Buổi sáng ngày hôm sau, Nguyên Dương tỉnh lại trước tiên.
Y cảm giác cơ thịt có chút đau nhức.
Bên người ấm áp dễ chịu, y giống như vẫn luôn ôm thứ gì đó, y quay đầu nhìn, liền thấy một đầu tóc mềm mại, khuôn mặt Cố Thanh Bùi lập tức xuất hiện trong đáy mắt y, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp chậm chạp, nhìn qua giống như không quá thoải mái.
Nguyên Dương tê dại da đầu một trận.
Y hồi tưởng lại tối hôm qua y đã làm cái gì.
Y thượng Cố Thanh Bùi, hơn nữa suốt một đêm không biết đã làm bao nhiêu lần, y ngay cả chuyện bản thân lúc nào mệt đến lăn ra ngủ cũng đều đã quên, thời điểm đó Cố Thanh Bùi dường như đã hôn mê rồi.
Y hơi hơi nghiêng đầu, nhìn một đống condom đã dùng qua vứt đầy đất, bên trên vương đầy các loại thể dịch dâm uế, chỉ nhìn cũng khiến cho người ngượng ngùng.
Cư nhiên thật sự...... y cư nhiên thật sự đã thượng Cố Thanh Bùi.
Sự tình có điểm lộn xộn. Hai người như thế nào lại phát triển thành loại quan hệ này, từ địch nhân đối đầu gay gắt đến......
Nguyên Dương giật giật thân thể, vẫn cảm thấy mệt chết như cũ, y rất ít khi làm tình không biết tiết chế như vậy, cũng chưa từng có ả đàn bà nào có thể khiến cho y điên cuồng như vậy. Có lẽ bởi vì đã dùng thuốc, thân thể Cố Thanh Bùi vừa nóng lại vừa mẫn cảm, quả thực làm cho người ta mất hồn, cái loại nhiệt độ này...... Cái loại......
"Hử?" Nguyên Dương đột nhiên sửng sốt, người đang ôm trong lòng, dường như là quá nóng.
Y đưa tay sờ, làn da Cố Thanh Bùi nóng đến dọa người, hoàn toàn không phải nhiệt độ bình thường.
Phát sốt rồi.
Nguyên Dương ngồi dậy, lật mí mắt Cố Thanh Bùi liền thấy, người đã bị sốt đến hôn mê.
Y giờ mới phát hiện hai người hôm qua ngay cả chăn cũng không đắp, Cố Thanh Bùi bị hạ dược, bị y xâm phạm một buổi tối, sau đó cứ trần trụi như vậy ngủ thẳng đến hừng đông, không sinh bệnh cũng kỳ quái.
Y nhìn bộ dáng sốt đến mê man bất tỉnh của Cố Thanh Bùi, còn cả những dấu ấn tình dục trải rộng nhìn đến kinh người trên thân Cố Thanh Bùi, trong lòng nhiều ít có chút dao động.
Dường như đã làm thái quá rồi......
Y gọi điện xuống tiền sảnh, yêu cầu khách sạn đưa một giường chăn đệm mới lên đây, sau đó lại gọi điện thoại cho Bành Phóng, bảo gã mang một bác sỹ tới.
Bành Phóng đương ngon giấc, "Hử? Gọi bác sỹ để làm chi? Mày muốn chết à?" Gã vẫn còn đang giận chuyện ngày hôm qua.
"Đừng nói nhảm nữa, gọi một bác sỹ lại đây, gã nào kín kín miệng ấy."
Bành Phóng nghĩ đến thằng bé MB tối hôm qua hẳn là đã hạ dược Cố Thanh Bùi, tưởng là đã xảy ra sự cố gì, cũng có chút khẩn trương, vừa mặc quần áo vừa nói: "Đến tột cùng là làm sao vậy? Tối hôm qua mình tao quay về khách sạn, sau đó lại xảy ra chuyện gì à? Mày mẹ nó như thế nào không báo sớm một chút cho tao chứ."
Nguyên Dương lười nói tiếp, bốp một cái cúp điện thoại.
Một lát sau, ga giường chăn đệm được đưa tới.
