Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 10

Sau cơn mưa, không khí trở nên oi ẩm, dính nhớp như phủ một lớp màng ướt trên da. Ngay cả cơn gió lướt qua cũng mang theo chút nặng nề. Lâm Niệm cụp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang rung liên tục, môi mím chặt, ánh mắt thoáng chút trống rỗng.

Vừa bấm nhận cuộc gọi, giọng nữ bên kia đã lập tức vào thẳng chủ đề, dứt khoát, lạnh lùng, không để cô có bất kỳ thời gian phản ứng nào, đúng với phong cách quen thuộc của mẹ cô: quyết đoán, luôn hành động nhanh gọn, chẳng bao giờ dây dưa.

“Niệm Niệm, chuyện hợp đồng bố mẹ đã bàn bạc xong xuôi rồi, chắc tháng sau sẽ ký. Mẹ với bố con thấy bây giờ kinh tế bên nhà bố đang rất khó khăn, con từ bé đến giờ chưa từng chịu khổ, theo mẹ và chú Trương sẽ không thiệt thòi chút nào, muốn đi du học hay định cư đều dễ dàng.”

“Giờ mẹ nói mấy chuyện này làm gì? Không thể đợi con dần ổn định rồi hãy nói à? Sao không cho con một chút thời gian tiếp nhận?”

Giọng nói bị ngắt ngang, là giọng khàn khàn, mệt mỏi của bố cô, rõ ràng là ông đã giành lại điện thoại từ mẹ. Khi chuyển sang nói với cô, ông lại dịu giọng đi ngay.

“Niệm Niệm, là bố đây.”

“Vâng.” Cô khẽ đáp, giọng khàn khàn vì vừa khóc xong.

“Ông bà nội dạo này thế nào? Con sống ở đó có quen không?”

Khác với mẹ, bố cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, luôn tìm cách dẫn dắt câu chuyện qua những chuyện nhỏ xíu.

“Mọi thứ đều ổn. Bố đừng lo.”

“Niệm Niệm à, không phải bố không muốn giữ con lại bên mình. Nhưng con cũng thấy rồi đấy, bố giờ nợ nần chồng chất, nhà thì thế chấp, ông bà lại già yếu. Bố mẹ bàn đi tính lại, thật sự bên mẹ con sẽ cho con một tương lai tốt hơn.”

Giọng bố càng nói càng nhỏ, cuối cùng mang theo chút bất lực và tự giễu.

Người đàn ông trung niên từng mạnh mẽ, từng kiêu hãnh trong trí nhớ cô, sau những lần thất bại trên thương trường, cũng dần phải cúi đầu trước hiện thực khắc nghiệt.

Lâm Niệm nào không biết bố yêu cô, từ nhỏ đến lớn, bất cứ thứ gì cô muốn, dù có khó khăn thế nào bố cũng nghĩ cách đáp ứng.

Khi cả thị trấn đua nhau sinh thêm con trai để nối dõi, bố cô lại gạt phăng: “Nếu vì có thêm một đứa mà lơ là Tiểu Niệm nhà mình, con bé sẽ đau lòng lắm.”

Cô nhớ lần đầu thấy bố khóc là khi cô bệnh nặng, khóc lăn lộn trên giường, còn người đàn ông cứng rắn ấy đỏ hoe đôi mắt, đứng cạnh giường mà đau đớn hơn cả cô.

Lúc còn bé, Lâm Niệm chưa từng nghi ngờ, dù có muốn hái mặt trăng, bố cũng sẽ cố gắng hái cho cô bằng được.

“Bố.” Cô do dự một lúc rồi lấy hết can đảm nói nhỏ: “Nếu con không sợ khổ thì sao? Con không ngại đâu, con chỉ muốn ở lại đây, sống cùng ông bà.”

Cô sắp về đến nhà. Cây hòe lớn trong sân nhẹ nhàng lay động theo gió, những chùm hoa trắng bị mưa làm ướt rơi đầy mặt đất, tựa như tuyết phủ đầy sân.

Căn nhà ba tầng bật đèn vàng mờ nhạt, vẫn như bao năm qua, chỉ cần Lâm Niệm chưa về, chiếc đèn ấy sẽ mãi sáng, lặng lẽ soi đường cho cô quay lại.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi mẹ cô giành lấy điện thoại, giọng lạnh lùng cứng rắn không đổi:

“Con không muốn đi du học, muốn ở lại thị trấn, là vì Giang Dữ đúng không?”

Nghe mẹ nhắc đến cái tên ấy, Lâm Niệm hơi sững người, tay cầm điện thoại cũng siết chặt.

“Mẹ nói rồi, con vì nó mà tìm đủ cách quay về, mẹ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mẹ nói cho con biết, tốt nhất là con từ biệt xong thì theo mẹ và chú Trương ra nước ngoài. Đừng nói là vì ông bà, con vì ai, trong lòng con biết rõ. Con biết bố Giang Dữ là loại người thế nào không?”

“Mẹ!”

Giọng nói lạnh lùng chua chát của mẹ sắp tuôn ra thêm, Lâm Niệm không nhịn được nữa, bật ra một tiếng gắt, giọng nghẹn lại, nhưng rõ ràng:

“Giang Dữ không giống bố cậu ấy.”

