nữa rồi.

Dù là xin lỗi mọi người, lẫn xin lỗi Tử Sương tiên tử, thì cũng đều đã xin lỗi thật lòng, mi còn muốn thế nào?

Muốn gây chuyện đúng không?

Cảm nhận được sự chất vấn của Hoàng Phủ Thiên Long, Trần Hồng Phi không hề sợ hãi, ngược lại còn lạnh mặt, nhìn Hoàng Phủ Thiên Long nói.

"Hoàng Phủ Thiên Long, ngươi đúng là rất mạnh, nhưng ngươi không thật tưởng mình quét ngang học phủ mười nước, là mình vô địch đấy chứ?"

Trần Hồng Phi đáp trả, y không sợ Hoàng Phủ Thiên Long.

Có lẽ người khác còn sợ Hoàng Phủ Thiên Long, nhưng Trần Hồng Phi y thì không.

Trần Hồng Phi y cũng là thiên kiêu, là thiên kiêu Trần quốc, lúc Hoàng Phủ Thiên Long khiêu chiến học phủ mười nước, lẽ ra y phải ứng chiến, nhưng trưởng lão của học phủ lại giao y đi làm nhiệm vụ.

Buộc y phải rời khỏi Trần quốc học phủ, chuyện đó làm Trần Hồng Phi rất tức, mặc dù y biết, trưởng lão học phủ chỉ là muốn mình giữ thực lực, tới khi thi đấu mười nước mới triển lộ ra.

Nhưng Trần Hồng Phi vẫn giận lắm, nhất là sau khi Hoàng Phủ Thiên Long liên tiếp đánh bại chín đại học phủ, Trần Hồng Phi càng tức hơn.

Không chỉ Trần Hồng Phi, Cách quốc, Trần quốc, Tĩnh quốc, có không ít người đã trở nên nghi ngờ thực lực của ba học phủ đứng đầu này.

Bởi vì dù thế nào, Hoàng Phủ Thiên Long cũng đã thật sự quét ngang mười nước, chỉ thất bại trước anh tài Tấn quốc.

Nếu không phải thất bại ở Tấn quốc, e là Hoàng Phủ Thiên Long vừa tới Ngụy quốc, là sẽ có không ít người chủ động tới khiêu chiến Hoàng Phủ Thiên Long.

Bởi vì thi đấu mười nước lần này, không có hạng mục thi đấu võ, khiến rất nhiều người khó chịu.

Hôm nay bắt được cơ hội, đương nhiên Trần Hồng Phi sẽ không bỏ qua, nên mới cứ hết lần này tới lần khác kiếm cớ gây chuyện.

Nguyên nhân chủ yếu là vì Tử Sương tiên tử, thứ yếu là muốn đánh một trận với Hoàng Phủ Thiên Long.

Y muốn đánh thắng Hoàng Phủ Thiên Long, nói cho tu sĩ mười nước biết, thiên kiêu Trần quốc mới là mạnh nhất.

Dù Hoàng Phủ Thiên Long đã đột phá tới tầng thứ bảy, Trần Hồng Phi cũng không e sợ.

Y là đạo tu, không phải thể tu, nhất định sẽ có khả năng áp chế, hơn nữa tầng thứ bảy thì sao? Mạnh lắm à? Chẳng lẽ một quyền đánh chết được mình?

Nói tóm lại, Trần Hồng Phi cho rằng mình có khả năng đấu được với Hoàng Phủ Thiên Long, bất luận là về tư hay về công.

Nghe Trần Hồng Phi nói vậy.

Mặt Hoàng Phủ Thiên Long không đổi sắc, vẫn lạnh tanh nói với y.

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình vô địch, nhưng đối phó với thứ người như ngươi, chỉ một đầu ngón tay là đủ."

Hoàng Phủ Thiên Long đã ghét Trần Hồng Phi tới hết cỡ.

"Vậy thì thử một trận đi!"

Trần Hồng Phi vươn thẳng người lên. Một luồng linh khí cực mạnh tỏa ra, bao quanh y thành một tấm màn ánh sáng màu xanh, ngưng tụ thành hình hồ lô.

Đây là linh khí hóa hình. Giống như khí huyết hỏa lò, khi linh khí đã trở nên hùng hậu, chỉ cần trui luyện một phen, là sẽ có thể hóa chúng thành hình, một khi đạt tới hóa hình, pháp lực sẽ trở nên vững chắc và mạnh mẽ hơn.

