Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 33

Lâm Niệm khoác lên mình chiếc váy trắng, dưới ánh mắt kinh ngạc của bao người mà bước lên sân khấu.

Khác hẳn vẻ ngây ngô thường ngày, cô trên sân khấu tươi cười tự nhiên, dáng vẻ tao nhã. Một tia nắng chiếu lên váy trắng khiến cô vừa lóa mắt vừa mê người.

“Ối trời, anh Dữ, mắt nhìn người của cậu không tệ đâu nha.”

Tôn Tề Thiên cũng sáng mắt, giọng điệu có hơi khoa trương: “Nhưng mà cậu phải cẩn thận đấy, không thấy đám khốn ngồi dưới kia ánh mắt toàn như sói đói nhìn con mồi à?”

Giang Dữ đứng ở góc khán đài, đội mũ lưỡi trai thấp xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc, đường nét sắc lạnh của cậu cũng mềm đi đôi chút.

Cậu khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt dõi theo cô trên sân khấu không rời.

Dưới sân, tiếng reo hò vang dội theo từng bước múa của cô, cô gái trên sân khấu còn sáng hơn cả ánh mặt trời, đẹp đến nghẹt thở.

Giang Dữ cúi thấp vành mũ, trong đầu chợt hiện lên bài báo từng đọc về cô.

Quán quân mùa giải Lâm Niệm, vũ công khắc vào xương tủy, thiên tài sinh ra để thuộc về sân khấu.

Bỗng dưng cậu thấy, cô sinh ra là để đứng nơi ánh đèn rực rỡ ấy, được muôn vì sao vây quanh, xứng đáng nhận lấy tràng pháo tay nồng nhiệt nhất, chân thành nhất.

Chứ không phải bị vùi lấp ở một thị trấn nhỏ nhoi không thấy được tương lai, để tài năng và chính cô bị chôn vùi mãi.

Múa xong, cô gái hơi th* d*c, má đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời xuyên qua đám đông đang hò reo nhìn thẳng về phía cậu mỉm cười.

Đầu thuốc nóng rực thiêu vào ngón tay, Giang Dữ mới giật mình hoàn hồn, khóe môi cũng bất giác cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Mồ hôi tưới ướt sân trường, trên sân vận động không khí đầy nhiệt huyết, ai nấy đều mặc đồ thoải mái, sẵn sàng khởi động.

Tiếng hò reo cổ vũ hỗn loạn, khàn đặc, hòa với nền nhạc sôi động, máu ai nấy cũng sôi sục.

Ngay cả những người bình thường chẳng mặn mà hoạt động tập thể cũng bị cảm xúc tại hiện trường lay động, bùng lên cảm giác tự hào khó hiểu.

Giang Dữ mặc bộ đồ thể thao giản dị, đứng trên đường chạy, khẽ xắn tay áo lộ ra cổ tay xương xẩu rõ nét.

Một tiếng súng vang lên, tim Lâm Niệm thót mạnh, nhìn biết bao thiếu niên tuổi tác xấp xỉ lao đi như gió.

So với đa số thiếu niên cắn răng tăng tốc, Giang Dữ không hề nằm trong nhóm dẫn đầu. Cậu kẹp ở giữa, luôn duy trì nhịp độ ổn định.

Cơ bắp chân cậu càng chạy càng siết lại cứng rắn, dưới nắng chói chang, lưng của không ít thiếu niên đã ướt đẫm mồ hôi, tốc độ dần chậm hẳn.

Chỉ có Giang Dữ vẫn giữ nguyên nhịp, lần lượt vượt qua những người từng ở trước cậu.

Lớp Sáu có mấy tay vận động viên nổi tiếng, toàn nhờ thể thao mà được tuyển đặc cách vào trường.

Triệu Điển từng không phục, bất kể chạy hay bóng rổ cũng âm thầm thi đấu với lớp Sáu vài lần.

Kết quả lần nào cũng thua, vốn tự cao, nên Triệu Điển dần biết điều, sau đó trong mọi cuộc thi đều âm thầm tránh mặt lớp Sáu.

Kể từ đó, lớp Sáu càng kiêu căng.

Đặc biệt là trong giờ thể dục, đầu chúng như ngẩng tận trời.

Nhưng giờ, trong cuộc thi chạy 3000 mét giữa cái nóng như đổ lửa, sau từng vòng loại, chỉ còn lại Giang Dữ và cán sự thể dục lớp Sáu cạnh tranh khốc liệt.

Còn 600 mét cuối, hai người vẫn ngang ngửa, duy trì tốc độ ổn định.

