Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 13

Tiếng ve ngoài cửa sổ kêu vang ầm ĩ, tiếng chuông hết tiết vang lên bất ngờ, sắc nhọn vọng khắp hai dãy hành lang.

Trên đường quay lại lớp, Giang Dữ đút tay túi quần, lững thững đi sau Lâm Niệm, hai người một trước một sau bước vào.

Tôn Tề Thiên nhìn theo từ đầu đến cuối, chờ Lâm Niệm ngồi xuống rồi mới nghi hoặc hỏi:

“Ê, hai người có phải đang giấu chuyện gì mờ ám không vậy?”

Tay Lâm Niệm đang lật sách chợt khựng lại, cúi đầu nhỏ giọng: “Không có gì đâu.”

“Thật không đấy?”

Tôn Tề Thiên rõ ràng không tin, giơ tay làm điệu bộ vuốt tóc ra sau tai y như mấy cô nàng xấu hổ, rồi cười gian:

“Hồi nãy về lớp, mặt cậu đỏ như quả cà chua luôn á, còn vuốt tóc một phát duyên dáng nữa, tôi tưởng…”

Rầm, tiếng bàn ghế va chạm mạnh vang lên chát chúa.

Tôn Tề Thiên bỗng khựng lại, người và ghế cùng nghiêng về phía trước, suýt nữa thì đập nguyên mặt xuống bàn. May mà kịp chống tay lại.

“Này! Cậu đá ghế tôi làm gì hả?!” Cậu ta tức tối quay đầu.

Giang Dữ vẫn dựa lưng vào ghế, tay đút túi, lười biếng ngẩng mí mắt lên, cằm hất nhẹ về phía bảng đen:

“Im lặng, nghe giảng.”

Giọng điệu bình thản như không, nhưng đủ để Tôn Tề Thiên nghệt mặt ra mất một lúc.

Rồi cậu ta bất ngờ bật cười khúc khích, run cả vai, cố gắng nhịn nhưng vẫn không giấu nổi:

“Nghe giảng? Cậu? Giang Dữ nghe giảng? Tôi có nghe nhầm không vậy?”

Lâm Niệm ở bên cạnh không vui, lí nhí phản bác: “Tại sao Giang Dữ lại không thể nghe giảng? Trước đây thành tích cậu ấy rất tốt mà.”

Tôn Tề Thiên lập tức thu lại nụ cười, như thể nghẹn lời. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Giang Dữ rung lên liên tục, từng đợt, từng đợt.

Cậu cau mày, cúi đầu, ngón tay dài gõ nhanh mấy chữ, vẻ bực bội không hề giấu giếm.

“Ông ta lại tìm cậu à?” Tôn Tề Thiên nhíu mày, giọng cũng nghiêm túc hơn mọi khi.

“Ừ.”

“Má nó.” Tôn Tề Thiên rít khẽ, rồi nhổ một câu: “Ông ta còn mặt mũi đến tìm cậu sao? Tên khốn như ông ta, tôi đây cũng phải gọi bằng tổ tông.”

Thầy giáo đã vào lớp, tiếng ồn dần dịu xuống, chỉ còn vài học sinh đến muộn thì thào trò chuyện.

Lâm Niệm không hiểu họ đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt đầy khó chịu của Tôn Tề Thiên, cô mơ hồ cảm thấy chuyện này chẳng đơn giản.

“Là bố tôi.” Giọng Giang Dữ lạnh nhạt, như một cơn gió lạnh lướt qua tai.

“Chú Giang ấy hả?” Lâm Niệm buột miệng.

Giang Dữ tắt điện thoại, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Là bố ruột tôi. Một năm trước ra tù rồi. Giờ muốn tôi về với ông ta.”

Lâm Niệm cảm giác tim mình rơi mạnh một nhịp, tay cầm tập bài tập vô thức siết chặt.

“Vậy cậu định sao?”

“Cậu muốn tôi đi sao?” Giọng cậu nhẹ bẫng, môi khẽ cong như cười như không, ánh mắt đen láy ép chặt lên ánh mắt cô.

Tim Lâm Niệm đập như trống, ánh nhìn đó quá mức mãnh liệt, khiến cô không thể trốn tránh. Tôn Tề Thiên ở bên cạnh cũng phải lên tiếng:

“Đủ rồi Giang Dữ, đừng có trêu chọc người ta nữa, cẩn thận Lâm Niệm nhà người ta đỏ tai luôn kìa.”

Chuông vào tiết vang lên, Lâm Niệm cố kiềm chế bản thân không bị lay động, quay mặt đi, mắt cụp xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thầy giáo bắt đầu giảng bài. Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa cao, cúi đầu chăm chú ghi chép, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn.

Giang Dữ khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại nơi cổ cô khá lâu. Một lúc sau, mới chậm rãi thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói một tiếng “Ừ.”

Sao cậu có thể rời đi được, khi mà cô chỉ vừa mới trở về.

Những tháng ngày Lâm Niệm đột nhiên biến mất, đêm nào Giang Dữ cũng mơ thấy cô trong bộ váy trắng, cười rạng rỡ rồi dần dần đi xa.

Cậu cố chạy theo, cố gắng níu lấy, nhưng luôn vô ích. Cho đến khi nụ cười của cô cũng nhạt nhòa trong giấc mơ, chẳng còn rõ nét.

Một đêm, cậu bỗng tỉnh dậy giữa cơn mộng, lần đầu tiên gọi điện cho cô.

