Trong ấn tượng của Nam Hướng Nhụy, cha dượng luôn là một kẻ nghiện rượu đến mức b*nh h**n.
Ngoại trừ ngày đầu tiên đưa hai mẹ con cô về nhà, cô chưa từng thấy ông ta trong trạng thái tỉnh táo một lần nào.
Mỗi lần trở về nhà, ông ta luôn đỏ mặt vì say, lảo đảo say khướt, rồi quay sang đánh đập mẹ cô thậm tệ. Có những lúc Nam Hướng Nhụy can ngăn, cũng bị đánh lây.
Nam Hướng Nhụy hiểu rõ, mẹ cô chọn gắn bó với gã đàn ông tầm thường đó chỉ vì ông ta đồng ý chu cấp học phí và sinh hoạt cho cô khi vào đại học.
Mẹ cô, khi còn trẻ được cha cưng chiều như chim hoàng yến sống trong lồng son, chưa từng thấy thế giới bên ngoài, lại càng không biết cách kiếm tiền để nuôi sống chính mình và con gái.
Cho nên, dù Nam Hướng Nhụy đã khuyên ngăn bao nhiêu lần, mẹ vẫn cố chấp ở lại.
Cô lần đầu nhận ra mẹ đã thực sự thay đổi là khi cô vừa thi xong cấp ba trở về.
Đẩy cánh cửa sắt cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt, đập vào mắt cô là một căn nhà bừa bộn, mẹ cô tóc tai rối bù, ngồi bệt trên sàn. Khi ngẩng đầu lên, vết máu ở khóe miệng và khuôn mặt sưng vù khiến cô lập tức nhói đau nơi đáy mắt.
Nam Hướng Nhụy vội chạy tới, tay run run đỡ mẹ dậy, nước mắt giàn giụa, nghiến răng nói: “Con báo cảnh sát! Con sẽ báo cảnh sát! Đây là bạo lực gia đình, mẹ ơi, chúng ta đừng ở lại đây nữa, mình đi đi có được không, con sẽ kiếm tiền nuôi mẹ, con không đi học nữa!”
Mẹ cô chỉ khẽ cười buồn, lắc đầu và đưa tay lau nước mắt cho con.
“Hướng Nhụy phải học cho tốt, có học mới có tương lai.”
Hôm đó, Nam Hướng Nhụy không nói gì, chỉ ôm chặt mẹ, trong tay vẫn nắm chặt thẻ dự thi đã bị vò nát.
Khi có kết quả thi, bạn bè gọi điện chúc mừng, nói rằng cô vượt điểm chuẩn gần cả trăm điểm, hoàn toàn đủ để vào một trường cấp ba tốt.
Nhưng Nam Hướng Nhụy chẳng thấy vui chút nào. Nhìn chằm chằm vào bảng điểm trên mạng, cô im lặng rất lâu, cuối cùng lại nói dối mẹ rằng mình đã trượt.
Mẹ khuyên cô thi lại, nhưng cô từ chối.
Cô biết mình có ngoại hình, bắt đầu học cách trang điểm đậm, rồi thường xuyên lui tới các quán bar, KTV không chính quy làm tiếp viên hay ca sĩ nghiệp dư.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể kiếm đủ tiền để đưa mẹ rời khỏi cái địa ngục ấy.
Trong thời gian đó, cô đã tìm đến cha ruột nhiều lần. Mỗi lần như vậy, mẹ đều khuyên cô đừng làm phiền cuộc sống của họ. Nhưng Nam Hướng Nhụy chưa từng nghe lời.
Cô không chỉ muốn đòi tiền từ ông ta, mà còn cố tình khiến ông ta chứng kiến vợ con cũ giờ đây thảm hại đến mức nào.
Nam Hướng Nhụy luôn nghĩ, tất cả những bất hạnh mà mẹ con cô gánh chịu hôm nay, đều là do cha cô gây ra.
Năm mười tám tuổi, cô quen biết Giang Dữ và Tôn Tề Thiên trong một quán bar, rồi ngày ngày cùng đám người đó tụ tập ăn chơi. Mỗi khi Giang Dữ thi đấu, cô cũng có thể lợi dụng mối quan hệ để làm quen với vài người giàu có.