“Không giống chỗ nào?! Lâm Niệm, mẹ nói cho con biết, Giang Dữ không phải người cùng thế giới với con! Nếu nó dám đến gần, dám có ý đồ gì, mẹ sẽ không tha cho nó! Nói là làm đấy!”

“Thôi đủ rồi! Con bé từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao có thể dính dáng đến loại người đó được?”

Tiếng mẹ càng lúc càng gay gắt, cuộc cãi vã ở đầu dây bên kia ngày càng dữ dội. Lâm Niệm đỏ hoe mắt, siết chặt điện thoại như muốn bóp nát.

Trong mắt bố mẹ cô, Giang Dữ chỉ là một kẻ như bố mình, trời sinh hư hỏng, không đáng tin, không xứng đáng được kỳ vọng, đáng bị khinh miệt, mãi mãi chôn vùi trong bùn đất.

“Niệm Niệm, tối rồi, chắc con mệt rồi, bố mẹ cúp máy nhé. Mẹ con hôm nay tâm trạng không tốt, con cố gắng học hành, bố….”

Chưa kịp dứt lời, điện thoại đã bị dập máy.

Cô cụp mắt nhìn loạt tin nhắn bố gửi tới: toàn là “đừng suy nghĩ nhiều”, “bố tin con”, “mọi chuyện rồi sẽ ổn”

Im lặng một lúc lâu, Lâm Niệm khẽ lẩm bẩm một câu, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng, hơi nghẹn nơi cổ họng:

“Bố, Giang Dữ không phải quái vật. Cậu ấy là con người. Giống như con vậy.”

Cây hòe cúi mình im lặng, đáp lại cô chỉ là tiếng gió đêm lướt qua cành lá xào xạc.

Cô vừa định mở cửa thì chợt cảm thấy có người đứng phía sau nhìn mình.

Quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt lạnh băng đầy địch ý của Giang Miểu Miểu.

Cô hơi ngẩn người, chủ động chào:

“Miểu Miểu?”

“Giang Dữ đâu? Chị gặp anh ta ta rồi đúng không? Giờ anh ta ở đâu?” Giang Miểu Miểu sấn tới, giọng gay gắt như ra lệnh.

Lâm Niệm cau mày nhẹ, quay lại tra chìa khóa vào ổ, giọng nhàn nhạt:

“Chị không biết cậu ấy ở đâu. Với lại, đó là tự do của cậu ấy.”

Dường như thấy được chiếc áo khoác trong tay Lâm Niệm chính là của Giang Dữ, Giang Miểu Miểu cười lạnh, giọng càng thêm chua cay:

“Mới về có mấy ngày mà thân thiết thế rồi? Mấy năm nay anh ta không về nhà, sống chật vật bên ngoài, việc gì bẩn việc gì cực cũng phải làm, không có giới hạn, không có nguyên tắc. Tôi thấy, việc anh ta rời đi chắc chắn có liên quan đến chị.”

Cửa đã mở, nhưng Lâm Niệm vẫn chưa vào trong. Cô im lặng quay lưng lại.

Giang Miểu Miểu chẳng thèm để ý cô có nghe hay không, vẫn tiếp tục:

“Anh tôi đẹp trai thế kia, lại trẻ khỏe, mấy năm nay chắc chắn sống nhờ vào mấy bà chị có tiền, chị thật sự không tò mò xem anh ta đang ở đâu sao?”

Lâm Niệm cau mày. Cô hiểu, cô bé này đang vòng vo thăm dò, muốn cô tiết lộ chỗ ở của Giang Dữ.

Nhưng Lâm Niệm thực sự không vui. Cô không hiểu, Giang Dữ rốt cuộc đã làm điều gì đáng ghét tới mức ai cũng thấy mình có quyền phán xét cậu, dùng lời lẽ cay độc mà nói về cậu như thế.

“Giang Dữ là con người. Cậu ấy có cuộc sống riêng của mình. Không muốn về nhà là lựa chọn của cậu ấy.”

Giọng cô không lớn, nhưng vững vàng dứt khoát. Nói xong, cô không buồn quay đầu lại, lặng lẽ bước vào sân, đóng cửa lại.

Hoa hòe rụng trắng xóa, nước mưa còn đọng trên tán lá tí tách nhỏ xuống.

Lâm Niệm tựa lưng vào cánh cổng, hai tay ôm chặt chiếc áo khoác của Giang Dữ, mùi khói thuốc thoang thoảng xen lẫn vị bạc hà ngọt nhẹ, cứ thế vây lấy cô giữa đêm khuya mát lạnh.

Màu hồng nhạt lan đến tận vành tai không thể che giấu.

Tim cô nói cho cô biết.

Việc trở về thị trấn này, chưa bao giờ là bốc đồng.

Mà là, toan tính từ lâu, là cố tình, là động lòng, là không cam tâm.

[Lời tác giả]

Bạn học Tiểu Giang chương trước trốn mất, nên chương này bị cấm xuất hiện để trừng phạt đó nha! (chống nạnh)

Bình Luận (0)
Comment