Đây là cơ sở để Trần Hồng Phi tự tin.

Trần Hồng Phi đúng là có vốn để mà tự phụ, nếu Hoàng Phủ Thiên Long không đột phá tầng thứ bảy, quả thật y có khả năng đấu một trận với hắn.

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long ngày hôm nay thật sự chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng trấn áp được y rồi!

Ting!

Nhưng ngay lúc này.


Một tiếng đàn sắc lạnh vang lên, mọi người đều vô thức dời ánh mắt về phía trong đình.

"Chư vị, có thể nể mặt ta, đừng cãi nhau nữa được không?"

Tử Sương tiên tử lên tiếng.

Mọi người nghe vậy, đều bình tĩnh lại.

Bọn họ nghe ra, Tử Sương tiên tử không vui.

Dù gì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu chuyện bé xé ra to, bị truyền ra ngoài cũng không có được tiếng gì hay ho.

Trần Hồng Phi dịu xuống, nói.

"Được rồi, nể mặt Tử Sương tiên tử, chứ nếu là người khác, dù là ai ta cũng không nề đâu."

Trần Hồng Phi lại tiện thể nịnh bợ.

Hoàng Phủ Thiên Long đang định phản kích, Diệp Bình đã xen vào.

"Hoàng Phủ sư đệ, nghe đàn đi."

Diệp Bình mở miệng, hắn không muốn ồn ào tiếp nữa, có làm nữa cũng chẳng có ý nghĩa, bị truyền ra ngoài có khi còn bị nói thành Hoàng Phủ Thiên Long tranh giành tình nhân với Trần Hồng Phi, vung tay đánh nhau.

Vả lại, đánh nhau vốn là không tốt. Dù sao cũng là tới nhà người ta làm khách, ở địa bàn của người ta mà tranh chấp với nhau, nhìn kiểu gì cũng là coi thường chủ nhà.

Nên Diệp Bình lên tiếng, ổn định cục diện.

"Diệp sư huynh, ta chỉ nể mặt huynh thôi, chứ đổi thành người khác, có là ai cũng không khuyên được ta đâu."

Hoàng Phủ Thiên Long gật đầu, hắn là kính trọng Diệp Bình, những lời này không phải nói cho Diệp Bình nghe, mà là nói cho Trần Hồng Phi nghe.

Ý hắn rất đơn giản, nếu không phải là Diệp Bình, nhất định hắn sẽ ra tay.

Trần Hồng Phi hừ lạnh, vốn định nói thêm mấy câu, nhưng cuối cùng lại thôi, Tử Sương tiên tử đã khó chịu rồi, nếu còn tiếp tục ồn ào nữa, mình lại trở thành người kém cỏi.

Hoàng Phủ Thiên Long cũng hừ lạnh, cùng Diệp Bình ngồi xuống.

Một trận tranh đấu, đã được giải quyết trong vô hình.

Diệp Bình yên tĩnh ngồi xuống, Hoàng Phủ Thiên Long cũng ngồi xuống theo, rót cho Diệp Bình một ly rượu, thuận tiện cũng rót cho Lý Ngọc một ly.

"Đáng tiếc thi đấu mười nước lần này, không có đấu võ."

Hoàng Phủ Thiên Long ngồi xuống, giọng hắn không lớn, nhưng ai ở đây mà chả phải thiên tài? Tu vi thực lực đều không yếu, đương nhiên đều nghe thấy câu nói của Hoàng Phủ Thiên Long.

Chỉ là đa phần họ đều không muốn can dự vào, nên có nghe cũng giả vờ như không nghe thấy.

"Thi đấu mười nước lần này không có đấu võ, nên có vài kẻ vui ghê."

Trần Hồng Phi không chịu thua, nói chuyện với người bên cạnh, giọng điệu châm chọc Hoàng Phủ Thiên Long.

Hoàng Phủ Thiên Long định chọc ngược trở lại.

Diệp Bình đã bưng ly rượu lên, nói: "Uống rượu, nghe đàn."