Lúc ấy, danh tiếng của cô đã bị bôi đen thậm tệ, nhưng cô chưa bao giờ bận tâm. Vẫn trang điểm lộng lẫy, ăn mặc gợi cảm, xuất hiện tại đủ loại chốn ăn chơi trụy lạc.
Ngay khi cô vừa tích góp đủ tiền để thuê nhà, chuẩn bị đưa mẹ đi khỏi nơi đó thì chuyện xảy ra.
Cha dượng trong cơn say đêm khuya trở về, phát hiện Nam Hướng Nhụy đang về lấy đồ đạc, cùng với chiếc vali đã dọn sẵn trống trơn.
Có lẽ là do men rượu cộng với cơn giận dồn nén, ánh mắt của ông ta vẫn dừng lại trên người Nam Hướng Nhụy, lúc này đang đứng dưới ánh đèn, xinh đẹp đến chói lóa.
Chiếc váy đỏ rượu vang khiến làn da cô trở nên trắng như ngọc, nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt thêm phần gợi cảm, đôi mắt hồ ly lấp lánh dưới ánh đèn mờ nhạt càng khiến người ta mê muội.
Tại sao trước đây ông ta lại không nhận ra rằng Nam Hướng Nhụy đã lớn và xinh đẹp đến vậy?
Chai rượu rơi xuống đất, vỡ vụn, phát ra tiếng kêu chói tai. Ánh mắt ông ta như dã thú, từng chút một quét qua cơ thể cô, rồi lặng lẽ tiến lại gần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Ngay khoảnh khắc đó, tim Nam Hướng Nhụy như chìm xuống đáy.
Cô theo phản xạ lùi lại vài bước, lúc này mới phát hiện mình đã bị dồn đến góc phòng. Cô hét lên cầu cứu, nhưng nơi họ sống quá hẻo lánh, hoàn toàn không ai nghe thấy.
Huống chi, chuyện mẹ cô bị đánh đã thành “bình thường” trong mắt hàng xóm. Sẽ chẳng ai muốn can thiệp vào chuyện “lằng nhằng” này nữa.
Nam Hướng Nhụy run rẩy móc điện thoại, nhưng vừa khi màn hình sáng lên thì một lực mạnh đã hất văng nó ra xa.
Cha dượng đè chặt tay cô lên tường, cô vùng vẫy nhưng không thể thoát được sức mạnh của hắn.
Mùi rượu nồng nặc bao trùm, cô cảm nhận rõ từng sợi râu cứng cọ xát vào cổ, rồi một bàn tay thô ráp từ trong áo len lén luồn lên.
Hai hàng nước mắt chảy dài từ đôi mắt vô hồn, cổ họng cô đã khản đặc, nhưng không ai đến cứu.
Ngay trong khoảnh khắc tuyệt vọng, chiếc điện thoại bị ném dưới đất bỗng đổ chuông.
Như tia hy vọng cuối cùng, Nam Hướng Nhụy cắn mạnh vào tay hắn, thừa lúc hắn đau, cô lăn lộn bò đến gần chiếc điện thoại, quỳ rạp dưới đất, cố gắng bắt máy.
Chưa kịp nói gì, cha dượng đã lao đến kéo tay cô, tát thẳng một cái như trời giáng.
Nam Hướng Nhụy chẳng còn cảm giác đau, chỉ biết nước mắt không ngừng rơi, cô gào lên thảm thiết về phía điện thoại:
“Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi với!”
Bên kia đầu dây ồn ào hỗn loạn, loáng thoáng vang lên giọng của Tôn Tề Thiên, rõ ràng cũng đang hoảng loạn:
“Cậu ở đâu?! Nam Hướng Nhụy, bây giờ cậu đang ở đâu?! Tôi và Giang Dữ.”
Chưa kịp nói hết câu, điện thoại đã bị cha dượng đập nát.
