Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 15

Gió đêm lùa qua, mang theo chút se lạnh, không ngừng táp vào mặt của Giang Dữ. Cảm giác tê dại, căng thẳng nơi lồng ngực cũng dần tiêu tán theo điếu thuốc đã tàn lụi.

Cuối cùng, cậu vẫn không thể cho Triệu Minh Triết một lời hứa nào, chỉ qua loa nói mình còn việc phải làm, rồi vội vàng tránh né mà bỏ đi.

Khi bước lên bậc thang dãy lớp học, Giang Dữ dùng chân dập tắt tàn thuốc. Gương mặt cậu bình lặng không cảm xúc, đi vào từ cửa sau lớp học. Vừa vào, ánh mắt đã lập tức bắt gặp Lâm Niệm đang cúi đầu chăm chú làm bài tập.

Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh rọi xuống cần cổ trắng trẻo của cô, vài sợi tóc mềm nhẹ nhàng rủ trên da, nhìn từ xa vừa yên tĩnh lại vừa xinh đẹp.

Tôn Tề Thiên vẫn chưa về, ôm quả bóng rổ, “bịch” một tiếng ném vào tường, đợi nó bật lại thì lại tiếp tục ném, từng tiếng vang lên buồn chán mà đều đặn.

Giang Dữ mặc lại áo khoác, xác nhận trên người không còn mùi thuốc lá nồng nặc, mới thong dong đút tay vào túi quần, chậm rãi bước tới. Đôi mắt đen cụp xuống, giọng điệu vẫn lãnh đạm, lười nhác như mọi khi:

“Sao còn chưa về?”

Bóng dáng quen thuộc dần đến gần, che khuất ánh sáng trên tập bài tập của Lâm Niệm. Đến khi cậu cất tiếng, cô mới như giật mình, ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, bình thản kia của Giang Dữ.

Lâm Niệm lén liếc nhìn về phía cuối lớp, nơi Tôn Tề Thiên đang chơi bóng, hạ giọng thì thào:

“Nếu mình về trước, lỡ cậu không đến thì sao?”

Tiếng bóng rổ đập lên tường vẫn chưa ngừng. Giang Dữ nhướng mày, rút ghế ra ngồi đối diện cô, cúi mắt liếc bài tập trên bàn, khóe môi khẽ cong lên như cười mà chẳng cười:

“Hóa ra trong mắt cậu, tôi là loại người không giữ lời như vậy à?”

Lâm Niệm hoàn toàn không ngờ cậu lại nghĩ thế, vội vàng lắc đầu phủ nhận:

“Không phải đâu, mình chưa từng nghĩ vậy.”

Ánh mắt cô quá đỗi nghiêm túc, chân thành đến mức khiến Giang Dữ cảm thấy tim ngứa ngáy, môi cũng hơi khô khốc, tay trong túi vô thức sờ vào bao thuốc đã gần trống rỗng.

“Giang Dữ, người vừa rồi đến tìm cậu là ba cậu à?”

Nghe câu này, Tôn Tề Thiên đang giả vờ chơi bóng nhưng thực ra đang nghe lén, bất giác khẽ ho khan.

Giang Dữ không lộ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng:

“Ông nội tôi bệnh nặng, muốn tôi về nhà.”

“Vậy…,” Lâm Niệm hơi ngập ngừng, dè dặt ngẩng mắt nhìn cậu, “cậu sẽ đi với họ à?”

Lớp học lặng ngắt, ngay cả tiếng bóng rổ cũng dừng lại. Gió đêm se se thổi vào, khẽ làm rèm cửa lay động, tạo thành những gợn sóng lờ mờ.

Như thể cả cơn gió cũng đang chờ câu trả lời của Giang Dữ.

Một lúc lâu sau, ánh mắt thoáng u tối của cậu bị cố ý giấu kín, chỉ trong nháy mắt.

Giang Dữ cong môi, cười khẽ với vẻ bất cần, cố ý nghiêng người lại gần, hạ giọng trầm thấp:

“Bạn học Lâm Niệm, hình như cậu rất sợ tôi sẽ đi thì phải?”

Âm điệu giễu cợt mà khàn khàn ấy như xuyên qua bầu không khí tĩnh lặng, đến ánh đèn trắng cũng phảng phất thêm chút mờ ám.

Lâm Niệm bị nhìn đến đỏ mặt, cuống quýt cúi đầu thu dọn sách vở:

“Về thôi, không lại để bà đợi sốt ruột.”

Nhìn bóng dáng cô gần như bỏ chạy, Giang Dữ cong môi cười, rồi cũng thong thả đứng lên đi theo.