Giọng hắn hờ hững, Hoàng Phủ Thiên Long im xuống ngay, cầm ly rượu lên, Lý Ngọc cũng cầm ly lên theo. Hai người biết không phải Diệp Bình sợ, chỉ thuần là không muốn gây chuyện mà thôi.

Có người thấy bầu không khí lúng túng, mở miệng nói.

"Tử Sương tiên tử, ta nghe nói mấy năm trước, ngươi có lấy được một bài thơ, bảo là muốn đổi thành khúc đàn, hôm nay không biết đã đổi thành chưa? Không biết bọn ta có phúc được nghe chăng?"

Có người nào đó lên tiếng, muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng, nếu không cứ để thế này, chắc sẽ đánh nhau thật mất.

Quả nhiên, hắn vừa nói xong, mọi người liền thi nhau phụ họa theo.

Những người quan tâm tới Tử Sương tiên tử, đều biết Tử Sương tiên tử nổi tiếng Ngụy quốc về cầm đạo, hơn nữa còn có tướng mạo tuyệt sắc, đứng đầu tứ đại tiên tử của Ngụy quốc.

Chừng hai năm trước, Tử Sương tiên tử tình cờ lấy được một bài từ hay, cái gọi là từ khúc, chính là đổi từ thành khúc, chứ khó mà đổi được từ khúc thành từ.

Đối với người về cầm đạo, lấy được một bài khúc hay không bằng lấy được một bài từ hay.

Sau khi có được bài từ kia, Tử Sương tiên tử lập tức bế quan suốt một năm, nghe nói đã chuyển đổi thành công thành một bài khúc.

Hôm nay có người nhắc tới, đương nhiên mọi người sẽ phụ họa theo, thứ nhất là để cổ động, thứ hai là vì cũng tò mò, muốn nghe thử bài khúc này.

"Đúng thế, đàn pháp của Tử Sương tiên tử, cả Ngụy quốc có ai mà không biết? Nói về cầm đạo, Tử Sương tiên tử có thể nói là đứng đầu mười nước, còn nói về dung mạo, Tử Sương tiên tử cũng ngồi vững vàng thứ nhất."

Tiếng Trần Hồng Phi vang lên.


Không hổ là đồ chó liếm, vừa nói một cái là làm người ta nổi da gà cả người.

Ngay cả những người khác nghe y nói xong, cũng vô thức cảm thấy khó chịu.

Ngươi khen vài câu thì cũng thôi, nhưng sao ngươi cứ khen hoài vậy? Hơn nữa còn tâng bốc ngày càng thái quá? Tới mức đứng đầu mười nước cơ đấy!

Hơi quá đáng rồi đó có hiểu không?

Ngay cả Tử Sương tiên tử cũng cảm thấy khó chịu, nói đứng đầu tứ đại tiên tử Ngụy quốc, nàng đồng ý, vì đây là sự thật, nhưng nói quá tới mức là đứng đầu mười nước thì chính nàng cũng không chấp nhận nổi.

Tử Sương tiên tử thở dài, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng mà dù gì thì Trần Hồng Phi cũng là người theo đuổi mình, là một tiên tử ưu tú, nàng hiểu rất rõ một đạo lý.

Muốn làm tiên tử, phải có nhiều người hâm mộ điên cuồng.

Tiên tử không có người hâm mộ điên cuồng, không phải là một tiên tử giỏi.

Nghĩ vậy, Tử Sương tiên tử chỉ còn biết thở dài, nói.

"Hai năm trước, trong khi đi du lịch mười nước, đúng là ta có lấy được một bài từ hay."

"Mất hai năm, cuối cùng cũng đổi được nó thành bài khúc, nhưng mà bài khúc đó ta vẫn chưa hài lòng, nên vẫn luôn không dám bêu xấu, hôm nay nếu chư vị đã muốn nghe, vậy tiểu nữ tử cũng xin bêu xấu vậy."

Tử Sương tiên nói, giọng nửa thật nửa giả.

Đúng là nàng có lấy được một bài từ, hơn nữa còn không phải là một bài từ bình thường.

Nhưng mà qua hai năm nghiên cứu, nàng vẫn thấy chưa hài lòng, luôn cảm thấy còn thiếu thiếu cái gì đó, nhưng vì nhiều chuyện khác, đành tạm thời đặt nó sang vừa.

Nếu mọi người ở đây giờ muốn nghe, nàng chỉ đành bêu xấu một phen.