Nguyên Dương đem Cố Thanh Bùi chuyển qua một bên, vất vả mà đem thay hết những thứ trên giường.
Y nhìn Cố Thanh Bùi một thân bê bối, nghĩ muốn đưa hắn đi tắm rửa, nhưng lại ý thức được người phát sốt dường như không nên tắm rửa. Vì thế y tiến vào phòng tắm dùng nước ấm thấm ướt khăn mặt, lau thân thể cho Cố Thanh Bùi.
Trước kia ở bộ đội, thường xuyên đến những chốn môi trường khắc nghiệt chấp hành nhiệm vụ, điều kiện chữa bệnh cực kỳ kém, thời điểm đó ai bị thương sinh bệnh cũng đều chiếu cố lẫn nhau. Nguyên Dương tuy rằng trong phương diện việc nhà không phải nhúng tay qua, nhưng chiếu cố người bệnh thì cũng không xa lạ.
Y lau chùi từng chút những thứ y lưu lại trên thân Cố Thanh Bùi, bộ dáng của Cố Thanh Bùi thật sự có chút thảm hại, hơn nữa bởi vì phát sốt cao, toàn thân hiển lộ màu phấn hồng yếu ớt, lông mi ướt át run nhè nhẹ, nhìn qua phi thường đáng thương.
Hơn nữa thời điểm lau đến hạ thể, nhìn đến nơi sưng đỏ bị y chà đạp suốt một buổi tối, Nguyên Dương nhiều ít có chút không được tự nhiên.
Con người Nguyên Dương, thú tính đặc biệt cường, nói được khó nghe chút, thì là con chó đi tiểu lên thứ gì thì liền cảm thấy đó là lãnh địa của nó. Nguyên Dương y thượng qua ai, thì sẽ liền ngầm mặc định là người của y. Cho nên dù lúc bình thường Cố Thanh Bùi phải ép buộc mới có thể khiến y làm việc, lúc này chẳng cần Cố Thanh Bùi mở miệng, y cảm thấy chăm sóc chút đỉnh cũng chẳng là vấn đề gì cả.
Hơn nữa y hiện tại tâm tình vô cùng tốt. Mặc kệ thế nào, Cố Thanh Bùi rốt cục bị đã bị y chế ngự, y cũng không tin trải qua đêm nay, Cố Thanh Bùi còn có thể kiên cường đứng dậy trước mặt y.
Nguyên Dương sau khi chỉnh đốn Cố Thanh Bùi sạch sẽ xong, liền phủ chăn lên cho hắn.
Trong lúc y chờ bác sỹ đến, nhàn rỗi không có việc gì liền ngồi xổm bên giường, cằm gác lên trên đệm, yên lặng ngắm Cố Thanh Bùi.
Trước kia dường như chưa từng một lần cẩn thận nhìn rõ người đàn ông này, ngày hôm qua cũng lại càng nhìn không kỹ. Kỳ thật bộ dạng hắn thật sự rất có hương vị đàn ông, nhất là loại khí phách tự tin ung dung ấy, khiến cho tất cả nhân viên nữ trong công ty đều đối với Cố tổng của các cô say mê không ngừng.
Chính là cái miệng này thật đáng ghét.
Nguyên Dương vươn tay sờ sờ môi Cố Thanh Bùi, vì cơn sốt thiêu đốt mà có điểm khô, đêm qua nhìn thấy chính là thực ẩm ướt, thần sắc đỏ hồng, hơn nữa kêu lên cũng rất dễ nghe.
Nguyên Dương cảm giác thân thể bản thân lại có chút xáo động, y cư nhiên muốn biết nếu đem đồ chơi của mình nhét vào cái khuôn miệng vẫn luôn khiến y ức muốn chết là cái cảm thụ gì.
Y bắt đầu hoài nghi bản thân cũng là đồng tính luyến ái, bằng không như thế nào lại phá vỡ được chướng ngại tâm lý nhanh đến như vậy, thượng một người đàn ông, nhưng lại vẫn cảm thấy không ngừng thèm khát.