Ánh mắt cậu vẫn dõi theo bóng lưng Lâm Niệm, khi đi ngang qua cuối lớp cũng không thèm liếc Tôn Tề Thiên lấy một cái. Tôn Tề Thiên tức tối la lên:

“Ê, cậu đúng là điển hình của loại trọng sắc khinh bạn đấy Giang Dữ!”

Nói xong, cậu ta ngẫu nhiên liếc ra sân trường phía trước, ý cười chợt thu lại khi thấy Hoàng Mao đang trốn dưới gốc cây, lén lút giơ điện thoại lên chụp Lâm Niệm.

Ngoài trời, gió đêm nơi thị trấn nhỏ mang theo hơi lạnh thổi tới. Bóng cây in dưới đèn đường trở nên loang lổ, đôi lúc còn hiện lên bóng hai thiếu niên sóng bước bên nhau.

Lâm Niệm len lén liếc Giang Dữ. Ánh đèn vàng chiếu lên bờ vai rộng thẳng của cậu, vài lọn tóc phủ trên trán để lại vệt tối mờ. Đôi mắt vốn sắc lạnh lúc này lại có nét mềm mại hiếm hoi.

Đồng phục của cậu sạch sẽ tinh tươm, không ngửi thấy mùi thuốc lá. Rõ ràng đã cố ý xử lý kỹ lưỡng.

Trong suốt quãng thời gian Lâm Niệm trở về, cả hai đều rất ăn ý mà né tránh nhắc đến những chuyện đã xảy ra trong mấy năm xa cách.

“Giang Dữ, mình nghe Tôn Tề Thiên nói, cách cậu kiếm tiền rất nguy hiểm, thường xuyên bị thương, vì vậy cậu ít khi về nhà, cũng hay phải vào viện… đúng không?”

Cuối cùng Lâm Niệm vẫn không kiềm được, nhẹ giọng phá tan bầu không khí im lặng. Giọng cô nhỏ, mềm, dưới bóng đêm càng thêm mong manh.

Không có tiếng ồn ào xe cộ như ở thành phố lớn, đêm thị trấn lặng lẽ đến lạ.

Giang Dữ im lặng khá lâu, cúi đầu nhìn cái bóng của hai người, giọng khàn khàn:

“Lần đầu tiên cậu gặp lại tôi, cậu có sợ không?”

Cậu không trả lời câu hỏi, Lâm Niệm cũng không để ý, chỉ cảm thấy tim mình bỗng nặng nề.

Cô lắc đầu, cũng nhìn xuống cái bóng dưới chân, nhẹ giọng:

“Mình chỉ thấy ngạc nhiên. Mình nghĩ, Giang Dữ đã cao lớn như vậy rồi. Hồi trước mình chỉ cần nhón chân là chạm vào được tóc cậu , giờ thì hơi khó rồi nhỉ? Hơn nữa, lớn lên rồi hình như còn đẹp trai hơn.”

Khó khăn lắm mới dồn hết can đảm nói xong, Lâm Niệm hơi xấu hổ ngẩng đầu, bắt gặp Giang Dữ đang mỉm cười, ánh mắt dịu lại.

Cô bối rối, tay khẽ sờ vành tai nóng bừng, cúi đầu lầm bầm:

“Cười cái gì mà cười?”

Tiếng bước chân chạy gấp dần tiến đến trong con hẻm tối vắng, nghe càng thêm gai người.

Tôn Tề Thiên hổn hển chạy tới, vừa thở vừa nói:

“Giang Dữ, đừng đi lối này! Quay lại đi, mau lên!”

Đáng tiếc đã quá muộn. Mấy tên cưỡi xe máy vừa khéo dừng lại ở đầu hẻm.

“Đệt.” Tôn Tề Thiên thấp giọng chửi, “Mẹ kiếp, đúng là phiền phức.”

Lâm Niệm nhận ra bọn họ. Chính là đám người đã gặp ở quán nướng, chỉ là hôm nay có thêm vài gương mặt lạ.

Tay ai cũng kẹp điếu thuốc, mắt đen láy trong con hẻm vắng càng lộ vẻ âm u.

Giang Dữ khẽ nhíu mày, theo bản năng che Lâm Niệm ra sau, vừa định tránh đi thì Hoàng Mao đã cười toe toét gọi lớn:

“Anh Dữ, lâu rồi không gặp huynh đệ, vội đi đâu thế?”

Ánh mắt Giang Dữ lạnh lẽo quét qua, giọng khan khan:

“Tối nay tao bận.”

