Ở trấn nhỏ này có một gia đình họ Tôn, ba đời độc đinh, nhân khẩu thưa thớt.
Cha mẹ Tôn Tề Thiên sinh cậu khi đã lớn tuổi, từ lúc chào đời, cậu đã gánh trên vai mọi kỳ vọng của cả gia đình.
Ông bà nội tra khắp từ điển để đặt cho cậu cái tên “Tề Thiên”, mong rằng cậu có thể chí lớn ngang trời, không phụ lòng mong đợi, sau này làm nên nghiệp lớn.
Nhưng Tôn Tề Thiên lại bẩm sinh đã rất nổi loạn, từ nhỏ cứ hễ cha mẹ bắt học cái gì, làm việc gì, là cậu cố tình làm ngược lại.
Trong nhận thức của cậu, đời người vốn nên sống phóng khoáng, không sợ trời cao đất dày, nên tự do rong ruổi bốn phương.
Còn cái gọi là an cư lạc nghiệp, công thành danh toại, chưa bao giờ là điều cậu mong muốn.
Thế nhưng một kẻ khao khát tự do như cậu lại bị giam cầm trong những khuôn mẫu cha mẹ đặt sẵn, sống từng ngày như bị tra tấn.
Mùa hè năm lớp 10, Tôn Tề Thiên gặp Giang Dữ.
Trong con hẻm tối, cậu ta đang lúi húi tìm thứ gì đó gần đống rác, đầu ngón tay lấm tấm máu đỏ, đôi mắt đen gần như hòa vào màn đêm.
Lúc Giang Dữ quay đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh băng khiến Tôn Tề Thiên vô thức nuốt nước bọt.
Tôn Tề Thiên đưa ra bức ảnh mình nhặt được ở góc phố, hơi ngập ngừng: “Cậu đang tìm cái này à?”
Đó là một bức ảnh đã bị xé nát rồi dán lại, chụp một cô gái mặc váy múa ba lê.
Cô ấy rất xinh, đang mỉm cười, chỉ tiếc là ảnh bị dính bẩn, mờ đi khá nhiều.
Khi bức ảnh được đưa đến tay Giang Dữ, Tôn Tề Thiên thấy rất rõ, sát khí trong mắt cậu lập tức tiêu tán phân nửa, vành mắt đỏ lên, ra sức dùng tay áo lau vết bẩn.
Nhưng ảnh đã rách nát quá rồi, lau kiểu gì cũng chẳng thể khôi phục.
Tôn Tề Thiên nhìn không nổi nữa, buột miệng nói:
“Bố tôi làm nghề phục chế ảnh, hay là để ông ấy thử xem?”
Nghe vậy, Giang Dữ hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng: “Thật à? Cậu giúp tôi nhé, tôi trả tiền, bao nhiêu cũng được.”
Từ hôm đó, Tôn Tề Thiên bắt đầu thân với Giang Dữ.
Cậu biết Giang Dữ đã được đặc cách tuyển thẳng từ lâu, không có người thân, ở ngoài qua đêm mấy ngày cũng chẳng ai quản, hút thuốc uống rượu cũng chẳng ai cấm, thậm chí còn thường xuyên đi đánh võ ở mấy lò đấu ngầm.
Cái kiểu dùng nắm đấm đè bẹp mọi thứ bất phục khiến máu Tôn Tề Thiên sôi trào.
So với học hành, Tôn Tề Thiên thấy sống kiểu ấy mới ngầu.
Cậu cực kỳ ghen tị Giang Dữ, một thằng cùng tuổi mà lại sống được cuộc đời trong mơ của cậu.
Sự phóng túng, bất cần và tự do ấy, chính là điều cậu luôn khao khát.
Tôn Tề Thiên vốn đã đẹp trai, hồi cấp hai đã có cả đám con gái tỏ tình.
Cậu cũng chẳng phải người giữ mình, chỉ cần cô nào xinh xắn một chút, tính cách thú vị một tí là cậu không từ chối ai cả.
Tiếng tăm “công tử đào hoa” đã lan khắp trường từ hồi đó.
Sau khi quen Giang Dữ, cậu càng hay lui tới quán bar, những cô nàng nóng bỏng, phong tình quyến rũ ở đó càng khiến cậu say mê.
Cậu tận hưởng lối sống sa hoa ấy, cảm thấy mấy cô gái ngoan ngoãn từng quen chẳng thú vị gì cả, chỉ có cảm giác kí.ch thích mới khiến cậu chìm đắm.