Nhưng y rõ ràng vẫn là thích phụ nữ. Y ở bộ đội nhìn đám đực rựa khỏa thân nhiều năm như vậy, những gã đó dưới huấn luyện cường độ cao mà rèn nên vóc dáng, không hề có một ai kém cỏi. Thế nhưng y trước giờ chưa từng có ý nghĩ ấy, như thế nào lại chỉ đại phát thú tính với riêng mình Cố Thanh Bùi.
Có lẽ thật sự là oán hận chất chứa quá sâu, có thể chinh phục Cố Thanh Bùi đối với y mà nói cám dỗ quá lớn, lớn đến mức y không còn quan tâm là phương thức gì nữa.
Nguyên Dương nhéo nhéo mặt Cố Thanh Bùi, hừ nói: "Sau này thành thật chút cho tôi."
Đợi hơn nửa giờ, Bành Phóng mang theo bác sỹ đến.
Bác sỹ kia tầm hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng rất thành thật, Nguyên Dương nhìn thấy coi như vừa lòng.
Hai người vào phòng, Bành Phóng đã bị cảnh hỗn loạn trong phòng làm sững sờ, gã run rẩy chỉ vào đống bao trên mặt đất, "Cái, cái...... cái đệch, thằng nhóc ấy không phải cao thủ vậy chứ."
Nguyên Dương trừng mắt liếc gã một cái.
"Không đúng a, người dùng thứ thuốc kia xong làm gì còn sức, hơn nữa thằng nhóc kia không phải đã bỏ chạy rồi sao......" Bành Phóng tựa hồ nghĩ tới cái gì, thình lình ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Nguyên Dương, "Mày...... mày mày mày...... Nguyên Dương mày....."
Nguyên Dương mắng: "Tránh qua một bên đi, để bác sỹ lại đây xem, hắn phát sốt rồi."
Vị bác sỹ kia quệt quệt mồ hôi trên trán, đi qua ngồi xuống bên giường, lấy tay thăm dò trán của Cố Thanh Bùi, sau đó từ trong hòm thuốc lấy chiếc nhiệt kế ra, nhét vào dưới nách hắn. Sau đó đem chăn kéo xuống chỗ thắt lưng, kiểm tra dấu vết trên thân Cố Thanh Bùi.
Không khí trong phòng một mảnh xấu hổ.
Bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy rõ những khối xanh khối tím trên người Cố Thanh Bùi kia không phải là dấu vết mà phụ nữ có thể lưu lại được, lại kết hợp với đống chứng cứ phạm tội trên mặt đất kia......
Bác sỹ cùng Bành Phóng đều nhịn không được cùng nhìn Nguyên Dương.
Nguyên Dương có chút nổi nóng, "Nhìn cái rắm ấy."
Bành Phóng còn đang trong cơn chấn kinh chưa hồi thần lại được, gã chịu đựng buồn nôn đếm số bao trên mặt đất, "Một cái, hai cái, ba...... Bốn...... Năm...... đ.m Nguyên Dương mày thực mẹ nó cầm thú!"
Nguyên Dương thẹn quá hóa giận, "Ngậm cái miệng quạ của mày lại đi!"
Bành Phóng tái mét mặt, "Huynh đệ, từ hôm nay trở đi tao phải một lần nữa nhận thức lại mày, đừng hòng đi cua gái cùng với tao nữa, tao thật sự là nhìn lầm mày rồi, mày cư nhiên ngay cả đàn ông cũng không buông tha."
Nguyên Dương dùng cánh tay kẹp lấy cổ gã, nghiến răng nói: "Mày mẹ nó còn nói xằng nói bậy, tao liền quăng thẳng mày ra ngoài cửa sổ đấy."
Vị bác sỹ kia lắc lắc đầu, xốc chăn lên muốn nhìn phía dưới một chút. Ông hành nghề y nhiều năm cái dạng gì cũng đều gặp qua, buông thả quá độ là cái hậu quả gì, thực sự là nặng có mà nhẹ cũng có.
Nguyên Dương vừa thấy ông xốc chăn lên, liền sải một bước dài xông đến giữ cánh tay ông lại.
Mặt bác sỹ thoáng cái trắng bệch, "Ai ai ai đau, cậu làm gì thế mau buông ra."
