Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chương 50

Đi theo quản gia lên tầng hai, rẽ vào căn phòng ngoài cùng bên trái, cửa vừa mở ra, Lâm Niệm đã ngẩn người.

Đây là một căn suite đầy đủ cả thư phòng lẫn phòng khách. Cửa kính sát đất rộng lớn đập vào mắt đầu tiên, rèm cửa nhẹ lay theo gió, lúc lắc từng đợt sóng lăn tăn.

Trong phòng sạch sẽ đến mức không vương hạt bụi. Gần cửa sổ đặt một cây đàn piano, góc tường là giá vẽ và bảng vẽ. Trên tường xung quanh treo đầy tranh vẽ đã được lồng khung gỗ cẩn thận, nét bút còn ngây ngô. Dưới mỗi bức đều ký tên “Giang Dữ”.

“Anh vẽ đó à?” Lâm Niệm chỉ vào tranh, không kìm được cất tiếng hỏi.

Giang Dữ nhìn theo ánh mắt cô: “Chắc vậy. Không nhớ rõ nữa.”

Nhìn nét vẽ ngây ngô thế kia, chắc là tranh hồi bốn năm tuổi. Vậy mà đến giờ vẫn còn treo nguyên vẹn, ngay ngắn.

“Đúng rồi, là tranh của thiếu gia Giang đấy.” Quản gia cười góp chuyện. “Hồi nhỏ cậu chủ nghịch lắm, ông cụ đang làm việc mà cậu ấy cứ bò lên bàn đòi vẽ. Ông thì thương cháu, không nỡ mắng, chỉ biết cầm tay cậu ấy vẽ từng nét một. Mà cũng giỏi, học viết học vẽ gì cũng nhanh hơn tụi nhỏ cùng tuổi.”

Vừa nói ông vừa kéo rèm ban công ra.

“Lúc cậu chủ đi, phòng thế nào thì giờ vẫn thế ấy. Bao nhiêu năm rồi đều do ông bà cụ tự tay dọn dẹp, không cho bọn tôi đụng vào.”

Nói đến đây, giọng ông bỗng trầm xuống.

“Cậu về được là tốt rồi. Ông bà cụ khổ vì cậu nhiều lắm. Bố cậu ngồi tù mười mấy năm, mẹ thì gặp chuyện, bên nhà ngoại cứ ba ngày hai bữa kéo đến đòi người. Ông bà cụ muốn tìm cậu, mà đâu biết lúc đó ông Triệu gửi cậu đi đâu.”

“Cả chục năm nay, căn phòng này chỉ có ông bà cụ lui tới. Bà cụ lần nào thấy ảnh cậu cũng khóc. Ông cụ ngoài mặt không nói, nhưng xuống lầu mắt cũng đỏ hoe.”

Ông chỉ vào khung ảnh trên tường: “Thấy không, viền khung bị sờ đến bạc màu rồi. Tôi theo nhà họ Triệu bốn mươi năm, từ thời cha cậu còn nhỏ. Ông cụ xưa giờ cố chấp, vậy mà giờ nói năng đều dè dặt.”

Nói xong, ông thở dài, mắt cũng đỏ hoe.

Rèm được kéo hết ra, khung cảnh bên ngoài ùa vào. Hai cây đa lớn đổ bóng xuống mặt hồ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ bể bơi. Nhà thủy tạ nho nhỏ bị hoa leo quấn kín, đẹp như tranh vẽ.

Đây là căn phòng đẹp nhất ngôi biệt thự: đông ấm hè mát, cảnh sắc hài hòa, cực kỳ dễ chịu.

Nhìn mọi thứ xung quanh, khoé mắt Lâm Niệm cay xè.

Nếu năm đó nhà họ Triệu không xảy ra chuyện, nếu Giang Dữ không bị gửi đến cái thị trấn nghèo nàn không có tương lai kia, thì cuộc đời cậu giờ sẽ ra sao?

