Tôi vừa đặt máy xuống thì mẹ và Ning về.
“Nat!” Mẹ kêu lên ngạc nhiên khi thấy tôi ra mở cửa cho họ. “Mày về từ lúc nào?”
“Trời ơi em vui quá!” Cửa vừa hé mở Ning đã luồn vào túm chặt cánh tay tôi. “Em hỏi Chai bao nhiều lần mà anh ấy cũng chả nói anh đi đâu cả.”
“Mày có nhận được tiền mẹ nhờ Chai gửi không?” mẹ hỏi.
“Có ạ.” Tôi xách túi giúp mẹ.
“Vậy à. Thế sao mày chả bao giờ nhắn lấy một câu về nhà cho mẹ mày đỡ lo? Mày chả viết gì sất, thậm chí một lá thư cũng không. Mày làm như thể trên đời này chỉ còn mỗi mày tồn tại ấy.”
“Mẹ ơi thôi mà!” Ning quay ra ngăn mẹ.
“Mày lúc nào cũng bênh anh mày chằm chặp,” mẹ quay sang sạc Ning. “Chính mày cũng có bao giờ ở nhà đâu, mày chỉ giỏi lang thang như con ma dại ngoài đường.”
“Mẹ vừa đi đâu về đấy ạ?” Tôi chuyển chủ đề khi nhìn thấy Ning nhăn nhó đứng đó.
“Bang Khla,” mẹ miễn cưỡng trả lời đoạn ngồi xuống chiếc ghế ở giữa phòng. “Mày không tưởng tượng nổi mẹ đã lo lắng đến độ nào đâu. Cứ hễ dành dụm được ít tiền là mẹ vội bỏ vào đất để đầu tư cho tương lai của cả nhà ấy thế mà chúng mày chẳng bao giờ thỏa mãn cả.”
“Con đi ngủ đây.” Ning đặt giỏ trái cây nó đang xách xuống bàn rồi lủi lên gác.
“Trông nó kìa,” mẹ hét với theo. “Chẳng bao giờ nói gì được với nó. Động đến là lập tức tỏ thái độ.”
“Mẹ.” Ning thò đầu qua tay vịn. “Con buồn ngủ.”
“Mẹ cũng đi ngủ đi ạ, Mai mình nói chuyện.” Tôi khẽ chạm vào tay mẹ.
“Hai đứa mày nghĩ chúng mày đặc biệt lắm đấy,” mẹ vẫn lầm bầm khó chịu khi đứng dậy đi lên cầu thang. “Nào, Nat: bây giờ mày định làm gì đây?”
Tôi im bặt vì không biết trả lời câu hỏi của mẹ như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Eirk đến Học viện Cảnh sát Bangkhein nhưng đến mãi trưa chúng tôi mới được gặp Porm.
“Chào, Beo1” Porm vui vẻ gọi, mắt nó ánh lên phấn chấn.
Bộ dạng nó làm tôi đứng sững lại.
“Cậu tự chế kiểu tóc mới hả?” Eik đùa.
“Ừ đó.” Porm gật đầu rồi lấy tay vuốt cái đầu trọc lóc với mấy miếng cao dán. “Cậu thích không?”
“Thế bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Tôi luồn tay qua song sắt nắm tay nó. “Trông cậu gầy quá.”
“Cậu nghĩ sao chứ? Đây là nhà lao, không phải một cái nhà hàng chết tiệt nào đó,” nó nóng nảy nói.
“Thế tại sao lại cạo đầu?” tôi hỏi nhỏ.
“Từ lúc phải hứng không biết bao nhiêu qủa đấm với đá, mình bị đau đầu kinh khủng...” Ánh mắt nó đông cứng lại thành một cái nhìn kinh hãi. “Mình bất tỉnh liền hai ngày, đến khỉ tỉnh lại thì đầu đau như muốn vỡ tung. Có một đêm nó đau đến mức mình không chịu nổi, thế nên mới nhờ mấy đứa bạn cạo trọc để cơn đau biến đi cùng tóc tai.”
“Thế cảnh sát thì sao? Bọn họ nói gì?”
“Bọn họ mời bác sĩ khám cho mình một lát. Hôm kia người ta bắt mình đến bệnh viện công an chạp X-quang. Họ bảo mình cần phải mổ. Làm mình sợ chết khiếp, cậu biết đấy. Khéo bọn họ sẽ lấy não mình ra rồi thay bằng một cái rởm như của cậu hay Eik mất.”
“Nếu mình không sợ bị buộc tội đánh bị cáo thì bây giờ cậu còn thảm hơn thế này rồi.” Eik ra vẻ như chuẩn bị đá cho Porm mộc cái.
