Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 31

Ánh nắng chan hòa trải dài trên sân vận động, gió nhẹ lướt qua bốn phía, nắm đấm vốn siết chặt của Giang Dữ bỗng chốc thả lỏng.

Vài giây sau, Giang Dữ nhàn nhạt nói:

“Được, tôi rút.”

Câu nói vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc. Ngay cả thầy thể dục cũng khựng lại, rõ ràng không ngờ chỉ vì đổi một bộ đồ mà Giang Dữ lại muốn rút khỏi cuộc thi.

Tôn Tề Thiên có phần không cam lòng, nhịn không được hỏi: “Thật sự muốn rút hả? Vậy mấy ngày nay mỗi tối cậu chạy lâu như vậy, chẳng phải phí công hết sao?”

Giang Dữ lãnh đạm “ừm” một tiếng, ánh mắt đen sâu thẳm thu lại, trả lại gậy tiếp sức cho Từ Trường Lẫm, rồi xoay người tính rời đi.

Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại mà kiên định vang lên sau lưng cậu, nghe như đang cố gắng giữ bình tĩnh để đối đầu với cậu.

“Có ai quy định tham gia đại hội thể thao nhất định phải mặc đồng phục không? Không phải nên mặc sao cho thoải mái nhất à?”

Hàng mi cụp xuống của Giang Dữ khẽ rung, cậu dừng bước mấy giây. Cô gái phía sau tiếp tục nói:

“Mình vẫn luôn nghĩ, nhà trường sẽ tôn trọng quyền riêng tư của học sinh. Nếu cậu ấy không muốn thay đồ chắc chắn có lý do. Nếu trường nhất định ép buộc, vậy mình cũng rút.”

Xung quanh càng thêm yên ắng, đến cả học sinh lớp khác cũng nín thở nhìn qua đây.

Thầy thể dục cau mày, lạnh giọng: “Lâm Niệm, em cũng theo bạn ấy đùa giỡn cái gì? Thật sự nghĩ thầy không làm gì được em à, vì em là học sinh giỏi sao?”

“Em thấy Niệm Niệm nói rất đúng!” Trần Âm Lạc cũng lấy hết dũng khí phụ họa, “Bộ đồ thể thao đó xấu chết đi được, còn là đồ của khóa trước mặc rồi, toàn mùi mồ hôi, em thấy mặc vào chẳng có gì hay. Nếu Niệm Niệm rút, em cũng rút.”

Trần Âm Lạc mở đầu, bên cạnh lại có một nữ sinh yếu ớt lên tiếng: “Cái tay áo với cổ áo của đồng phục rộng thùng thình, em chạy không dám vung tay mạnh, sợ hở hết.”

Một khi có người làm gương, dũng khí của đám học sinh như được châm lửa, tất cả bất mãn tích tụ gần đây liền ào ạt tuôn ra.

“Đúng rồi đó, cái chất liệu đồng phục này khó chịu chết đi được, mặc vào ngứa ngáy khắp người. Hồi cấp hai tụi em toàn mặc đồ tự chọn, vậy mà vẫn chạy nhất.”

“Phải rồi! Dựa vào đâu mà bắt tụi em mặc vậy? Đại hội thể thao là để cho tụi em thi đấu vì lớp, có bản lĩnh thắng là được chứ gì, đâu phải mặc cho ai coi.”

“Đúng đó! Ông đây chỉ cần thắng, đạp nát đám lớp bên, ông đây chính là anh hùng.”

Ánh nắng hòa cùng sân vận động, mấy cậu con trai đang chơi bóng đi ngang qua cũng liếc nhìn.

Ở độ tuổi ngông cuồng và kiêu ngạo này, chỉ cần có người mở miệng, bọn họ sẽ không sợ hãi mà đứng lên vì chính mình.

Giang Dữ bỗng cảm thấy hoảng hốt. Trước kia cậu thật giống lời Lâm Niệm nói, luôn lạc lõng với bạn cùng lứa.

Nhưng mấy ngày nay, nhìn đám nam nữ thiếu niên đầy nhiệt huyết và sức sống trên sân, cậu mới thực sự cảm nhận được.

Vì hôm nay ăn gì mà băn khoăn, vì muốn thắng lớp bên mà hì hục tập luyện, vì sợ cha mẹ thấy điểm kém mà bịa cớ dở tệ, vì một trận bóng mà thức trắng đêm.

Có lẽ đó mới là tuổi trẻ, mới là điều mà lứa tuổi này nên có.

Nhưng Giang Dữ đã sớm lỡ mất rồi. Khi người ta thức đêm xem bóng đá, cậu phải dùng mạng mình đi đánh cược, phải thắng để lấy tiền mà sống tiếp.

Người khác có thể càu nhàu với bạn bè, kêu đồ căn-tin trường khó nuốt, còn Giang Dữ thì có lúc hai ngày chỉ uống nước cầm hơi.

Đối với cậu, sống sót chỉ là bản năng. Thượng đế chưa bao giờ cho cậu đặc quyền hưởng thụ tuổi trẻ.

Từ Trường Lẫm đứng bên cạnh, kêu trật tự cả buổi chẳng ai nghe, cuối cùng Triệu Điển mới lên tiếng:

“Trường mình hình như đâu có bắt buộc phải mặc đồng phục? Lớp bốn cũng đâu có mặc. Hay lớp mình cũng bỏ đi, ai mặc gì thấy thoải mái thì mặc.”

Thầy thể dục bị cả đám học sinh ép đến trừng to mắt, quay sang hỏi: “Em nghĩ sao?”

Từ Trường Lẫm lúng túng gãi mũi, “Thật ra em cũng thấy bộ đồ đó mặc không dễ chịu.”