Khai giảng lớp 10, Tôn Tề Thiên nhờ bố mẹ chạy chọt để được chuyển vào lớp của Giang Dữ.
Bạn cùng bàn của cậu là một cô gái uốn tóc xoăn nhẹ, giống hệt kiểu nữ sinh điển hình, thích mua mấy món văn phòng phẩm dễ thương, sách vở bọc bìa cầu kỳ, bàn học dán đầy lời nhắc nhở, ghi chú thì tô vẽ rực rỡ đến loè loẹt.
Trông cô ấy cũng xinh, nhưng vẫn thua xa mấy em mà cậu từng cặp ở quán bar.
Sau khai giảng, Giang Dữ rất ít đến lớp, có đến cũng nằm gục ở bàn cuối ngủ.
Rảnh quá, Tôn Tề Thiên bắt đầu trêu chọc Trần Âm Lạc, cô bạn cùng bàn.
Cậu tưởng cô sẽ giống mấy đứa con gái khác: hoặc tránh xa cậu, hoặc đỏ mặt ngượng ngùng.
Nhưng Trần Âm Lạc thì không. Cô chẳng những không sợ cậu, mà còn rất nghiêm túc làm theo lời giáo viên giao, giám sát cậu học bài, bắt cậu ít nhất cũng phải nộp bài tập.
Tôn Tề Thiên ghét nhất bị người khác quản, thế là cãi nhau gần như thành thường lệ.
Cậu bắt đầu cảm thấy thích thú với sự “trẻ con” này, mỗi lần thấy cô nổi cáu, cậu lại muốn véo má cô một cái.
Mãi đến một lần đi bar, khi có một cô gái níu lấy tay cậu, Tôn Tề Thiên bất ngờ cảm thấy khó chịu.
Trong đầu cậu lúc ấy, hiện lên khuôn mặt của Trần Âm Lạc.
Biến đổi bất ngờ ấy khiến cậu hoang mang.
Cậu bắt đầu né tránh cô, càng cố thân thiết với mấy cô gái khác để quên đi, nhưng chẳng ai khiến cậu thấy hứng thú nữa.
Trần Âm Lạc thích lớp phó thể dục Triệu Điển, chuyện này cả lớp đều biết.
Hôm sinh nhật Triệu Điển, Tôn Tề Thiên bất ngờ nhận được điện thoại của Trần Âm Lạc.
Gió thổi vù vù vào điện thoại, bên kia khá ồn, hình như còn có nhạc nền vang vọng, giọng Trần Âm Lạc hơi nghèn nghẹn:
“Tôn Tề Thiên, cậu đang ở đâu vậy? Điện thoại mình sắp hết pin rồi, mình không về nhà được. Cậu ở gần không? Có thể đến giúp tớ không?”
Tim Tôn Tề Thiên lập tức thắt lại, cậu lập tức dịu giọng dỗ dành hỏi cô đang ở đâu.
Tối hôm ấy, cậu bỏ hết bạn bè, phóng xe máy băng qua màn mưa, mặc kệ gió quất rát mặt.
Lúc đến nơi, Trần Âm Lạc đang ngồi co ro trước cửa, hai tay ôm gối, úp mặt xuống đầu gối, vành mắt đỏ hoe.
Ánh đèn hắt lên chiếc váy nhỏ xinh, mái tóc đen của cô ánh lên lớp sáng mềm mại.
Cô trang điểm rất kỹ, bím tóc tết tinh xảo, mắt lấp lánh nhũ nhẹ.
Tôn Tề Thiên lúng túng cởi áo khoác trên xe, đưa cho cô: “Trời lạnh vậy mà mặc váy ngắn thế, không lạnh à?”
Trần Âm Lạc ngẩng đầu lên, nước mắt không kiềm được trào ra, giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi, làm phiền cậu đến đây muộn vậy.”
Cô thực sự chịu hết nổi rồi.
Cô không chịu được cảnh Triệu Điển thân mật chơi đùa với các bạn nữ, thậm chí còn quát cô vì một đứa con gái khác.
Bao năm nay cô luôn theo sau cậu ta, đến một người bạn cũng không có.
Vừa nãy trong lúc hoảng loạn, người duy nhất cô nghĩ tới lại là Tôn Tề Thiên.
Khoảnh khắc thấy cô rơi lệ, Tôn Tề Thiên cũng hoảng hốt.
Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Tôi ở gần đây mà, không phiền đâu. Lại là Triệu Điển à? Trần Âm Lạc, tôi thật không hiểu nổi, cái tên đó có gì tốt chứ? Đẹp thì cũng chỉ tạm được thôi, đâu đến mức xuất sắc nghiêng trời lệch đất. Cậu cứ phải khăng khăng vì cậu ta à?”
“Cậu biết gì chứ!”
Trần Âm Lạc sắp sụp đổ, nghe vậy lại trừng mắt lườm cậu một cái.
Nhưng rồi chẳng hiểu sao lại cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Triệu Điển trước kia không như vậy… Cậu ấy từng rất dịu dàng. Tớ học tốt Toán được là nhờ cậu ấy dạy đấy, cậu ấy thật sự rất kiên nhẫn.”
“Chỉ vì thế thôi à?”
Tôn Tề Thiên khẽ cười, như thể lý do ấy thật nực cười.
Trần Âm Lạc lắc đầu, ánh mắt tràn đầy cô đơn:
“Mình thích dáng vẻ cậu ấy chạy trên sân bóng, thích nhìn cậu ấy nhận giải giữa đám đông mà vẫn chịu khó giảng bài cho tớ.”
Bây giờ nhớ lại, Triệu Điển thực ra chẳng đối xử tốt với cô đến vậy.
Nhưng cô vẫn cứ thích, chỉ vì vài chi tiết vụn vặt, vừa ngốc vừa cố chấp.
Trên đường về, Trần Âm Lạc ngồi phía sau xe, vòng tay ôm eo cậu.
Tôn Tề Thiên lờ mờ cảm thấy hình như cô đang khóc.
Trong gió lạnh, giọng cô rất khẽ, run nhẹ vì kìm nén, gần như hòa vào tiếng gió.
Lần đầu tiên thấy Trần Âm Lạc yếu đuối như thế, cậu không biết có phải do cảm xúc trào dâng không, nhưng cậu nhẹ nhàng nói:
“Trần Âm Lạc, nếu tôi nói tôi thích cậu… cậu sẽ làm gì?”
Không rõ cô có nghe thấy không, chỉ biết cô im lặng.
Không khí lặng ngắt, chỉ có tiếng gió rít và lá cây xào xạc càng khiến không gian thêm căng thẳng.
Tôn Tề Thiên cắn chặt môi, mắt ngập đầy cay đắng.
Một lúc sau, cậu cười nhạt, làm ra vẻ đùa giỡn:
“Này, tôi nói chơi thôi. Đừng tưởng thật đấy nhé?”
Cảm xúc căng cứng như được cởi bỏ, Trần Âm Lạc thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào vai cậu, giọng rất khẽ: “Tôn Tề Thiên, cậu đừng thích mình.”
“Nếu không, chúng ta có lẽ đến bạn cũng chẳng làm được nữa.”
Ngày có điểm thi đại học, Giang Dữ và Lâm Niệm cùng đậu vào một trường, cả học kỳ mới về thị trấn một lần.
Triệu Điển thi không tốt, dựa vào suất thi năng khiếu mới vào được một trường ở thành phố rất xa.
Trần Âm Lạc thi khá ổn, nhưng nghe lời gia đình, chọn một trường tạm ổn gần nhà.
Tôn Tề Thiên thì không nằm ngoài dự đoán, thi trượt.
Cậu không học lại, mà làm đúng như mong muốn của bố mẹ, kế thừa tiệm ảnh của gia đình.
Mùa chia ly năm ấy, mọi người đều vội vã bước về con đường riêng của mình, chỉ có Tôn Tề Thiên là vẫn lặng lẽ ở lại nơi cũ.
Nam Hướng Nhụy thỉnh thoảng về thành phố A lấy hàng, gần như lần nào quay lại cũng mang theo cả đống chuyện buôn dưa lê.
Lần đầu tiên cô ấy về, nói rằng Giang Dữ và Lâm Niệm học cùng khu ở trường đại học, hai người gần nhau lắm, Giang Dữ ngày nào cũng đưa Lâm Niệm về ký túc.
Ấy vậy mà vẫn có thằng con trai khác trêu chọc Lâm Niệm, suýt nữa Giang Dữ đã đánh người ta rồi.
Tôn Tề Thiên bật cười, mở lon bia trong tay ra, “Anh Dữ mà gặp Lâm Niệm là y như trẻ con, trước kia chững chạc bao nhiêu mà giờ cứ như biến thành người khác.”