Anh lẽ ra cũng được học trường quý tộc như Triệu Hòa và Triệu Mặc Bình, nói tiếng Anh lưu loát, biết đàn piano, biết vẽ tranh. Anh sẽ được đứng trên sân khấu biểu diễn như Triệu Hòa, được ông bà nội cưng chiều, lớn lên dưới ánh đèn sân khấu, trở thành niềm tự hào sáng chói của nhà họ Triệu.

Đó mới là cuộc đời nên thuộc về Giang Dữ, ngạo nghễ, rạng rỡ, là con cưng của trời khiến người người phải ngước nhìn.

“Niệm Niệm?” Giang Dữ nhẹ giọng gọi, đầu ngón tay lạnh lẽo lau đi giọt nước nơi khoé mắt cô. “Sao thế? Khó chịu à?”

Lâm Niệm lúc này mới kịp phản ứng, vội đáp: “Không sao, chắc do gió mạnh quá.”

“Để anh đóng cửa sổ.”

Vừa xoay người, tay áo đã bị cô níu lại. Lâm Niệm nói khẽ: “Không cần đóng, không phải vì gió.”

Giang Dữ khẽ nhướng mày, chưa kịp hỏi thì quản gia đã tiếp lời:

“Tối gió hơi lớn, phòng bên cạnh chắc sẽ tốt hơn. Bà cụ còn dặn dọn riêng phòng cho cô Lâm nữa.”

Nghe giọng khách sáo, Lâm Niệm hơi không tự nhiên, vội xua tay: “Chú cứ gọi cháu là Niệm Niệm thôi, đừng khách sáo vậy ạ.”

“Vậy tôi đưa cháu qua nhé?”

Lâm Niệm gật đầu, vừa định bước theo thì cổ tay đã bị ai đó kéo lại.

Giang Dữ đút một tay vào túi, tay kia lặng lẽ giữ cô lại, giọng thản nhiên: “Chú Trác, không cần đâu ạ. Cô ấy không qua đó đâu.”

Chú Trác ngẩn ra, theo bản năng nhìn sang khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ: “Vậy đêm nay cô Niệm ngủ đâu? Dù còn trẻ cũng không thể thức trắng đêm được.”

Giang Dữ tay rất khỏe, Lâm Niệm giãy mãi không thoát, tai đỏ như sắp bốc khói. Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, nhỏ giọng gằn từng chữ:

“Đừng có làm bậy, đây là nhà họ Triệu.”

Giang Dữ lại ung dung gật đầu, khóe môi nhếch nhẹ:

“Niệm Niệm sợ bóng tối, lại hay mộng du. Phải có người trông mới yên tâm. Phòng này rộng lắm, có tới hai buồng ngủ mà. Chú Trác cứ yên tâm.”

Nghe đến đây, thấy cô gái nhỏ đỏ mặt chui vào sau lưng Giang Dữ, chú Trác mới vỡ lẽ, bật cười:

“Thôi được rồi, các cháu tự sắp xếp. Chìa khóa phòng cô Niệm chú để trên kệ giày, lúc nào cần thì mở cửa vào là được, bên trong dọn sẵn sạch sẽ rồi.”

Dặn dò xong, chú Trác khép cửa lại.

Đèn phòng khách tắt dần sau cánh cửa, Lâm Niệm quay lại trừng mắt nhìn Giang Dữ.

Lông mày cô nhíu chặt, trông như một con mèo con đang tức giận.

“Tại sao anh lại nói thế với chú Trác?!” Cô trách.

Giang Dữ chẳng chút áy náy, tùy ý ngồi xuống ghế piano, mắt liếc qua đôi môi đỏ hồng của cô, đáy mắt hiện lên tia khô nóng.

Anh hạ giọng, cổ họng khẽ rung: “Sao thế? Mấy hôm trước còn nói ôm anh nghiện rồi mà? Giờ chối à?”

“Đây là nhà anh! Ông anh nói tranh chữ đều có linh khí, ghét nhất là chuyện bậy bạ. Anh quên rồi hả?!”

Giang Dữ chẳng thèm để ý, ánh mắt dừng trên môi cô đang mấp máy. Bỗng khóe môi anh nhếch nhẹ.