Âm báo “Thuê bao không tồn tại” vang lên khiến cả người Giang Dữ lạnh toát.

Cậu ngồi bệt dưới sàn, tựa lưng vào góc tường, ánh mắt luôn ngạo nghễ của cậu giờ đây chỉ còn lại tuyệt vọng. Môi mím chặt, trắng bệch không chút máu.

Giây phút đó, Giang Dữ hiểu, Lâm Niệm đã thật sự không định chờ cậu nữa rồi.

Nhưng cậu vẫn không cam lòng. Mỗi đêm, như tự hành hạ bản thân, cậu gọi điện cho cô liên tục, lần nào cũng như một mũi kim đâm vào tim.

Mùa đông năm ấy gần kết thúc, cả đêm Giang Dữ không về, một mình ra bờ hồ, khắc nên một bức tượng băng hình cô gái mặc váy múa ba lê.

Hôm sau trời hửng nắng, tượng băng tan chảy từng chút từng chút. Đến khi nó hóa thành vũng nước trên nền xi măng, cậu mới dụi điếu thuốc cuối cùng, vứt hộp rỗng vào thùng rác, chậm rãi rời đi.

Đêm đó là lần đầu tiên Giang Dữ học hút thuốc. Cảm giác vị cay của khói bao quanh khiến tâm trí tê liệt tạm thời và cậu nghiện cái cảm giác đó.

Từ đó, cậu trượt dài trong vòng xoáy thuốc lá, rượu chè, đánh nhau, một thiếu niên u ám cô độc nay lại dễ gần đến lạ. Người ta cười, cậu cũng cười, mà ánh mắt thì mãi chẳng có lấy một tia sáng.

Chỉ cần nghe thấy cái tên “Lâm Niệm”, tâm trạng cậu lập tức dao động.

Tấm ảnh chụp chung duy nhất từng bị cậu xé vụn, nhưng chẳng biết ngày nào lại được cậu dán từng mảnh nhỏ lại, cẩn thận đến đau lòng.

Cậu chưa từng giận cô. Cậu nhớ cô, đến khắc sâu trong máu, đến mức nỗi nhớ trở thành cả thù hận với chính bản thân mình.

Sống từng ấy năm, Giang Dữ vẫn lẻ loi, không có gì cả. Cái gọi là “chờ đợi”, với cậu mà nói, đã thành một loại tê dại.

Cậu từng nghĩ, nếu cậu ở lại, nhỡ đâu một ngày cô quay lại? Nhỡ đâu… cô tìm đến cậu?

May mà, cô thực sự đã trở lại.

Vẫn là đôi mắt sạch sẽ trong veo như ngày nào, mang theo ánh sáng rực rỡ, từng bước tiến về phía cậu.

Tan học buổi tối, Lâm Niệm phá lệ thu dọn cặp từ sớm, thi thoảng lại quay đầu nhìn Giang Dữ, như thể sợ chỉ cần lơ là một giây là cậu lại biến mất.

“Không đùa đâu nha, anh DỮ, cậu nghe giảng nguyên ngày thật đó hả?” Tôn Tề Thiên vừa chơi game xong, nhìn Giang Dữ đeo kính, chỉnh chu ngồi ngay ngắn, mà suýt nữa té ghế.

Thậm chí cậu còn lấy kính ra đeo, kính thật hẳn hoi.

“Cậu xài kính thật hay chỉ đeo gọng cho ngầu thôi?” Tôn Tề Thiên nhịn cười không nổi.

Giang Dữ hơi nghiêng đầu, giơ tay chắn cái móng vuốt thò qua của Tề Thiên, hờ hững: “Đừng có động vào.”

“Ô hô, thật sự có độ cận? Biết cậu ba bốn năm rồi, chưa bao giờ nghe cậu nói cận thị nha.” Tôn Tề Thiên tò mò cúi nhìn tập bài tập: “Chà chà, anh Dữ làm bài nghiêm túc ghê.”

“Câm miệng.” Giang Dữ liếc cậu ta.

Lâm Niệm cũng ghé lại nhìn thử, quả thật chữ vẫn đẹp như xưa. Có điều bài toán làm được nửa thì dừng, chỗ thì bí, chỗ thì sai, chỗ thì để trống…

Thấy một bài gần đúng, Lâm Niệm vừa thở dài, định mở miệng chỉ, thì một bàn tay bỗng nắm lấy cổ tay cô.

Cô ngẩng lên, đụng ngay ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của Giang Dữ.

Cậu cau mày, khóe môi nhếch lên, khẽ cười: “Cậu đang cười nhạo tôi à?”

“Hả? Không có mà!” Lâm Niệm hoảng hốt.

“Vậy thở dài làm gì?”

“Mình chỉ là…” Cô nghĩ mãi không ra lý do, “Chỉ là thói quen thôi.”

Giang Dữ nheo mắt, rõ ràng không tin.

Lâm Niệm thầm nghĩ: chủ đề này nhạy cảm quá, phải đổi hướng gấp.

May sao, Từ Trường Lẫm đúng lúc ấy cầm theo tờ giấy đi về phía họ, đưa cho cô cây bút đen kẹp theo một tờ danh sách.

Đúng lúc cậu vừa ngẩng đầu, ánh mắt lập tức chạm vào bàn tay đang nắm chặt cổ tay Lâm Niệm kia.

Bình Luận (0)
Comment