Nam Hướng Nhụy cười gian, “Đó chỉ mới là khai vị trước khi vào tin nóng thôi. Tôi kể cho cậu nghe một quả tin siêu to khổng lồ, lần này còn liên quan đến cậu nữa đấy, muốn nghe không?”
Tôn Tề Thiên nhướng mày: “Nói nghe thử xem nào.”
“Là chuyện của Trần Âm Lạc và Triệu Điển, hình như hai người họ chia tay rồi. Trước đây lúc họ mới quen nhau, tôi đã chẳng lạc quan gì về mối quan hệ này.”
Nam Hướng Nhụy hồi tưởng lại: “Nghe nói Trần Âm Lạc đã đích thân đến thành phố nơi Triệu Điển học để tìm cậu ta, kết quả phát hiện cậu ta đang vui vẻ tán gẫu với cô gái khác. Yêu xa lâu như vậy, Trần Âm Lạc đương nhiên không vui, giận quá bỏ đi luôn, thế mà Triệu Điển còn chẳng buồn đuổi theo.”
Hô hấp của Tôn Tề Thiên như ngưng lại trong một thoáng, cậu lập tức hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì Trần Âm Lạc lặng lẽ một mình bắt xe quay về.”
Nam Hướng Nhụy còn thở dài cảm thán: “Cậu nói xem, Trần Âm Lạc vừa xinh đẹp, học hành giỏi giang, gia đình lại tốt, đúng chuẩn tam hảo nữ sinh luôn ấy, vậy mà đầu óc có vấn đề chỗ nào lại đi thích cái tên rác rưởi như Triệu Điển.”
Nói rồi, ánh mắt cô quét qua Tôn Tề Thiên một cái đầy ẩn ý: “Nhưng mà cậu cũng chẳng hơn gì cậu ta, hai người một chín một mười. Nói thật thì Trần Âm Lạc đúng là có khả năng hút toàn loại con trai tồi tệ.”
Tôn Tề Thiên không đáp, chỉ siết chặt lon bia trong tay đến méo mó.
Cuối năm nhất, Lâm Niệm và Giang Dữ trở về, hai người tay trong tay, Giang Dữ kéo theo một chiếc vali to đùng, bên trong toàn là đặc sản mang từ A thị về.
Mọi người tụ họp lại ăn một bữa thịnh soạn, chỉ duy nhất Trần Âm Lạc và Triệu Điển không đến.
Trần Âm Lạc nói mình đang làm thêm ở nơi khác, không kịp quay về, còn Triệu Điển cũng viện lý do bận rộn để từ chối.
Bữa này là Giang Dữ mời, nghe đâu trước khi về cậu còn nhận được một khoản học bổng lớn từ cuộc thi.
Giang Dữ giờ thay đổi rõ rệt, so với vẻ lạnh lùng u ám trước kia thì bây giờ cười nhiều hơn hẳn.
Chỉ có điều, cả người vẫn toát ra cái khí chất lười biếng, bất cần đời như cũ.
Lúc ăn, lúc thì Lâm Niệm gắp thức ăn cho Giang Dữ, lúc thì Giang Dữ giúp cô vén tóc.
Mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Niệm vẫn sẽ đỏ mặt, trông y chang như thiếu nữ mới yêu lần đầu.
Nam Hướng Nhụy nhìn không nổi nữa, bèn làu bàu, “Hai người đủ rồi đấy nhé, già đầu như nhau cả rồi, học kỳ sau chẳng phải chuyển ra sống chung rồi à? Còn bày đặt giả nai làm gì.”
Lâm Niệm đỏ mặt, ngượng ngùng liếc Giang Dữ một cái, nhỏ giọng lắp bắp, “Không có, cậu đừng nói linh tinh!”
Nam Hướng Nhụy hừ lạnh một tiếng, “Mình có nói linh tinh không thì ai cũng biết cả. Giang Dữ, vợ cậu, à nhầm, bạn gái cậu mặt đỏ tới mang tai luôn rồi kìa.”
Nam Hướng Nhụy còn đang lải nhải thì Giang Dữ đã kéo tay Lâm Niệm, nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên đùi mình.
Lâm Niệm cũng rất phối hợp, lập tức vùi mặt vào ngực Giang Dữ, một tay Giang Dữ ôm eo cô, tay kia thì dịu dàng vuốt nhẹ tóc gáy, giọng nói cưng chiều:
“Không sao đâu, kệ họ. Em có muốn ăn tôm không, anh bóc cho.”
