Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 46

Ánh đèn đêm rọi qua rèm cửa mơ hồ và mập mờ, khiến vành tai Lâm Niệm càng đỏ hơn. Cô nhìn vào đôi mắt đen thẳm của Giang Dữ, rõ ràng sâu như biển động, lại cứ giả vờ bình tĩnh.

“Anh từng nói anh thích em. Còn nói đợi em trưởng thành rồi sẽ ở bên nhau. Em vẫn luôn nhớ.”

Ánh sao vỡ vụn phản chiếu qua khung kính, hòa vào ánh đèn, khiến cô càng bình tĩnh lại. Từng chữ từng câu nói ra đều dịu dàng mà kiên định.

“Vậy bây giờ, chúng ta có thể ở bên nhau rồi chứ, Giang Dữ?”

Hơi thở của Giang Dữ như nghẹn lại. Một nỗi xót xa âm ỉ dần lan rộng trong lồng ngực.

“Thật ra em có thể chọn người tốt hơn.”

Anh nhìn vào mắt cô, nơi ấy dần ánh lên đỏ, giọng khàn khàn, từng chữ như rút từ đáy lòng.

“Ở bên anh, sẽ chẳng ai chúc phúc cho chúng ta cả.”

Cô như ánh sáng, lấp lánh và ngoan ngoãn, là báu vật ai cũng nâng niu.

Còn Giang Dữ thì sao? Anh chôn mình trong bùn, mặc người giẫm đạp.

Cho dù lấy cả trái tim dâng lên cho cô, anh vẫn hiểu, mình không xứng.

Họ không thuộc cùng một thế giới. Gia đình cô sẽ phản đối. Xung quanh sẽ có bao lời dị nghị.

Anh không muốn cuộc đời thuần khiết, kiêu hãnh ấy của cô bị lấm bẩn vì mình.

Giang Dữ mở lời, giọng nói trầm thấp, chẳng còn vẻ bất cần thường ngày, chỉ mang theo một thứ cảm xúc nghẹn ngào.

“Giang Dữ đúng là đồ hèn, còn là đồ mít ướt. Vừa mới nói em trưởng thành rồi đấy, thế mà đã muốn khóc mũi?”

Lâm Niệm vừa thương vừa giận, cảm xúc dâng trào khiến sống mũi cô cũng cay xè.

“Người khác có chúc phúc hay không thì sao chứ? Em tin anh, Giang Dữ. Anh thông minh như vậy, nhất định sẽ có tương lai rất tốt.”

Cô đã từng thấy anh kiêu ngạo với những giải thưởng đầy tay, cũng từng thấy anh đơn độc ngồi ngoài hành lang khi bị đánh, thê thảm đến đáng thương.

Nhưng bất kể là Giang Dữ của lúc nào, cũng khiến tim cô rung động mãi không thôi.

Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, cằm khẽ dựa vào vai anh, giọng nói mềm như tơ.

“Giang Dữ, em sẽ không rời đi nữa. Anh tin em không?”

Anh sao có thể không tin.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Lâm Niệm là người duy nhất đứng về phía anh vô điều kiện, là người duy nhất rơi nước mắt vì anh, là người duy nhất đem ánh sáng vào cuộc sống tăm tối ấy.

Cho dù sau này có bị cô lừa, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Cánh tay rắn chắc vòng chặt eo nhỏ của cô, khí lạnh quen thuộc bao trùm lấy cô.

Giang Dữ cúi đầu, sống mũi cao khẽ chạm vào vai cô, hơi thở nóng bỏng phả bên tai.

Anh khẽ thì thầm: “Niệm Niệm, anh thích em nhiều lắm.”

Vậy nên đừng bỏ rơi anh nữa.

Đừng để anh cô độc mãi trong cái thị trấn xa lạ mà mình chưa từng thuộc về.

Đừng bắt anh năm này qua năm khác, mòn mỏi chờ đợi một người có thể sẽ không bao giờ quay lại.

Những ngày như thế thật sự rất khó sống.

Vết thương của Giang Dữ khá nghiêm trọng, phải nằm viện gần nửa tháng.

Trong thời gian đó, bà nội Lâm Niệm đến thăm mấy lần, lần nào cũng được Lâm Tầm dìu theo, mang theo đủ thứ đồ ăn tẩm bổ.

Lâm Tầm chẳng vui chút nào. Anh không ưa chút nào việc Lâm Niệm và Giang Dữ ở bên nhau.