“Cậu nên bỏ tất cả những chuyện vô nghĩa lý này đi.” Tôi rút tay khỏi tay nó.
“Mình làm gì sai chứ?” Porm vặn lại, giọng nó khàn khàn run rẩy. “Cậu nên làm quen với những người này, những người đã bị bóc lột bằng mọi phương thức, những người làm giàu cho người khác mà vẫn bị đè nén cho đến khi bẹp rúm dưới đất, những người mà...”
“Kiềm chế!” Eik giơ tay lên làm hình chữ X. “Không mình với Béo cũng bị tống vào nhà lao với cậu mất.”
“Mấy người như các cậu chỉ giỏi trốn chạy mà lo cho an nguy của bản thân, chả bao giờ quan tâm đến gì ngoài lợi ích riêng của các cậu cả.”
“Làm như bản thân cậu thì hay hớm lắm!” Erik tiếp tục đả kích. “Cậu mở mồm ra là buộc tội người khác, đổ cho họ ích kỷ, rồi thì nhỏ nhen. Mình chả thấy căn cớ gì khiến cậu đặc biệt hơn người cả.”
“Quỷ tha ma bắt cậu đi, Erik!”
“Đủ rồi đấy!” Tôi cuống cuồng ngăn hai đứa. “Hai cậu bị làm sao vậy chứ? Vừa mới gặp mặt nhau mà đã chành chọe như hai gái lấy một chồng, dù trong nhà tù các cậu cũng không tha!”
“Cứ đợi đến lúc mình được thả đi!”
“Ừ đấy, cậu thông minh lắm.” Erik lắc đầu ngán ngẩm. “Thế nên mới biến thành nữ hoàng đầu trọc.”
“Có cần bọn mình mang gì cho cậu không?” tôi hỏi để chuyển chủ đề.
“Ít thuốc giảm đau, thế thôi. Loại nào mạnh vào. Mình đã chán đến tận cổ mấy viên màu hồng rồi. À, cả mấy tờ báo nữa. Mình muốn biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia.”
“Tất cả những gì cậu đòi hỏi nghe đều có vẻ nguy hiểm. Cậu không nghĩ ra cái gì đó vô hại hơn à?”
“Đấy là tất cả những gì mình muốn. Nếu không có được thì thôi, kệ đi.”
“Ô hô... xem xem bây giờ ta trọc thì dễ tự ái đến mức nào.” Eik trêu.
“Mình sẽ cố,” tôi hứa với nó.
“Cám ơn.” Nó nắm lấy tay tôi qua song sắt. “Mình nhớ cậu nhiều lắm đó, biết không. Cậu định đi học ở đâu?”
“Mình cũng chưa biết.” Tôi lắc đầu. “Có thể mình sẽ học tư thục rồi năm sau thi lại.”
“Ừ. sao không chứ?” Nó siết tay tôi. “Cậu học cái gì không quan trọng: điều quan trọng là cậu học như thế nào.” Nó dị dàng gọi tên tôi. “Béo à... cậu có còn giận mình không?”
“Không biết.” Tôi thở dài. “Nhưng bây giờ mình còn không nhớ mình giận cậu vì cái gì nữa.”
“Mình mừng quá!” Mắt nó sáng lạ thường. “Mình sẵn sàng chịu khổ còn hơn thế này, chỉ cần cậu không giận mình nữa.”
Mưa rơi tầm tã lúc Eik và tôi ra khỏi Học viện Cảnh sát Bangkhein. Chúng tôi đứng trú mưa ở bến xe buýt gần đó.
“Hầy, giá có dự báo thời tiết trước thì bọn mình đã chuẩn bị rồi,” Eik vừa càu nhàu vừa lấy khăn mùi soa lau mái tóc ướt nhẹp.
“Bao giờ thì cậu nhập học?” tôi vừa hỏi vừa cởi áo ra vắt hết nước.
“Hai tuần nữa.” Eik nhìn lên. “Mình không biết tả thế nào cho cậu hiểu cảm giác sung sướng của mình trước viễn cảnh không còn phải mặc quần cộc như bọn trẻ khác mà là đồng phục của sinh viên đại học. Trước đây thì toàn chơi bời rồi nô đùa nhưng bây giờ đã đến lúc trưởng thành.”
“Bố mẹ cậu chắc vui lắm.”
“Mẹ mình không biết gì đâu.” Eik cười ầm. “Mẹ chỉ cằn nhằn là mình cứ học mãi chả biết đến ngày nào mới xong và bao giờ mình mới chịu ổn định, lập gia đình như mọi người.”
“Thế còn bố cậu?”