Lâm Niệm lắc đầu, mặt ửng hồng ngẩng đầu nhìn cậu, rồi chỉ tay vào miếng dưa hấu trên bàn:
“Không muốn ăn tôm, em muốn ăn cái kia.”
Và thế là, trong ánh mắt không biết nên nói gì của đám bạn, hai người họ coi người khác như không khí.
Nam Hướng Nhụy co rút khóe miệng, làm bộ nổi da gà mà xoa xoa cánh tay, “Đù má! Hai người bị gì vậy hả?! Làm tôi nổi hết cả da gà! Bị nhập hồn hay sao mà sến vậy trời?!”
“Được rồi Nam Hướng Nhụy, đừng nói anh Dữ với chị dâu nữa. Cậu yêu đương thì tụi này cũng không dám nói gì rồi đó, diễn còn lố hơn cả người ta!”
Một đám bạn không nhịn nổi nữa liền cười đùa trêu ghẹo.
Cách xa nhau hơn một năm, dường như chẳng ai thay đổi, mọi người vẫn giữ nguyên sự thân thiết như thuở ban đầu.
Tôn Tề Thiên cảm nhận rất rõ, được ở bên Lâm Niệm, Giang Dữ thật sự rất may mắn, cũng rất hạnh phúc.
Sau đó, cậu cũng có người yêu. Là một trong số những cô bạn gái cũ.
Cô gái đó cũng thi trượt đại học, rồi theo gia đình buôn bán.
Cô không có ước mơ to tát gì, chỉ cần Tôn Tề Thiên mỗi ngày lái xe máy chở cô đi dạo, ăn thịt xiên nướng ở lề đường, là đã thấy mãn nguyện rồi.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của cô gái đó, Tôn Tề Thiên lại thấy áy náy trong lòng.
Cậu nghĩ, giá như năm đó mình cố gắng hơn một chút, kiếm nhiều tiền hơn một chút, thì có lẽ sẽ không để bạn gái của mình phải ăn mấy món ven đường mỗi ngày.
Suốt bốn năm đại học, Tôn Tề Thiên chưa từng gặp lại Trần Âm Lạc, chỉ thỉnh thoảng thấy bóng dáng cô trong mấy tấm ảnh chụp chung mà Lâm Niệm đăng trên trang cá nhân.
Trần Âm Lạc giờ trông xinh hơn nhiều. Cô để tóc dài, còn uốn nhẹ sóng.
Trong ảnh, cô không còn mặc mấy chiếc váy hoa đơn điệu như xưa nữa, thay vào đó là trang điểm nhẹ nhàng, váy cũng ngắn dần theo phong cách “nữ tính trưởng thành”.
Lâm Niệm từng kể với Tôn Tề Thiên, Trần Âm Lạc và Triệu Điển quay lại rồi. Lần này là do Triệu Điển chủ động theo đuổi cô.
Cậu ta vỗ ngực thề thốt với Trần Âm Lạc rằng: “Anh nhất định sẽ không làm em tổn thương nữa, anh sẽ yêu thương em thật nhiều.”
Trần Âm Lạc tin.
Cô cầm chiếc nhẫn giá hơn trăm tệ mà khóc, còn đăng lên mạng xã hội, viết rằng: “Đây là nhẫn đính hôn mà bạn trai tặng mình. Sau này có tiền sẽ mua hẳn một viên kim cương thật to.”
Lâm Niệm nói với Tôn Tề Thiên: Triệu Điển rất giỏi vẽ bánh vẽ.
Không có năng lực thật nhưng luôn hứa hẹn với Trần Âm Lạc về một tương lai rực rỡ, khiến cô đắm chìm trong thế giới màu hồng do chính cậu ta vẽ ra.
Cậu ta là cao thủ thao túng tâm lý. Một cô gái xinh đẹp như Trần Âm Lạc lại bị cậu ta chà đạp đến chẳng còn chút giá trị nào.
Lâm Niệm từng tức giận khuyên răn Trần Âm Lạc không ít lần, nhưng cô vẫn cứ cố chấp yêu.
Lần chia tay tiếp theo là vào học kỳ I năm tư đại học.
Vì hai người không có tiết học nên sống chung với nhau một thời gian.
Năm đó Triệu Điển thi trượt đại học, nên học vấn không tốt, tìm việc làm cũng rất khó khăn…
Ngược lại, Trần Âm Lạc có học vấn, có ngoại hình, rất nhanh đã được một công ty quốc doanh nhận vào làm việc.