Cái kiểu tình tứ không kiêng dè của hai người trước mặt mọi người, cả ánh mắt bà khi nhìn hai đứa với nụ cười mãn nguyện… đều khiến anh nghiến răng mà không nói được gì.

Mỗi lần về nhà, Lâm Tầm đều lên lớp cô bằng giọng điệu của một người anh “hết thuốc chữa”.

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, Lâm Niệm? Giang Dữ là loại người thế nào? Học hành thì chểnh mảng, tính tình thì ngổ ngáo. Em cứ dính lấy nó mãi là sao? Muốn học theo nó à? Để bạn bè trong lớp thấy được, họ sẽ nghĩ gì? Mới chuyển tới chưa bao lâu mà em đã muốn ai cũng né xa em rồi à?! Em thấy mình đặc biệt lắm chắc?”

Lâm Niệm cạn lời. Dạo gần đây anh hai cô cứ như gắn radar, chỉ cần cô đứng cạnh Giang Dữ là lập tức não bổ thành cảnh, bị trêu ghẹo hay bị ăn h**p.

Cô từng giải thích, nói Giang Dữ không phải hạng hư hỏng. Dạo này còn chăm học, điểm thi lên vù vù, từ xếp bét lớp đã lọt vào top giữa.

Thật ra cô cũng khá ngạc nhiên.

Cô biết Giang Dữ thông minh, nền tảng tốt, nhưng không ngờ chỉ hơn một tháng mà đã đuổi kịp chương trình, ngay cả bài vở năm lớp 10 cũng tự học được hết.

Hôm nghỉ lễ, cô xem bài kiểm tra của anh, mấy câu cuối chưa kịp làm, nhưng phần đã viết thì điểm gần như tuyệt đối.

Chữ đẹp, văn mẫu khuôn sáo nhưng tròn trịa, điểm cũng không tệ.

Lúc đó Lâm Niệm đã biết, chỉ cần cho Giang Dữ thêm hai ba tháng, anh có thể vượt cả những học sinh giỏi top đầu như Từ Trường Lẫm.

“Giỏi hay không chẳng liên quan gì đến nhân phẩm cả, Lâm Niệm.” Lâm Tầm tức giận, “Em với Giang Dữ không hợp. Hồi nhỏ thích bám lấy nó thì thôi không nói. Giờ lớn rồi phải biết giữ khoảng cách! Chẳng lẽ em định không lấy chồng à? Nếu mai sau bạn trai hay chồng em biết em từng dính như sam với một thằng như nó, họ nghĩ sao hả?”

Lâm Niệm cắm cúi ăn cơm, nhỏ giọng lầm bầm:

“Biết đâu người đó chính là Giang Dữ thì sao?”

Lâm Tầm sững người, nheo mắt nhìn cô chằm chằm.

Không khí yên lặng đến ngột ngạt. Lâm Niệm rón rén liếc mắt nhìn anh, rồi lại cúi đầu.

“Còn biết xấu hổ hả? Anh tưởng em giờ chẳng sợ ai cơ mà.”

Lâm Tầm tức cười, quay sang bà nội, giọng đầy mỉa mai:

“Bà nội, bà không thấy gần đây con bé này với Giang Dữ ngày càng quá đáng à? Còn đút cơm cho nhau trước mặt người lớn, ngọt xớt. Mai mốt chắc là ôm hôn luôn cho bà xem chứ gì? Con gái mới lớn, biết xấu hổ là gì không đây?”

Lâm Niệm hoảng hồn, trán toát mồ hôi.

Nếu anh cô biết không chỉ ôm mà còn hôn, còn ngủ chung giường, chắc giờ đã xông vào bệnh viện xé xác Giang Dữ rồi.

Cô ấp úng: “Tay Giang Dữ bị thương, ăn uống bất tiện.”

Lâm Tầm cười khẩy: “Đánh nhau thì máu lửa, giờ ăn cơm yếu đuối? Rõ là cố tình ăn vạ!”

Từ sau khi Lâm Tầm tới bệnh viện một lần, không khí trên mâm cơm ngày nào cũng âm u khó xử.

Ông bà nội chỉ im lặng xem hai đứa đấu võ mồm, không cản, ngược lại còn cười vui vẻ.

Bà nội gắp thịt kho cho Lâm Niệm, dịu dàng nói:

“Niệm Niệm phải ăn nhiều vào. Mấy hôm trước tay bị thương, bà xót lắm. Từ nhỏ đến giờ con đã từng bị thương vậy đâu.”