Thuận tiện để mọi người đóng góp cho vài ý kiến hay, nói không chừng có người nhìn ra giải quyết được vấn đề.

"Được, vậy chúng ta cùng im lặng nghe tiếng đàn của Tử Sương tiên tử, nhất định đừng có cắt ngang, nếu có ai nghe không hiểu, cứ việc rời đi trước, đừng có làm mất nhã hứng của mọi người."

Trần Hồng Phi lên tiếng, mặt đầy ý cười, nhưng giọng điệu lại rõ ràng là nhằm vào Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long.

Diệp Bình không trả lời, chỉ hờ hững uống rượu, lười nói lại.

Hoàng Phủ Thiên Long cũng im lặng, Diệp Bình không nói gì, thì hắn cũng không.

Ting.

Tiếng đàn vang lên, Tử Sương tiên tử không muốn nghe Trần Hồng Phi gây chuyện nữa, lập tức tấu nhạc.

Tiếng đàn đẹp đẽ mà bi thương vang lên.

Sự đẹp đẽ và bi thương tỏa ra từ bản thân người đánh đàn, Tử Sương tiên tử.

Mọi người đều im lặng, lắng nghe.

Tiếng Tử Sương tiên tử vang lên, vô cùng dễ nghe.

"Trăng sáng từ khi nào."

"Nâng rượu hỏi trời xanh."

"Đêm nay nơi thiên cung nguyệt điện."

"Tối nay là năm nào?"

Mới nghe mấy chữ đầu, Diệp Bình đã ngây ngẩn.

Đây chả phải bài Thủy Điệu Ca Đầu à?

Tử Sương tiên tử cũng là người đổi kiếp?

Không đúng, hình như bài từ này là mình đọc ra mà?

Đúng đúng rồi, lúc đó đi Thiên Hương Lâu, chơi đấu từ với một thi nhân, mình đã đọc ra bài từ này.

Lúc ấy đã giành được tâm hồn thiếu nữ của hoa khôi nơi ấy, nhưng tối đó, Diệp Bình chẳng làm cái gì cả, vì uống quá say.

Không ngờ lại được nghe thấy bài từ này của mình ở nơi này.

Ờm, là bài từ mình sao chép.

Diệp Bình uống một hớp rượu, tự nhiên cảm thấy thế giới này thật nhỏ.


Nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng chìm đắm vào trong tiếng hát.

Mọi người nghe như mê như say.

Ngay cả Hoàng Phủ Thiên Long là loại người thô kệch không hiểu văn nhã, mà nghe bài khúc này cũng bị hấp dẫn chìm vào.

Một hồi lâu sau, tiếng đàn dừng, tiếng hát cũng dừng lại.

Mọi người vẫn chưa hồi thần, vẫn còn đắm chìm trong tiếng hát đẹp đẽ và ưu thương kia.

Thời gian từng chút trôi qua.

Chừng nửa khắc sau.

Cuối cùng cũng có người hồi thần, không nhịn được khẽ vỗ tay, nói: " Hay, hay, hay, từ hay, khúc cũng hay."

Tiếng khen của y giúp mọi người cùng bừng tỉnh lại.

Ai nấy thi nhau vỗ tay, mặt người nào cũng đầy vẻ say mê.

"Không hổ là Tử Sương tiên tử, bài khúc này, thể hiện được sự thê lương của thế gian, cái câu “người có vui buồn hợp tan, trăng có khi tròn khi khuyết”, chính là nỗi khổ tương tư, giống như ta vậy."

Trần Hồng Phi bật thốt. Mắt y đỏ bừng, bị bài khúc này làm cho cảm động, đã đồng cảm cực sâu với bài khúc này.

Bài khúc này cứ y như là đang nói về y vậy.

Y xúc động bật khóc, tiếp tục bật ra những lời khen hâm mộ điên cuồng.

Y vừa nói xong.

Mọi người tự nhiên có cảm giác buồn nôn khó tả.

Nịnh gì mà ghê quá!

Sao cái gì cũng kéo mình vào thế?

"Bài khúc này cực kỳ bi thương mà đẹp đẽ, có thể nói là một tuyệt tuyệt phẩm, thể hiện được sự vui buồn hợp tan, tình yêu và nỗi chua xót của con người. Tử Sương tiên tử, không hổ là bậc thầy về cầm đạo."