Nam Hướng Nhụy hoàn toàn tuyệt vọng. Nhìn gã từng bước tiến tới, ánh mắt cô dần trở nên trống rỗng, nước mắt cũng khô dần nơi khóe mắt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cánh cửa phòng đột ngột bị đá văng ra, một đôi tay mạnh mẽ túm lấy người cha dượng đang đè nặng trên người cô, kéo gã ta ra một cách thô bạo.
Tôn Tề Thiên không nói một lời, vung nắm đấm đánh liên tiếp vào mặt hắn. Cha dượng còn chưa kịp kéo quần lên đã bị đánh đến mức nằm bẹp dưới đất, không nhúc nhích nổi.
Đầu óc Nam Hướng Nhụy trống rỗng, cô vô hồn nhìn Giang Dữ đang bước về phía mình, đôi mắt đẹp đẽ lặng lẽ mà trống rỗng, chẳng còn chút cảm xúc.
Chỉ đến khi Giang Dữ cởi áo khoác, che lại nửa người bê bết máu của cô, cô mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cô run rẩy siết chặt lấy áo anh, nước mắt như đứt chỉ tuôn trào không dứt, tiếng nói khàn đặc đầy nghẹn ngào.
“Cứu tôi với! Giang Dữ, cứu tôi với, làm ơn.”
“Tôi biết rồi.” Giang Dữ cố gắng xoa dịu cảm xúc của cô, giọng trầm nhẹ, “Tôi đưa cậu ra ngoài, đừng sợ, qua rồi.”
Đêm hôm đó, Nam Hướng Nhụy không nhớ rõ bản thân đã rời khỏi nơi đó bằng tâm trạng như thế nào.
Cô nằm trên lưng Tôn Tề Thiên, nhìn Giang Dữ đưa cha dượng đến đồn cảnh sát.
Có lẽ là vì gió đêm hôm đó quá tàn nhẫn, giọng của Giang Dữ quanh quẩn mãi bên tai cô, khiến cô lầm tưởng rằng mình đã yêu anh.
Nam Hướng Nhụy nằm viện mấy ngày, gần như đêm nào cũng gặp ác mộng, tỉnh dậy là mồ hôi lạnh thấm đầy trán.
Mẹ cô khóc đến không còn hình dạng, thậm chí người cha bạc tình cũng đến thăm mấy lần.
Nam Hướng Nhụy không cho ông ta vào phòng, cha cô chỉ có thể ngồi ngoài cửa thở dài, lần nào cũng bị mẹ cô đuổi đi mới chịu rời đi.
Vụ việc cha dượng bị bắt gây chấn động không nhỏ, hàng xóm láng giềng bàn tán xôn xao.
Sau đó chẳng biết bị tay phóng viên vô đạo đức nào chụp được ảnh cô trong bệnh viện, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Ban đầu, hàng xóm còn đổ lỗi cho lối sống phóng túng của Nam Hướng Nhụy, nói cô ăn mặc hở hang, ban đêm mặc váy ngắn như thế, bị cha dượng để mắt đến cũng là chuyện dễ hiểu.
Dần dần, lời đồn biến tướng thành việc cô chủ động quyến rũ cha dượng, dẫn đến mâu thuẫn.
Sau nửa tháng nằm viện, Nam Hướng Nhụy xuất viện.
Ánh mắt soi mói của thiên hạ bủa vây lấy cô, Nam Hướng Nhụy biết họ đều đang chờ xem kịch hay.
Cô không buồn giải thích bất cứ tin đồn nào, chỉ thấy xót xa khi nhìn thấy vẻ dè dặt của mẹ mỗi lần nhắc đến chuyện cũ, như sợ vô tình chạm vào vết thương lòng của cô.
Sau khi xuất viện, Nam Hướng Nhụy đem hết tiền tiết kiệm mở một quán nướng.
Phong cách trang điểm của cô còn đậm hơn trước, dường như chỉ có những nơi trụy lạc mới thu hút được cô.
Quán nướng của cô chẳng khác gì quán bar, còn cô là nữ ca sĩ chính, kiêm luôn linh hồn của sân khấu, quyến rũ và cuốn hút.