Lâm Tầm chau mày: “Thế mà đến giờ vẫn không chịu nói vì sao bị thương. Còn dính tới cả Giang Dữ. Cái thằng lưu manh đó bị thương nặng thế, bà không thấy kỳ sao?”

“Giang Dữ không phải lưu manh!” Lâm Niệm nhỏ tiếng phản bác.

Lâm Tầm trừng cô: “Không phải lưu manh thì đi sàm sỡ con gái làm gì?!”

“Anh ấy không có sàm sỡ em!” Lâm Niệm không chịu thua, “So với anh hồi còn đi học còn đàng hoàng hơn, ít ra không đổi bạn gái như thay áo!”

“Lâm Niệm, em…!” Lâm Tầm bị chọc trúng điểm yếu, đành phải lớn tiếng át đi.

“Mới trưởng thành có vài ngày mà đã cãi anh nhem nhẻm? Giỏi quá rồi!”

“Em nói sai sao? Cô giáo Triệu còn hỏi em hoài đấy, anh có trả lời tin nhắn của cô ấy chưa?”

Không khí càng lúc càng căng như dây đàn, bà nội vội chen vào: “Thôi thôi đừng cãi nữa. Niệm Niệm không muốn nói thì thôi. Còn Tiểu Dữ, bà tin thằng bé là đứa tốt, chắc chắn sẽ không ăn h**p Niệm Niệm của bà đâu. Tiểu Tầm, cháu đừng lo lắng quá.”

Lâm Niệm khoác tay bà, cười dịu dàng: “Cảm ơn bà nội, cháu cũng thấy vậy.”

“Bà nôi!”

Lâm Tầm tức đến nỗi chưa kịp nói gì, đã bị bà ngắt lời: “Còn cháu nữa, Tiểu Tầm, con với Văn Văn là sao hả? Mấy hôm trước con bé còn tới tìm cháu mà cháu đóng cửa trốn biệt là sao?”

Ông nội cũng thở dài: “Tiểu Tầm à, cháu cũng không còn nhỏ nữa. Trước nhà mình có tiền thì không nói, giờ bố cháu  phá sản, điều kiện sa sút, người trong trấn chẳng ai muốn gả con gái vào nhà mình. Bây giờ Văn Văn quay về, cháu còn không biết nắm lấy cơ hội thì định chờ tới bao giờ? Đợi tới lúc đi xem mắt còn bị người ta chê?”

Lâm Tầm cúi đầu, im lặng nhìn chén cơm trắng trước mặt.

Một lúc sau, anh khẽ cười lạnh, giọng trầm xuống:

“Không có công ăn việc làm đàng hoàng, ai muốn lấy cháu chứ? Cháu không thể kéo con gái nhà người ta xuống cùng được.”

Ông nội đập mạnh bàn, đứng dậy giơ tay định tát thì bị bà nội cản lại.

“Thôi thôi, ông già rồi lo gì nữa? Tiểu Tầm đâu phải không hiểu chuyện. Hai năm nay nó đã thay đổi nhiều lắm rồi. Có trách thì trách hồi trước chiều quá.”

Bà nội nháy mắt ra hiệu cho Lâm Tầm về phòng.

“Đều tại bà chiều hư nó!” Ông vẫn chưa nguôi giận, mặt đỏ bừng.

Lâm Tầm dọn dẹp chén bát rồi lặng lẽ về phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, Lâm Niệm bỗng thấy lòng nặng trĩu.

Cô nghĩ tới Giang Dữ, nghĩ đến từng câu từng chữ anh nói, đầy chần chừ, mặc cảm, và bất lực:

“Em xứng đáng với người tốt hơn.”

“Cuộc đời em không nên chỉ gói gọn ở nơi này.”

“Anh không tốt như em nghĩ đâu.”

“Thật ra em còn nhiều lựa chọn.”

“Ở bên anh, sẽ không ai chúc phúc cả.”

Anh liên tục nói với cô, cũng là nói với chính mình, rằng họ không hợp, rằng anh không nên vượt giới hạn, không nên ích kỷ mà kéo cô theo mình.

Nhưng Giang Dữ yêu Lâm Niệm quá nhiều.

Anh không ép mình lùi bước nổi.

Càng không chịu nổi mỗi lần thấy cô vì mình mà khóc.

Thấy cô buồn còn đau hơn chết.

Một lúc sau, ngoài hành lang tầng một, có cánh cửa phòng nhẹ nhàng hé mở.

Một cái đầu xinh xắn thò vào, giọng nói dịu dàng vang lên:

“Anh hai, mình nói chuyện chút được không?”

Bình Luận (0)
Comment