Thế là, cái quy định quái gở bắt mặc đồng phục trong đại hội thể thao, đã bị chính học sinh đồng lòng gạt bỏ.

Mọi người tản đi, trên sân chỉ còn Giang Dữ và Lâm Niệm đứng đối diện.

Bóng Giang Dữ đổ dài, bao phủ lấy cô. Lâm Niệm ngẩng lên, phát hiện khóe môi cậu như ẩn giấu nụ cười.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô bỗng thấy xấu hổ, lí nhí hỏi: “Cậu cười cái gì?”

“Không tò mò sao?” Giang Dữ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen lấp lánh như cười.

“Tò mò gì cơ?”

“Tò mò sao tôi không chịu cởi?”

Giọng Giang Dữ trầm thấp, ánh mắt đen thẫm nhìn thẳng cô, khiến vành tai Lâm Niệm đỏ bừng.

Khoảng cách gần như vậy, cô vô thức liếc về phía ngực cậu, mặt lập tức đỏ rực, cúi đầu lảng tránh.

Hơi thở ám muội dần tiến gần bên tai, giọng nói khẽ khàng mang theo mùi thuốc lá: “Thế nào? Cảm thấy tôi rất giữ đức hạnh đàn ông à?”

Giọng nói thấp trầm phủ kín bên tai, lòng Lâm Niệm ngứa ngáy, rốt cuộc chịu không nổi nữa, đỏ mặt xoay người chạy về phía Trần Âm Lạc.

Gió nhẹ lướt qua, tung váy đồng phục của cô. Bóng lưng cô thon dài, non nớt, từ xa còn thấy vành tai đỏ hồng chưa tan.

Giống như phần lớn các cô gái ở tuổi này, cô trong trẻo như tờ giấy trắng, chỉ hơi chọc ghẹo đã mặt đỏ tai hồng.

Nhưng chính vì vậy, lại càng khiến Giang Dữ không nỡ vấy bẩn, không dám quá gần.

Nụ cười bên môi dần tan biến. Giang Dữ mặt không biểu cảm, đưa tay khẽ vuốt cánh tay mình, dù cách áo vẫn có thể cảm nhận được những vết sẹo lồi lõm bên trong.

Vết mới chồng lên vết cũ, sau lưng, trên đùi, trên tay, gần như chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.

Những vết sẹo xấu xí, ngoằn ngoèo ấy từng không khiến Giang Dữ thấy ghét. Cậu thậm chí nghĩ, cứ để mãi vậy đi, để luôn nhắc nhở cậu về quá khứ nhơ nhuốc.

Nhưng bây giờ thì không. Cậu bắt đầu sợ, bắt đầu vô thức muốn giấu.

Lâm Niệm yếu đuối như thế, nhìn thấy cậu chỉ bị xước nhẹ thôi đã rơm rớm nước mắt. Nếu thấy hết những vết này, cô ngốc đó sẽ khóc đến thế nào?

Những vết sẹo này không thể biến mất, mà cậu lại không chịu nổi cảnh Lâm Niệm khóc. Vậy nên, cậu đành phải giấu kỹ, có lẽ cả đời cũng chẳng cởi áo ra.

Buổi tối hôm đó, tan học về, Triệu Văn đột ngột thông báo với Lâm Niệm, nói trước đại hội thể thao có một tiết mục văn nghệ.

Ban lãnh đạo trường từng xem qua giấy chứng nhận giải thưởng của Lâm Niệm, muốn cô lên sân khấu múa, còn hạng mục thi đấu sẽ để người khác thay.

Lâm Niệm cũng không từ chối, tối đó liền chọn ngay váy múa và giày. So với chuyện chạy kéo cả lớp xuống hạng, cô rõ ràng hợp với việc biểu diễn hơn.

Trong hậu trường biểu diễn, phía sau sân khấu kéo dài tới tận khu vệ sinh, Giang Dữ vừa đi gần đó đã nghe mấy nữ sinh đang xì xào.

“Không hiểu nổi, Lâm Niệm rốt cuộc ôm đùi ai vậy? Mấy năm nay tiết mục văn nghệ trước đại hội đều là của Lâm Lâm, sao giờ vừa vào là cậu ta cướp luôn?”

“Đúng đó!” Một cô gái khác cũng bất mãn. “Bạn lớp cậu ta là Bạch Tịnh không phải cũng bị đuổi học rồi sao? Hình như cũng có liên quan đến Lâm Niệm.”

“À đúng, nói mới nhớ, mình còn thấy cô giáo Triệu với Lâm Niệm thân thiết lắm đấy.”

Có vẻ là mấy nữ sinh lớp khác, giọng không lớn nhưng sự khó chịu thì không che giấu nổi.

Giang Dữ không nói gì, ánh mắt lạnh lùng từ từ tối lại. Cậu vô thức móc ra một điếu thuốc châm lửa.

“Ái ya, đừng khóc nữa Lâm Lâm.” Một đứa nhỏ giọng. “Nói nhỏ thôi, mình vừa lén động tay động chân lên váy cậu ta rồi, chờ xem Lâm Niệm xấu mặt thế nào.”

Cả nhóm cười khúc khích rồi đi ra ngoài, tiếng cười chưa kịp dứt, liền bị ánh mắt lạnh buốt quét tới.

Khói thuốc lập tức tràn ngập. Khi thấy rõ người đứng trước cửa, cả đám cứng đờ.

Giang Dữ chậm rãi tiến tới, ngón tay đang kẹp điếu thuốc khẽ chạm vào mái tóc một cô gái.

Giọng nói của cậu không lớn, ánh mắt đen dưới ánh đèn lại đầy áp lực. Chỉ một câu, đã khiến người ta sởn gáy.

“Động tay động chân gì hả? Hửm?”

Bình Luận (0)
Comment