Vì gương mặt quá đỗi xinh đẹp, cộng thêm tính cách phóng khoáng, quán cô phần lớn toàn khách đến để xem cô biểu diễn.
Nam Hướng Nhụy trở thành một truyền thuyết của trường phụ cận. Nhắc đến Giang Dữ và Tôn Tề Thiên thì chắc chắn sẽ nhắc đến cô.
So với những cô nữ sinh ngây thơ trong sáng, cô như một đóa hồng gai rực rỡ, vừa nguy hiểm, vừa hấp dẫn, mang theo dã tâm và bí ẩn viết thẳng trên gương mặt.
Cô biết mình tiếng xấu lan xa, nhưng người theo đuổi cô vẫn không ít.
Trong số đó, có một chàng trai luôn mang giày thể thao trắng đập vào mắt cô.
So với những kẻ khéo ăn khéo nói, cậu ta có vẻ ngại ngùng, thường lén nhìn cô khi cô không để ý, rời đi thì luôn để lại thư tình kèm hai viên kẹo nhỏ.
Từ sau khi cha mẹ ly hôn, cô chưa từng ăn kẹo lần nào.
Dưới ánh đèn rực rỡ, cô mở tờ giấy gói nhỏ, vị ngọt lan tỏa trong lồng ngực, tất cả đắng cay phút chốc tan biến.
Một lần nhận thư tình, cô đồng ý với lời tỏ tình của cậu ta.
Cậu đối xử với cô rất tốt, sáng sớm tự tay làm bữa sáng, khi cô ốm còn đội mưa đến thăm.
Nam Hướng Nhụy yêu một cách mãnh liệt, không che giấu, nên cô tưởng rằng cậu thật lòng yêu mình.
Nhưng dần dần, cô phát hiện ra họ chỉ giống một đôi trong bóng tối. Gặp bạn bè của cậu, cậu lại vờ như không quen cô.
Cô bắt đầu thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nhắm mắt cho qua.
Cho đến một ngày, cô tình cờ nghe thấy bạn bè cậu ta dùng những lời lẽ bẩn thỉu để nói về cô, còn cậu thì không hề phản ứng.
Nam Hướng Nhụy lúc đó mới hiểu: Thì ra cậu ta thấy cô mất mặt, cảm thấy yêu cô sẽ làm hoen ố danh tiếng của mình.
Cô chia tay không chút lưu luyến.
Trước mặt mọi người, cô tát cho cậu một cái rồi rời đi dứt khoát.
Cô vẫn xuất hiện ở những nơi thực dụng và trụy lạc, trông như phóng túng, nhưng thực chất chẳng ai sẵn sàng thật sự lắng nghe cô nói.
Sau khi Lâm Niệm trở về, cô gặp Triệu Mặc Bình.
Ban đầu anh dùng những món quà hàng hiệu đắt đỏ để theo đuổi cô, cô chẳng tin.
Cô không tin một người ưu tú như vậy lại thích mình. Những gã nhà giàu phần lớn đều thấy cô rẻ tiền và giả tạo, nên món quà cô nhận toàn là hàng nhái.
Nhưng cô không quan tâm, cứ thản nhiên tận hưởng cảm giác xa hoa khi ngồi trên siêu xe của anh ta, và những món quà đắt đỏ ấy.
Từ ban đầu là lợi dụng lẫn nhau, chẳng biết từ khi nào đã có người thật lòng.
Giữa ngọn lửa d.ục vọ.ng, cơ thể họ hòa hợp đến mức đê mê cuồng dại.
Họ chìm đắm trong thế giới nhỏ của riêng mình, gạt bỏ mọi phiền muộn, mọi tiếng ồn ngoài kia không thể lọt vào.
Nam Hướng Nhụy luôn cảm thấy Triệu Mặc Bình vô cùng cô đơn. Dù bề ngoài anh toả sáng rực rỡ, nhưng khi nhìn thấy người khác hạnh phúc, trong mắt anh vẫn hiện lên sự lạc lõng không cách nào che giấu.