Hoàng Mao cười khẩy, lấy ra tấm ảnh từ xe máy, giơ lên trước mặt rồi liếc ra sau lưng cậu:

“Anh Thành, chính là cô gái trong ảnh đấy. Để tao nhớ coi Lâm gì nhỉ? À đúng rồi, Lâm Niệm phải không? Anh Dữ chơi bời cũng ghê ha, đang hẹn hò à?”

Giang Dữ ngước mắt, ánh nhìn tối sầm, nắm tay siết lại, sát khí thoáng hiện.

Gã tên Thành đứng giữa khẽ cong môi, hất tàn thuốc, giọng khàn đặc:

“Phải cô bé ở quán nướng hôm đó không? Tao cũng muốn xem, rốt cuộc thần tiên phương nào mà mày say như điếu đổ, lấy tay không đỡ chai bia bữa đó phê không?”

Gã chưa kịp cầm lấy tấm ảnh, Giang Dữ đã lao lên, một chân đạp mạnh, “rầm” một cái húc thẳng gã vào tường.

Cậu cúi xuống, túm cổ áo Hoàng Mao, đôi mắt đen sâu giờ như nhuốm máu, lạnh thấu xương:

“Đưa ảnh đây.”

Hoàng Mao ngã ngồi dưới đất, chân run cầm cập, miệng vẫn ráng cứng:

“Tình nghĩa thật đấy. Lâm Niệm, em gái là dân ngoài tỉnh à? Chưa nghe tiếng Giang Dữ tụi tôi sao?”

Gió lùa qua cây, xào xạc. Con hẻm vốn vắng người, đến tiếng chó sủa cũng nghe xa xăm.

Ngay khi Giang Dữ lao tới, Tôn Tề Thiên cũng phối hợp chắn Lâm Niệm thật kín.

Cô chỉ thấy phía trước tối om, không rõ lắm, chỉ nghe tiếng Hoàng Mao kêu la thảm thiết.

“Giang Dữ, mày đúng là đồ b**n th**, đồ sao chổi! Mẹ tao nói nhà họ Giang rước mày là xui tám đời! Mày giống y hệt cha ruột mày, máu bẩn sao rửa được!”

Cả bọn cười rúc rích. Tai Lâm Niệm ù lên, tay bấu chặt áo đồng phục.

“Không dám nhận hả? Vậy vết phỏng trên lưng Giang Miểu Miểu từ đâu mà ra? Ai chẳng biết, mày chán nhà họ Giang nên mới đốt nhà! Ngày đó sao mỗi mình mày không có mặt? Một gia đình đang yên, bị mày suýt đốt chết cả, mày giỏi thật đấy, Giang Dữ, anh trai tốt, con ngoan!”

Nắm đấm Giang Dữ suýt giáng xuống mặt Hoàng Mao thì câu nói ấy như thổi tung mọi thứ.

“Bốp” Giang Dữ thả tay, Hoàng Mao sụm xuống, miệng vẫn còn chua ngoa:

“Nhìn xem, tụi nó từng là đàn em của mày đấy. Mày oai lắm mà Giang Dữ, tự tin không cần ai, cuối cùng chúng nó bỏ mày hết rồi. Tao muốn xem mày một mình chơi lại bao nhiêu người.”

“Câm… câm miệng!”

Tôn Tề Thiên run run nắm đấm, rốt cuộc không chịu được, xông lên túm áo Hoàng Mao đấm liên tục:

“Mẹ mày! Câm ngay! Nhà họ Giang cháy là tai nạn, hôm đó tao còn ở với Giang Dữ, liên quan gì nó? Đừng đổ cứt bậy lên đầu nó!”

Mép Hoàng Mao rớm máu, vẫn cố nhếch môi giễu:

“Ờ nhỉ, tao quên mất, Giang Dữ còn có con chó trung thành này. Kêu ông nội một tiếng coi.”

Khi Tôn Tề Thiên bị kéo ra, tầm nhìn của Lâm Niệm đột nhiên trở nên trống trải. Đám người mặc đồ đen kia đồng loạt nhìn về phía cô.

Cô cũng ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt Giang Dữ.

Đôi mắt ấy lúc nào cũng lạnh nhạt thản nhiên, giờ đây lại phủ đầy mỏi mệt, bất lực.

Giữa lúc tên họ Thành chuẩn bị ra hiệu, Lâm Niệm bất ngờ cất giọng. Giọng cô nhẹ mà rõ ràng, kiên quyết đến không thể xem thường:

“Những điều các người vừa nói đều không đúng.”

Bình Luận (0)
Comment