Lâm Niệm linh cảm chẳng lành, còn chưa kịp phản ứng, eo đã bị ai đó vòng qua kéo mạnh lại.

Trong cơn gió nhẹ, cô bị Giang Dữ đặt ngồi lên đùi, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tim đối phương đang đập.

Cô ngước mắt, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm như chứa cả cơn bão. Không khí mơ hồ lập tức bao trùm lấy cả hai.

Giang Dữ cúi đầu khẽ cười: “Niệm Niệm, nãy giờ em thấy xót cho anh đúng không?”

“Không, không có.”

“Mắt đỏ hoe rồi còn nói không?”

Ánh mắt anh tràn ngập trêu chọc: “Lâm Niệm Niệm à, nói dối không tốt đâu.”

Giọng anh cực thấp, hơi thở nóng bỏng lướt qua vành tai, cổ cô.

Lâm Niệm đỏ mặt, vội vùng ra: “Bình tĩnh lại đi! Ông bà mà thấy thì sao!”

“Thấy thì sao?”

Giang Dữ ôm eo cô, mắt khẽ cười: “Chỉ hôn một cái cũng không được sao?”

“Không được!”

Lâm Niệm nghiêm túc trừng mắt: “Em không đùa đâu đấy!”

Giang Dữ dừng một chút, rồi kéo tấm vải phủ đàn ra, giọng lười biếng:

“Vậy thì để nợ, về nhà hẵng trả.”

“Gì mà nợ với trả? Emchưa đồng ý mà!”

“Anh nợ em, anh sẽ trả.”

Không biết từ lúc nào, Giang Dữ bắt đầu trêu chọc cô một cách khoái trá. Càng thấy cô tức giận đỏ mặt, anh càng muốn cười.

Lâm Niệm còn chưa kịp bật lại, tay đã bị anh nắm lấy đặt lên bàn phím.

“Anh biết đàn à?” Cô ngơ ngác.

Giang Dữ liếc qua bản nhạc trên giá, một tay ôm eo cô, tay kia lật vài tờ:

“Hồi nhỏ học sơ sơ thôi. Lâu lắm rồi.”

“Vẫn nhớ á? Anh giỏi quá!” Lâm Niệm nhìn anh như sao sáng, ánh mắt lấp lánh hâm mộ.

Giang Dữ lườm cô một cái, nhéo nhẹ má: “Thật tưởng anh là thiên tài à?”

“Không phải sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.

Anh khẽ cười, rồi nói: “Hồi đó ở võ quán có đại gia tới. Người dạy đàn bị ốm, nên anh học cấp tốc vài bài đơn giản, lên biểu diễn thay.”

Nói tới đây, giọng anh trầm xuống, cười lạnh một tiếng:

“Thù lao cũng không tệ.”

Với anh ngày đó, chỉ cần có thể kiếm tiền, bất kể phải học gì hay làm gì, anh đều dốc hết sức.

Dù bị người ta nhìn bằng ánh mắt bố thí, anh vẫn phải nhận. Vì anh cần tiền, cần sống, cần đủ tiền để tới thành phố A.

Chứ không phải cái gọi là tự trọng hay kiêu hãnh rẻ mạt kia.

Lâm Niệm ngẩn người nhìn anh, không nói nổi gì.

Không khí lặng đi, hai người nhìn nhau không biết bao lâu.

Giang Dữ hơi nheo mắt, ôm eo cô chặt hơn, thấp giọng hỏi: “Em ghét anh à?”

Lâm Niệm lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu: “Không có! Em chỉ đang nghĩ, anh chỉ học một ngày mà đã đánh lừa được đám đại gia, anh siêu thật đấy!”

Cô chưa bao giờ tiếc lời khen với người xứng đáng.

Giang Dữ không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt ấy khiến cô thấy bối rối, linh cảm nguy hiểm lại ập đến.

“Anh, anh nhìn gì đấy?” Lâm Niệm khẽ run hỏi.

Bình Luận (0)
Comment