"Đúng thế, tuyệt tuyệt phẩm, đúng là tuyệt tuyệt phẩm."

"Khúc này chỉ ở trên trời mới có, nhân gian nào có được mấy hồi."

"Từ đẹp, khúc đẹp, người cũng đẹp."

Mọi người thi nhau khen nức nở, dù trong ấy cũng có một phần là khen tới quá mức, nhưng đa phần đều vẫn là khen từ đẹp, khúc đẹp, người cũng đẹp.

Nghe thấy mọi người khen, Tử Sương tiên tử lại khá là hờ hững, nàng vốn chẳng phải muốn nghe người ta khen.

Nàng là hy vọng, có người nói ra được chỗ thiếu sót cho mình.

Thế nên, nàng nói.

"Dám hỏi chư vị, bài khúc này, có chỗ nào không ổn không?"

Tử Sương tiên tử hỏi.

Nàng muốn nghe ý kiến của mọi người.

"Tử Sương tiên tử, ngài lo quá rồi. Bài khúc này, ngài hát vô cùng hay, kể cả ý cảnh lẫn tiếng hát, đều khiến người ta say mê không dứt, ta cảm thấy vô cùng hoàn mỹ."

"Đúng thế, bài khúc này đã là hoàn mỹ, Tử Sương tiên tử, ngươi đang đòi hỏi sự hoàn mỹ quá mức."

"Tử Sương tiên tử, bài khúc này là bài khúc ta nghe hay nhất trong đời, bây giờ ta lại thấy lo, ta sợ sau này sẽ không được nghe bài khúc nào như này nữa, lòng ta rất đau, vô cùng đau, sao nàng lại đối xử với ta như thế?"

Mọi người mở miệng, mấy người đầu còn nói năng nghiêm túc, tới Trần Hồng Phi lại biến thành một dạng hoàn toàn khác.

Mắc ói.

Thật sự là mắc ói.

Ngay cả những người ngồi ngay cạnh y nghe y nói xong cũng lộ vẻ buồn nôn.

Nịnh thì cứ nịnh, nhưng mà có cần nịnh tới thế không?

Cho xin đi, chỉ thấy mắc ói thôi.

Trong đình, Tử Sương tiên tử cũng thấy khó chịu.

Nhưng có một người đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Dám hỏi Tử Sương tiên tử, bài từ này, là từ đâu ra vậy?"

Cuối cùng, trong số mấy trăm người, cũng có người tỉnh táo, nhìn ra được bài khúc này, từ rất hay, tiếng hát tuy tốt, nhưng từ mới là cái chính.

Nên không nhịn được mà hỏi.

Mọi người nghe hỏi vậy, cũng không khỏi tò mò.

"Theo ta thấy bài từ này, hẳn là do Tử Sương tiên tử tự tay mình viết, nhưng vì Tử Sương tiên tử không thích danh lợi, nên mới tìm đại một lý do, đúng không?"

Trần Hồng Phi giành nói trước, cấp độ nịnh cuồng đạt tới trình độ cao nhất.


Lời này quá mặt dày vô sỉ, Tử Sương tiên tử cũng không đỡ nổi.

Trong đình.

Tử Sương tiên tử vội đính chính.

"Không phải ta. Bài từ này là do tài tử đứng đầu Tấn quốc, Thanh Liên Cư Sĩ sáng tác ra, không thể xúc phạm được."

Tử Sương tiên tử nói.

"Thanh Liên Cư Sĩ?"

"Thanh Liên Cư Sĩ là ai?"

"Ồ, hèn gì, thì ra là Thanh Liên Cư Sĩ."

"Hả? Huynh đài biết Thanh Liên Cư Sĩ là ai hả?"

"Có biết một chút, Thanh Liên Cư Sĩ, là tài tử đứng đầu Tấn quốc, tính tình cực kì phóng khoáng, tính cách không hề câu nệ, đầy bụng văn chương, cực kỳ nổi danh ở Tấn quốc, thi từ thư họa của hắn đều vô cùng nổi danh khắp cả trong mười nước, có nhiều nhà quyền quý rất yêu thích văn chương thi từ của Thanh Liên Cư Sĩ."