Nguyên Dương buông lỏng tay ra, trầm mặt nói: "Ông muốn làm gì?"
"Tôi phải xem cậu ấy a."
Nguyên Dương nheo mắt, trong lòng như thế nào cũng không nguyện ý, nhưng lại không có biện pháp, "Ông xem đi." Nói xong tóm Bành Phóng lôi vào phòng tắm.
Bành Phóng run rẩy rút thuốc lá ra châm, miệng không ngừng nói: "Cầm thú, thực mẹ nó cầm thú."
Nguyên Dương thật muốn phát hỏa, "Mày là động vật nhai lại à, có thể đừng nói nữa hay không, tao phiền đủ rồi đây."
"Mày còn biết phiền à? Tối hôm qua có phải mày uống lộn thuốc không? Mày cùng Cố tổng của mày không phải là như nước với lửa sao? Như thế nào thoáng cái lại hòa hợp như thế?"
"Tao không có hòa thuận với hắn." Nguyên Dương hút điếu thuốc.
"Vậy đống đồ bảo hộ kia đều là quỷ dùng chắc."
Nguyên Dương khó chịu nói: "Dù sao cũng đã làm rồi, tao cũng lười giải thích."
"Mày thật đúng là, Cố tổng gặp phải mày thật đúng là xúi quẩy."
"Tao thì không xúi quẩy chắc? Tao cả ngày bị hắn phiền muốn chết."
Bành Phóng châm chọc nói: "Chúc mừng mày a, về sau hai người chúng mày rốt cuộc không làm phiền nhau nữa rồi, vấn đề của mày đã được giải quyết triệt để." Gã cố ý đem hai chữ "triệt để" kéo ra thật dài tăng thêm ngữ khí nói ra.
Nguyên Dương tựa vào bồn rửa tay, đem đầu thuốc búng vào trong bồn cầu, có chút cáu kỉnh cào cào tóc, "Cái miệng kia của mày có thể yên tĩnh một lát được không."
Bành Phóng vẫn lắc đầu than thở, "Chiêu này của mày thật tuyệt, tao có quỳ rạp dập đầu với mày cũng đều không đủ."
Nguyên Dương không nói lời nào, lại châm một điếu thuốc rít thật mạnh.
"Mày sau này tính toán thế nào đây? Hai người chúng mày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy* mà."
* Nguyên văn 抬头不见低头见的: chỉ sự thường xuyên gặp mặt."Không biết."
"Tao thực sự là phục mày rồi."
Nguyên Dương hút hết điếu thuốc, đi ra ngoài liền thấy, bác sỹ kia đang truyền nước cho Cố Thanh Bùi. Bác sỹ đem một lọ thuốc mỡ đặt lên tủ đầu giường, nói với Nguyên Dương: "Mỗi ngày sau khi vệ sinh bôi hai lần, trong vòng mười ngày không nên sinh hoạt vợ chồng."
Nguyên Dương cảm giác hai má có chút phát nóng.
Bác sỹ lại bổ sung nói: "Này, chuyện phòng the không nên quá độ, thương thân hao tổn tinh thần."
Nguyên Dương lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác.
Bác sỹ kia đi rồi, Nguyên Dương liền muốn đuổi nốt cả Bành Phóng đi, bằng không thằng ranh này sẽ lại sỉ vả y, rất phiền nhiễu.
Bành Phóng hầm hừ đi ra phía ngoài cửa, thời điểm đi qua chiếc bàn, liền "Ô" một tiếng, đột nhiên dừng thân lại.
"Làm sao vậy?" Nguyên Dương nhíu mày nói.
Bành Phóng liền giống như phát hiện ra tân đại lục, hoàn toàn không có một chút phong độ của Bành công tử, cơ hồ là bổ nhào lên bàn, lấy ngón tay nhón lên một vật nhỏ, "Đây không phải là cái camera kia sao?"
Nguyên Dương vội vã nhảy xuống giường, "Mày nhặt được ở đâu vậy?"
"Ngay tại trên bàn, mày tối hôm qua cũng chưa nhìn đến hay sao?"
"Nhỏ như vậy sao chú ý tới được." Lại thêm mắt y tối qua làm gì có lúc nào rảnh rỗi để mà nhìn cái bàn chứ?