Cô hiểu cảm giác ấy, nên chưa bao giờ tiếc lời nói yêu anh.
Ban đêm, hai người nằm chung một giường, nhìn ra cửa sổ nơi gió xào xạc lướt qua những tán cây, Nam Hướng Nhụy không ngừng hút thuốc, từng điếu một kẹp trên môi.
Triệu Mặc Bình nhìn cô, không nhịn được mà lên tiếng: “Nghiện thật à? Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Nam Hướng Nhụy phì cười, chẳng mấy quan tâm: “Sống lâu làm gì? Khi còn trẻ thì phải hưởng thụ cho đã, thích gì làm nấy, sống cho tự do.”
Trong suốt mười năm, vòng bạn bè của cô không ngoại lệ, toàn là dấu vết những chuyến đi khắp nơi.
Tây Tạng, núi tuyết, thác nước, hẻm núi, cả con phố lúc ba giờ sáng và những quán rượu nhỏ.
Trong ảnh, cô lúc nào cũng nở nụ cười thật rạng rỡ, nhưng một nửa khung hình luôn trống rỗng, bên cạnh chưa từng xuất hiện bóng dáng bạn đồng hành, cứ như cố ý để dành chỗ cho ai đó.
Mười năm sau, vào một mùa đông, Nam Hướng Nhụy đăng bài cuối cùng trong đời mình lên vòng bạn bè.
Là một đoạn video quay trước núi tuyết.
Cô quấn kín người, vẫn là nụ cười ngập tràn sức sống khi đối diện ống kính.
Cô nói: “Vài hôm trước đi khám, phát hiện bị ung thư phổi, giai đoạn cuối rồi. Nói ra thì cũng buồn cười thật, hồi trẻ hút thuốc suốt, từng có người bảo tôi là không tốt cho sức khỏe, tôi lại chẳng để tâm, giờ thì đúng là báo ứng đến rồi.
Nhưng cũng chẳng sao, biết đâu tôi mạng lớn, tự dưng lại khỏi thì sao.
Hôm nay, tôi muốn thử leo lên ngọn núi tuyết cao thế này. Nếu leo lên rồi xuống được, thì tôi sẽ tiếp tục đi du lịch, nhưng sẽ không đăng gì nữa đâu. Mấy người muốn chơi thì tự mà đi, đừng có lười lật ngược vòng bạn bè của tôi.
Còn nếu lên được mà không xuống nổi thì cứ để tôi ở lại trên đó đi. Dù sao thì cũng chẳng còn gì nuối tiếc nữa rồi.”
Tuyết rơi lất phất, nhẹ nhàng đậu trên vành mũ cô.
Cô vừa nói vừa dần thu lại nụ cười, ngay cả giọng nói cũng pha chút cô đơn.
Cô cúi đầu, khẽ lẩm bẩm, như nói với chính mình: “Tôi phát hiện ra mình không nhớ nổi gương mặt anh ấy nữa rồi.”
“Hồi anh ấy kết hôn, tôi thừa nhận là mình cố chấp, nhưng tôi thật sự rất yêu anh ấy.”
Sau khi đoạn video được đăng, Nam Hướng Nhụy hoàn toàn biến mất.
Mẹ cô báo cảnh sát, nhưng tìm mãi vẫn không thấy tung tích.
Không ai biết, cuối cùng cô còn sống hay đã mãi mãi nằm lại trên đỉnh núi tuyết ấy.
Khi mọi người còn hoang mang, chỉ có Lâm Niệm là biết rõ, biết rõ câu cuối cùng của cô nói về ai, biết rõ người cô ôm mãi trong tim là ai, và cô đã cùng tuyết trắng trên đỉnh núi ấy ngủ yên, mang theo mối tình không thể nói thành lời.
Lâm Niệm cũng biết, vào chính đêm Nam Hướng Nhụy leo lên ngọn núi đó, con trai đầu lòng của Triệu Mặc Bình cũng vừa chào đời.
[Lời tác giả]
Gần đây viết toàn đoạn ngược, đau tim quá trời, hu hu hu. Từ chương sau phải rải chút đường cho ngọt lại thôi~