Từng đợt nóng quét qua, mỗi lần Giang Dữ lướt qua, tim Lâm Niệm lại siết chặt hơn. Cô khum tay hét lớn hết cỡ:

“Giang Dữ! Cố lên!”

Trần Âm Lạc cũng lo lắng níu chặt tay Lâm Niệm, quay đầu la mắng mấy nam sinh đứng đơ phía sau:

“Đứng ngây ra đó làm gì? Cổ vũ cho Giang Dữ đi!”

Đám nam sinh mới sực tỉnh, rống lên hướng về cậu trên đường chạy: “Giang Dữ! Anh Dữ cố lên! Lớp Bảy chiến thắng!!!”

“Anh Dữ, giành cái nhất về cho lớp mình đi! Đừng để bọn lớp Sáu nó vênh váo nữa!”

Bao khoảng cách và ngăn cách trước đây phút chốc tan biến, cả lớp ai nấy đều dùng hết sức, gào cổ họng cổ vũ cho Giang Dữ.

Đến 200 mét cuối, cả hai bắt đầu nước rút.

Tôn Tề Thiên giật cờ khỏi tay Hứa Trường Lâm, giơ cao lá cờ lớp Bảy vẫy điên cuồng, giọng hét đến lạc cả tiếng:

ANh “Dữ! Thể hiện khí chất đàn ông trước mặt ai kia đi!!!”

Không chỉ đích danh, nhưng Lâm Niệm và Trần Âm Lạc đều hiểu, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Khi Giang Dữ vượt qua vạch đích, nhạc nổi lên vang dội, mạnh mẽ, dậy đất.

Đám học sinh xung quanh còn chưa kịp phản ứng, đến khi Giang Dữ chậm lại, tiếng hò reo mới nổ tung.

Mấy nam sinh lớp Bảy đắc ý giơ ngón giữa về phía lớp Sáu, miệng còn hát theo bài nhạc nổi tiếng:

“Tôi và sự bướng bỉnh cuối cùng của mình

Siết chặt tay tuyệt đối không buông

Chặng sau liệu có phải thiên đường

Dù thất vọng cũng không tuyệt vọng

Tôi và kiêu hãnh của mình

Tôi hát lớn giữa gió ngàn

Lần này vì mình mà cuồng dại

Chỉ lần này tôi và sự bướng bỉnh.”

Cờ lớp Bảy tung bay trên không, chỉ thắng một trận thôi mà kiêu ngạo như thể đã đoạt cả thế giới.

Thiếu niên thẳng thắn, nóng bỏng, đúng là tuổi trẻ nông nổi nhất.

Có lẽ không khí quá cuồng nhiệt, đầu óc Lâm Niệm không nghĩ được gì, không kìm được mà ôm lấy eo cậu.

“Giang Dữ, cậu thắng rồi, thắng lớp Sáu rồi, ai cũng cổ vũ cho cậu cả.”

Giọng cô không lớn, nhưng đầy kích động.

Khắp xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa hóng chuyện, ánh mắt mang theo ý cười từ bốn phương tám hướng đổ dồn về.

Không như trước, ánh nhìn hướng về Giang Dữ giờ không còn là sợ hãi, mà là ghen tị, ngưỡng mộ.

Lâm Niệm đỏ bừng tai, rụt khỏi lòng cậu, cúi gằm không dám ngẩng.

Hội thao kéo dài đến tối mới kết thúc. Trần Âm Lạc được hạng năm nhảy dây nữ, Triệu Điển gom bốn năm giải lớn nhỏ, Hứa Trường Lâm vốn không giỏi thể thao cũng có giải tiếp sức.

Tôn Tề Thiên vốn trước giờ chưa từng tham gia, không ngờ phát hiện thiên phú, đoạt hẳn vô địch toàn trường môn nhảy xa.

Trên đường về, gió đêm hơi lạnh, cậu ta ríu rít khoe thành tích suốt:

“Âm Lạc, thấy không, thiên tài chính là như anh đây. Cả đời lần đầu tham gia hội thao mà đã vô địch toàn trường, em biết vô địch toàn trường là gì không? Là anh nghiền nát đám học sinh chuyên thể thao đấy!”

Trần Âm Lạc bị cậu ta làm phiền phát mệt, khinh khỉnh:

“Chỉ thắng một giải thôi mà? Giang Dữ chạy đường dài cũng vô địch đấy. Triệu Điển còn gom mấy giải nữa, sao cậu không nói?”

“Triệu Điển có giải nhất không?”

“Cậu!” Triệu Điển tức đến không phản bác nổi.