"Cái đồ chơi này để đối diện với chúng mày...... Có thể ghi được thời gian bao lâu vậy?"
"Cả đêm cũng vẫn còn dư."
Trên mặt Bành Phóng lộ ra biểu tình xấu hổ, "Mày cũng chưa về cái phòng bên kia hả."
"Không có."
"Mau qua xem đi, máy tính vẫn còn để bên đó, người khác quét dọn vệ sinh nhìn thấy mất."
"Mẹ nó." Nguyên Dương thầm mắng một tiếng, cấp tốc lao ra khỏi phòng, kết quả vội quá hóa hỏng, quên mất không mang theo thẻ phòng.
Bành Phóng từ phía sau đi lên, quét mở cửa phòng.
Laptop bọn họ dùng để nhận tín hiệu camera vốn đặt ở trên bàn, Nguyên Dương tiến vào liền thấy nó vẫn còn đang cần mẫn công tác, hình ảnh hơi có chút delay, nhưng đã ghi đến khoảng khắc bọn họ nói chuyện mới nãy trong phòng.
Nguyên Dương cúi đầu xem, thấy đã muốn ghi đến hơn mười mấy giờ.
Đồ vật của quân đội, thực con mẹ nó dùng tốt.
Bành Phóng phì cười một tiếng, "Film porn a Nguyên thiếu, cái này mà bán ra ngoài, thể nào cũng kiếm được cả núi tiền."
Nguyên Dương trừng mắt liếc gã một cái, tắt chương trình, thu máy tính đứng dậy, "Máy tính của mày cho tao luôn đi."
"Không được, bên trong còn có tư liệu."
"Về nhà sẽ gửi lại cho mày, máy tính thì là của tao." Nguyên Dương ôm lấy máy tính bước đi.
Bành Phóng khua khua nắm đấm về phía bóng lưng y, vẻ mặt ấm ức.
Sau khi Bành Phóng đi, lúc này mới có hơn chín giờ.
Hai người bọn họ suốt một đêm không về, Cố Thanh Bùi ở một mình, đương nhiên không có một ai biết. Nhưng mà y lại có "Bạn cùng phòng" là Vương quản lý sáng sớm đã gọi điện thoại đến, hỏi y ở nơi nào, Nguyên Dương liền nói ngày hôm qua đi ra ngoài chơi bời.
Vương quản lý ở đầu kia điện thoại cảm thán người trẻ tuổi thể lực tốt.
Nguyên Dương lại nói y buổi sáng bị Cố tổng bắt đi xem dự án, hai người hôm nay không quay về, bảo bọn họ buổi tối tự ra sân bay, y cùng Cố Thanh Bùi tiếp tục ở lại chờ Nguyên đổng.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Dương nhìn nhìn Cố Thanh Bùi sốt tới ba mươi tám độ trên giường, nghĩ đến ngày mai ông già nhà mình sẽ đến đây, trạng thái này khẳng định là khỏi phải làm việc, cần phải bịa ra một cái lý do để ứng phó ba y.
Cố Thanh Bùi trong mê man phát ra những lời nói mê không rõ ý nghĩa. Nguyên Dương đem lỗ tai dán đến miệng hắn nghĩ muốn nghe một chút xem hắn đang nói cái gì, lại căn bản nghe không rõ. Y vuốt làn da có chút phát nóng của Cố Thanh Bùi, thầm nghĩ rốt cuộc đến khi nào thì mới hạ nhiệt độ.
Dịch thuốc trong bình truyền vẫn còn tí tách chảy xuống, Nguyên Dương nhàn rỗi không có việc gì làm, liền trân trân nhìn khóa vào khuôn mặt Cố Thanh Bùi, giống như cứ nhìn chòng chọc như vậy là có thể khiến nhiệt độ giảm.
Y càng xem, lại càng cảm thấy Cố Thanh Bùi nhìn qua thực đáng thương.
Thân thể hãm sâu trong giường, chăn đệm thật dày phủ trên người hắn, làm cho thân thể hắn nhìn qua cũng chỉ một mảnh mỏng manh hơi gồ lên, toàn thân lộ vẻ thực gầy, thực tiều tụy.