Từ đó về sau, chi tiêu trong nhà gần như đều do cô lo liệu. Cô bắt đầu lui tới những nơi sang trọng, tiệc tùng xã giao cũng có người đưa rước tận nơi.
Một lần, cô tăng ca đến tận nửa đêm, mưa lại quá to nên cô không từ chối lời đề nghị đưa về của đồng nghiệp.
Xe vừa đến cổng, cô đã thấy Triệu Điển say khướt đang đứng đó. Cậu ta xông lên, túm cổ áo người đồng nghiệp rồi đấm thẳng một cú.
Dù Trần Âm Lạc ra sức can ngăn, cậu ta vẫn không chút kiêng dè, thậm chí còn kéo luôn cô vào trận đánh.
Cậu ta mắng cô là hồ ly tinh không biết giữ mình, cả ngày dụ dỗ đàn ông bên ngoài. Cậu ta nói cô được nhận vào công ty chẳng qua cũng nhờ bộ mặt này, chửi cô đê tiện, mất mặt.
Khi Lâm Niệm hớt hải chạy đến bệnh viện, gương mặt Trần Âm Lạc đã sưng tấy tím bầm.
Một cô gái từng xinh đẹp là thế, giờ trên mặt quấn đầy băng gạc, ánh mắt u tối không còn chút ánh sáng.
Lâm Niệm tức đến run rẩy, rút điện thoại định báo cảnh sát, nhưng Trần Âm Lạc lại ngăn cô lại.
Cô nói, thôi vậy, coi như do cô tự chuốc lấy.
Cô nói, để Triệu Điển đi đi, cũng coi như là đoạn tuyệt với mối tình si mê nửa đời người, từ nay sẽ không liên lạc nữa.
Sau đêm đó, hình ảnh chàng trai rạng rỡ mà Trần Âm Lạc cất giấu trong lòng bao năm, cuối cùng cũng vỡ vụn tan tành, mãi mãi không thể ghép lại được nữa.
Tôn Tề Thiên ngây người lắng nghe Lâm Niệm kể hết chuyện cũ giữa Triệu Điển và Trần Âm Lạc, từng câu từng chữ như dao cứa vào tim.
Cậu im lặng rất lâu, không hiểu nổi, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp và tốt như thế, sao lại rơi vào kết cục như vậy?
Bao nhiêu cảm xúc chồng chéo dâng lên, đè nén đến mức khiến cậu gần như nghẹt thở.
Lâm Niệm lại chỉ yên tĩnh nhìn cậu một hồi, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Khỉ à, hình như cậu thật sự đã buông bỏ Âm Lạc rồi.”
Tôn Tề Thiên sửng sốt mất một lúc: “Sao cậu lại nói vậy?”
“Nếu là cậu của trước kia nghe thấy những chuyện này, bất kể Triệu Điển đang ở đâu, cậu chắc chắn sẽ lập tức mua vé tới tìm cậu ta tính sổ.”
Tại lễ cưới của Lâm Niệm và Giang Dữ, lần đầu tiên sau sáu năm, Tôn Tề Thiên gặp lại Trần Âm Lạc.
Cô mặc váy phù dâu lộng lẫy, để tóc xoăn sóng như hồi cấp ba, khoác tay một người đàn ông xa lạ, đứng cạnh nhau trông vô cùng thân thiết.
Người đàn ông đó còn dịu dàng vén sợi tóc vương trên trán cô ra sau tai.
Có lẽ là giác quan thứ sáu, Trần Âm Lạc bất chợt quay đầu lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt Tôn Tề Thiên, cả hai đều sững người trong khoảnh khắc đó.
Cô nhìn thấy đôi tay đang nắm chặt của Tôn Tề Thiên và người phụ nữ bên cạnh, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng với họ.
Lọn tóc xoăn khẽ lay động trong gió, nụ cười ấy như trùng khớp với hình ảnh cô gái trong bộ đồng phục học sinh năm nào.
Tôn Tề Thiên như thấy lại cảnh tượng cũ, trước bục giảng, cô chống nạnh, chau mày, ngẩng cằm nói với cậu bằng giọng điệu kiêu ngạo:
“Này! Tôn Tề Thiên, cậu định khi nào mới nộp bài hả? Lần này cô Triệu mà hỏi nữa thì mình không giúp cậu bịt miệng thiên hạ đâu đấy!”
[Lời tác giả]
Tôn Tề Thiên – Trần Âm Lạc – Triệu Điển mà các bạn mong đợi đây rồi đó!