Nghe thấy cái tên Thanh Liên Cư Sĩ, đa phần người ở đây đều thấy lạ. Họ là tu sĩ, thường ngày chỉ thấy hứng thú với tu hành và những thứ liên quan tới tu hành, loại chuyện như cầm kỳ thư họa, thì chỉ thi thoảng nghe một chút nhìn một cái mà thôi.

Không lăn lộn trong giới văn nhân, đương nhiên không biết.

Nhưng cũng có người có biết một hai, nói ra lai lịch của Thanh Liên Cư Sĩ cho mọi người cùng biết.

"Hèn gì bài từ này nghe quen tai như vậy, thì ra là Thanh Liên Cư Sĩ, ha ha ha ha, Tử Sương tiên tử, thực không dám giấu, ta có quen biết Thanh Liên Cư Sĩ, hơn nữa còn có quan hệ cực tốt, ha ha ha ha ha."

Tiếng Trần Hồng Phi vang lên.

Y cười tươi roi rói, cứ như biết thật vậy.

"Thật? Trần công tử, ngài biết Thanh Liên Cư Sĩ?"

Tử Sương tiên tử đứng bậy dậy, dù khuôn mặt đã được che khuất bởi tấm sa màu tím, nhưng chỉ từ giọng nói cũng có thể nghe ra, Tử Sương tiên tử cũng rất mê say Thanh Liên Cư Sĩ.

Nếu không sẽ không đến nỗi kích động như thế.

"Đương nhiên là thật, mấy hôm trước ta còn uống trà với Thanh Liên Cư Sĩ, quan hệ hai chúng ta cực tốt, có thể nói là tình đồng thủ túc, chỉ là không ngờ Tử Sương tiên tử lại thích thi từ của Thanh Liên Cư Sĩ, nếu vậy, lần sau ta sẽ mời Thanh Liên Cư Sĩ tới cùng uống trà."

Trần Hồng Phi cười.

Những lời này đương nhiên là giả.

Hắn biết Thanh Liên Cư Sĩ cái khỉ.

Nhưng đang ở trước mặt nữ thần, nói phét đấy, không được sao?

Dù sao ở đây cũng đâu có ai biết Thanh Liên Cư Sĩ, mà có biết thì sao? Chẳng lẽ Thanh Liên Cư Sĩ chỉ có một người bằng hữu thôi à?

Trừ phi Thanh Liên Cư Sĩ đang ở ngay chỗ này, nếu không chẳng có ai vạch mặt y được.

Trần Hồng Phi không tin.

Thanh Liên Cư Sĩ đang ở đây!

Nếu Thanh Liên Cư Sĩ đang ở đây, y sẽ uống cạn hết nước trong hồ.

"Được, vậy xin cám ơn Trần công tử, ta rất thích thi từ của Thanh Liên Cư Sĩ, không ngờ Trần công tử lại có quen biết với người ta. Nếu Trần công tử gặp hắn, mong ngươi nói hắn nhận xét bài khúc này cho ta vài lời."

Tử Sương tiên tử cười vui vẻ.

Trần Hồng Phi cũng cười, trong lòng rất sung sướng.

Chợt có một âm thanh lạ vang lên.

Phụt.

Lý Ngọc phun rượu ra, y quả thực không nhịn nổi.

Lý Ngọc phun rượu, mọi người đều kinh ngạc.

"Ngươi làm cái gì thế?"

Tu sĩ ngồi phía trước Lý Ngọc đứng bật dậy, cau mày nhìn y.

Tự nhiên bị phun rượu vào người, đương nhiên người này không vui, nếu không phải có Hoàng Phủ Thiên Long ở đây, chắc đã ra tay rồi.

Mọi người đều quay qua nhìn Lý Ngọc, tò mò, thắc mắc.

Trần Hồng Phi cũng nhìn qua.

Y hừ lạnh.

"Đúng là thứ đồ thô thiển, hết lần này tới lần khác nhiễu loạn nhã hứng của chúng ta, các ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì hả?"

Trần Hồng Phi nói, mắt đầy tức giận.

Lý Ngọc vội xin lỗi người ngồi trước, sau đó nói với Trần Hồng Phi.

"Ngươi nói ngươi biết Thanh Liên Cư Sĩ?"

Ánh mắt y rất kì lạ.

Bình Luận (0)
Comment