Vẻn vẹn chỉ một buổi tối, đã đập tan ấn tượng thành lập hơn một tháng nay của y đối với Cố Thanh Bùi, y hiện tại thật sự không thể tưởng tượng, chờ sau khi Cố Thanh Bùi tỉnh dậy, hai người chính là sẽ có tình trạng thế nào đây.
Nếu Cố Thanh Bùi có thể thành thật hơn một chút, dịu dàng hơn một chút, y thật ra cũng nguyện ý đối xử tốt một chút với Cố Thanh Bùi.
Nguyên Dương hiện tại, hoàn toàn đã bị bộ dáng ốm yếu của Cố Thanh Bùi mê hoặc, cơ hồ quên mất Cố Thanh Bùi trong hơn một tháng nay đã nhẹ nhàng bâng quơ mà khiến y hận đến nghiến răng nghiến lợi như thế nào.
Y quay đầu, đột nhiên thấy thuốc mỡ bác sỹ lưu lại trên tủ đầu giường.
Y đã quên mất chưa bôi thuốc cho Cố Thanh Bùi.
Nguyên Dương chần chừ một chút, liền đi làm nóng khăn mặt, rồi mới xốc chăn lên một góc, lộ ra nửa người dưới của Cố Thanh Bùi, có chút không được tự nhiên vệ sinh thân thể Cố Thanh Bùi thêm một lần nữa, sau đó mới bôi thuốc mỡ cho hắn.
Cố Thanh Bùi trong giấc mộng khó chịu giật giật người, đầu mày nhíu chặt làm cho hắn nhìn qua có vài phần thống khổ.
Khi tay Nguyên Dương đụng chạm đến chỗ mông của Cố Thanh Bùi, cảm giác tiếp xúc với làn da giống như bị điện giật, khiến y tâm thần rung động. Y thật sự quên không được một đêm mất hồn hôm qua, trải nghiệm mỹ vị như vậy, có người đàn ông nào mà không hoài niệm.
Nguyên Dương thoa thuốc cho Cố Thanh Bùi xong, cảm giác bên dưới thân mình đã muốn có phản ứng.
Y khẩn trương đắp chăn lên cho Cố Thanh Bùi, không dám nhìn lại, đi thẳng vào phòng tắm rửa tay.
Thời điểm đi ra liền thấy máy tính trên mặt bàn.
Tâm y ngứa ngáy khó nhịn, bật máy tính, mở đoạn ghi hình tối hôm qua lên.
Vị trí hình ảnh cư nhiên vừa vặn ngắm thẳng vào giường bọn họ, y thậm chí thấy được hình ảnh chưa được nhìn thấy trước lúc y vào phòng, khi đó Cố Thanh Bùi vừa mới có phản ứng, đang lăn lộn khắp giường, lăn lóc đến quần áo nới rộng ra phân nửa, nhìn qua quyến rũ muốn chết.
Y kéo qua nửa giờ sau đó, liền nhìn đến Cố Thanh Bùi đã toàn thân trần trụi bị y đặt ở dưới thân, nặng nề va chạm. Thân thể Cố Thanh Bùi càng không ngừng lay động, tiếng rên rỉ khàn khàn xuyên vào trong lỗ tai Nguyên Dương, y liền cảm thấy hạ thân bắt đầu trướng đau.
Nguyên Dương xem đến nhiệt huyết sôi trào, giống như toàn bộ cái loại khoái cảm điên cuồng tối hôm qua đã quay trở lại.
Y buông máy tính, vọt vào phòng tắm, tựa vào ván cửa vuốt ve chơi đùa dục vọng của bản thân, hơn nữa ngày mới bình ổn lại.
Nguyên Dương cảm giác đầu mê muội từng trận, ruột gan rối bời. Mẹ nó, y là bị làm sao thế này, sao lại giống như một gã biến thái dục cầu bất mãn như thế chứ.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Cố Thanh Bùi vẫn như cũ không nhúc nhích nằm ở trên giường, đôi mắt có điểm phát hồng.
Sự tình sao lại phát triển thành thế này, thật là quá vô nghĩa.