Nghiến răng liếc Trần Âm Lạc, hừ lạnh: “Suốt ngày đọ với tôi để làm gì? Anh đây thấy cậu thích khoe mẽ trước mặt Âm Lạc mới lố bịch đấy.”

Tôn Tề Thiên ý cười dần tắt, nheo mắt lại.

Hai người không ai nhường ai, khí thế giằng co.

Trần Âm Lạc đứng giữa bối rối, kéo tay áo Tôn Tề Thiên nhỏ giọng: “Thôi đi, về đi, đừng nói nữa.”

“Dựa vào đâu?” Ánh mắt Tôn Tề Thiên lạnh đi, cúi đầu nói nhỏ, “Rõ ràng là cậu ta nói trước, sao bắt tôi im?”

Lâm Niệm thấy có gì không ổn, kiễng chân kéo tay Giang Dữ.

Cậu nghiêng đầu cúi nghe.

“Họ có đánh nhau không, Giang Dữ, cậu hay là đưa Tề Thiên đi trước đi.”

Giọng cô nhỏ xíu, nói ngay bên tai, làm Giang Dữ nhột nhạt khẽ rùng mình.

“Không cần quan tâm.”

Giang Dữ thản nhiên đáp, mắt bình tĩnh nhìn hai người kia: “Đánh đi càng tốt, chết bớt một thằng.”

Lâm Niệm: “…”

“Sao vậy?” Giang Dữ bất chợt cong môi, mắt ánh lên tia trêu ghẹo, “Cậu lo lắng lắm à?”

Lâm Niệm lườm cậu một cái, vẻ giận dỗi khiến Giang Dữ không hiểu sao lại thấy muốn cười.

Bên kia, không ai lên tiếng nữa, bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Tôn Tề Thiên lạnh giọng nhìn Triệu Điển: “Liên quan gì Âm Lạc?”

“Cậu  dám nói cậu không thích Âm Lạc?”

Triệu Điển tức lắm, nói càng lúc càng khó nghe:

“Suốt ngày gọi người ta bằng mấy cái tên sến súa, không thấy phiền à? Cậu có tư cách gì theo đuổi Âm Lạc? Ai mà không biết cậu…”

Triệu Điển chưa nói hết đã lãnh trọn cú đấm, mép môi tím bầm.

“Ông đây đã ngứa mắt cậu lâu rồi, trước còn nể mặt Âm Lạc. Hôm nay cậu tự tìm tới. Thật không hiểu cậu ấy thích cậu ở điểm nào? Vừa hám hư vinh vừa nhu nhược, giỏi mỗi trò thao túng tâm lý.”

Tôn Tề Thiên nhìn Triệu Điển ngã dựa gốc cây, giọng đầy mỉa mai.

Ánh mắt càng thêm sắc, Triệu Điển siết nắm tay, mắt đỏ ngầu, giọng run run:

“Cậu là cái thá gì? Tôi với Âm Lạc lớn lên cùng nhau, cậu thấy tôi thao túng cô ấy à? Từ đâu chui ra mà chỉ trỏ?”

Dứt lời, cậu lao lên, cả hai vật nhau túi bụi.

Trần Âm Lạc sợ đến ngây ra, lúng túng kéo Triệu Điển thì bị cậu hất ra.

Cô ngã ngồi xuống đất, vẫn còn bàng hoàng. Lâm Niệm vừa định đỡ thì tay đã bị Giang Dữ nắm nhẹ.

Giang Dữ không biểu cảm, hướng cằm về phía trước, giọng hờ hững:

“Chuyện của họ, người ngoài tốt nhất đừng xen vào. Không những không được cảm ơn, lỡ có gì còn bảo cậu lắm chuyện, tin không?”

Lâm Niệm vẫn lo lắng: “Nhưng nhỡ họ bị thương thì sao?”

Giang Dữ nhướn mày, khoanh tay dựa cây, lười biếng: “Ngay cạnh đây là bệnh viện, bọn họ chọn chỗ đánh nhau cũng tinh đấy.”

“Còn cậu đấy, Lâm Niệm Niệm.”

Giang Dữ hơi cúi sát, giọng hạ thấp, môi cong nhẹ, ý trêu đùa hiện lên trong đôi mắt đen.

“Lúc tôi chạy, ai đó còn thừa cơ sơ múi. Định bồi thường cho tôi thế nào?”

Tai Lâm Niệm đỏ lựng, ngập ngừng nhỏ giọng:

“Vậy tối nay mình qua nhà cậu ngủ một đêm, được không?”

Nụ cười trên môi Giang Dữ bỗng cứng lại: “…”

Bình Luận (0)
Comment