“Bố mình thì lo rằng mình sẽ không còn thời gian phụ việc ở cửa hiệu, nhưng ông cũng hy vọng là có bằng cấp, mình sẽ giúp ông giao dịch với quận và mấy cán bộ ở đó. Ông ấy không thích lên ủy ban và cũng ghét phải nói chuyện với mấy người mặc đồng phục.”
“Mình cũng không thích lên ủy ban hay phải dây dưa với mấy người đó.”
“Cậu mà còn tiếp tục nói như vậy, mình sẽ nhốt cậu lại với Porm.” Eỉk lấy khăn lau mặt.
“Dạo này có gặp Chai không?”
“Chẳng mấy khi.” Eik nhìn bức tường mưa giăng kín đường. “Mình đến nhà nó mấy lần. Mẹ nó cứ ngồi làu bàu là nó không còn biết đường về nhà nữa, cứ biệt tâm biệt tích mấy hôm liền cho đến khi rỗng túi mới về moi tiền của mẹ. Mình cũng thấy thương bác ấy, cậu thấy đấy. Đứa con duy nhất, vậy mà bác ấy không thể nhờ cậy. Lần cuối mình đến đó, mình gặp bác ấy đang ngồi cắt cỏ và thở hổn hển như sắp chết vậy. Mình phải lấy ít thuốc cho bác ấy và giúp bác ấy cắt cỏ.”
“Ôi đứa bạn tuyệt vời của cậu con trai mẫu mực” tôi cười nói.
“Cậu đang nói cái gì thế?”
“Cậu không nhớ mấy bài giảng Phật giáo à? Người bạn của con mà đáng được coi trọng hơn cả người con...”
“A Di Đà Phật, thưa ngài.” Eik chắp tay lại trên đầu.
“Mình cảm thấy như cả bốn đứa mình đều đã đến điểm rẽ của cuộc đời.” Tôi lau mấy giọt nước mưa trên mắt. “Cái điểm rẽ nơi mà từ đây mỗi đứa sẽ tự đi trên con đường riêng của mình, kết thân với bạn bè mới, và không ai biết được phía cuối con đường sẽ là cái gì.”
“‘Tương lai ta nào hay biết trước, ấy vậy mà ta vẫn phải cất bước’” Eik ngân nga bài “Deun Na” (Cất bước) của Krom Luang Chumphorn.
“Cậu là đứa có nhiều hy vọng nhất và tương lai sáng nhất.” Tôi vỗ nhẹ vai Eik. “Mình mong là cậu sẽ không làm bố mẹ và bạn bè thất vọng.”
“Cậu nói như đang viết di chúc vậy.” Eik nhỏ nhẹ phàn nàn. “Mình đã nói rồi nhớ không: không ai biết trước được tương lai cả. Cậu từng chơi trò rắn leo thang rồi chứ? Cậu đi lên, rồi lại xuống, rồi lại lên. Chẳng có gì là chắc chắn. Có lẽ điều duy nhất có thể chắc được trên tất cả những gì không chắc là chúng ta sẽ vẫn mãi là bạn, dù cho bao nhiêu năm qua đi hay cuộc sống của chúng ta sẽ thế nào.”
“Mình cũng nghĩ vậy.” Tôi mỉm cười với ánh nắng láp lánh giữa những dòng mưa và với Eikkarong.
Chiều đó khi tôi về nhà, tâm trạng mẹ khá hơn tối hôm trước. “Ra đây nói chuyện với bà mẹ già của mày nào, Nat,” mẹ gọi từ quầy thu ngân khi tôi mở cửa bước vào nhà hàng. “Gần tháng nay mẹ con mình không nhìn thấy nhau rồi. Mày ra dáng thanh niên hẳn hoi rồi đấy, mày biết không?”
“Có chuyện gì thế hả mẹ?” tôi kéo một cái ghế ra ngồi cạnh mẹ rồi hỏi.
“Sao? Cần phải có chuyện gì à?” Cái giọng cáu kỉnh của mẹ lập tức trở lại,
“Con chỉ hỏi thôi,” tôi lầm bầm đoạn thở dài ngao ngán.
“Nói ra xem nào.” Mẹ nhìn tôi chăm chú. “Mày định học gì tiếp?”
“Cho con thêm thời gian được không hả mẹ?”
“Cho con thêm thời gian - lúc nào cũng đòi thêm thời gian. Tao đã cho mày biết bao nhiêu thời gian rồi mà chả thấy có ích lợi gì cả. Ngày mai mày theo tao đến trường đại học tư thục. Tao sẽ không để mày biến thành một thằng ăn không ngồi rồi đâu. Dù gì đi nữa thì mày cũng phải học lấy cái gì đó. Tao đã nuông chiều mày quá rồi. Còn việc cố theo đuổi giấc mơ Sinlaparkorn của mày ư, quên nó đi.”