Châm Phong Đối Quyết

Chương 20

Bởi vì thân thể quá khó chịu, cơn sốt cũng chưa có hoàn toàn lui, Cố Thanh Bùi nhắm mắt lại một lúc liền chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, hắn lại một lần nữa bị điện thoại đánh thức, lần này là Nguyên Lập Giang gọi tới.

"Alo, Nguyên đổng." Cố Thanh Bùi giờ mới nhớ ra, Nguyên Lập Giang ngày mai sẽ đến Hàng Châu đưa hắn đi xem dự án, bộ dáng hắn thế này, đừng nói xem dự án, ngay cả giường hắn cũng không muốn xuống.

"Ai da, Thanh Bùi, Nguyên Dương nói cậu phát sốt, lại còn thực nghiêm trọng nữa a."

"Không sao, cơn sốt đã giảm rồi, bất quá ngày mai có thể tôi không đi được."

"Không cần, không cần đi, cậu cứ an tâm nghỉ ngơi, tôi mang Nguyên Dương đi là được rồi. Ai, khẳng định là trong khoảng thời gian này mệt mỏi quá rồi, có phải là do Nguyên Dương mang thêm phiền toái cho cậu hay không vậy? Tôi thấy thân thể cậu rất tốt, như thế nào vừa đến vùng khác liền cảm mạo chứ."

Cố Thanh Bùi cố ý ho khan hai tiếng, suy yếu nói: "Nguyên đổng, đừng nói như vậy, tôi vẫn luôn coi Nguyên Dương như cháu ruột của bản thân. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, cần phải có cả một quá trình, tôi tin tưởng cậu ấy qua một khoảng thời gian nữa sẽ có thể hiểu chuyện, thời điểm này chúng ta phải kiên nhẫn một chút. Tôi vất vả một chút cũng không sao, tiền đồ của đứa nhỏ mới là quan trọng nhất."

Nguyên Lập Giang liên tục thở dài, "Thanh Bùi nha, không sợ cậu chê cười, tôi thật sự là không có biện pháp nào với đứa con của chính mình nữa, nên mới muốn nhờ cậu giúp. Bản thân tôi việc nhà xử lý không tốt, kỳ thật cũng quá mất mặt, tôi đem thằng bé phó thác cho cậu, không chỉ là vì cho tôi yêu quý cậu, mà còn bởi bì tôi tín nhiệm cậu. Tôi có trực giác, tôi cảm thấy rằng cậu có thể giáo dục tốt nó, Thanh Bùi, chỉ cần cậu có thể đem Nguyên Dương bồi dưỡng thật tốt, Nguyên Lập Giang tôi xin được cảm tạ cậu."

Cố Thanh Bùi ở trong lòng cười lạnh, nếu Nguyên Lập Giang biết hắn cùng con ông đã cùng lên giường với nhau, không biết hài lòng có hay không với cái kết quả bồi dưỡng này, ở ngoài mặt ngược lại cũng tỏ vẻ cảm động, cuống quýt nói: "Nguyên đổng, tâm tư của ngài tôi như thế nào lại không rõ chứ, ngài đem con mình giao cho tôi, chính là sự thừa nhận lớn nhất đối với tôi, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của ngài. Ngày mai hy vọng Nguyên đổng có thể nhìn được sự thay đổi của Nguyên Dương, đứa bé ấy khoảng thời gian gần đây, đã tiến bộ rất nhiều."

"Hả? Thật ư?" Nguyên Lập Giang cao hứng nói: "Tôi ngày mai nhất định sẽ hảo hảo nhìn xem. Được rồi, Thanh Bùi, cậu nghỉ ngơi cẩn thận, dưỡng hết bệnh rồi hẵng quay về."

"Nguyên đổng, tôi còn có một thỉnh cầu."

"Hửm? Cậu nói đi."

"Chuyện này...... Nhà cửa cùng xe của Nguyên Dương, đều nằm dưới tên cậu ấy phải không?"

"Đúng vậy."

"Tôi hiện tại để Nguyên Dương làm lái xe tạm thời của tôi, là muốn cho cậu ấy bắt đầu rèn luyện từ cơ bản, nhưng cậu ấy lại không quá thấu hiểu nỗi khổ tâm của tôi, không muốn lái xe công vụ của công ty, chỉ thích lái chiếc Hummer của bản thân. Cái xe kia thì, quả thực rất cool, người trẻ tuổi đều thích, song tôi ngày thường phải đi ra ngoài làm việc, lái loại xe đó thật không phù hợp."

"Thằng ranh này thật sự là......" Nguyên Lập Giang thở dài, "Để tôi nói nó."

"Nguyên đổng, tốt nhất là khiến cậu ấy đem xe cho ngài bảo quản nốt. Cậu ấy bây giờ vẫn còn có chút tâm lý chống đối, không hề nghe tôi nói. Chiếc xe này, vẫn là trực tiếp không cho cậu ấy lái là tốt nhất." Cố Thanh Bùi nói xong lại thêm một trận ho khan kịch liệt. 

Nguyên Lập Giang hơi chút do dự, đáp ứng nói: "Được, chuyện này nghe theo ý cậu, không tin không thể chế ngự được thằng ranh này."

Cố Thanh Bùi yếu ớt cười cười, "Cám ơn Nguyên đổng luôn hỗ trợ công tác của tôi."

Sau khi treo điện thoại, Cố Thanh Bùi cảm giác thân thể rốt cục thoải mái một chút, lúc này thuốc gì cũng không khiến hắn khá lên, chỉ có nhìn thấy Nguyên Dương không thoải mái, mới là phương thuốc trị thương tốt nhất.

Hắn cầm lấy nhiệt kế trên giường, nghĩ muốn đo nhiệt độ bản thân một chút.

Lúc này, cửa phòng bị quẹt mở, Cố Thanh Bùi quay đầu liền thấy, Nguyên Dương mang theo một người đàn ông trung niên tiến vào.

Nguyên Dương liếc nhìn sắc mặt ửng hồng của Cố Thanh Bùi một cái, nói với hắn: "Đây là bác sỹ, đến truyền thuốc."

Cố Thanh Bùi thở gấp mấy hơi, lấy nhiệt kế ra đưa cho bác sỹ, "Tôi vừa mới đo cho bản thân một chút, nếu nhiệt độ không cao, thì cũng không cần phải truyền đâu."

Bác sỹ tiếp nhận nhìn  xem, "Vẫn là nên truyền một bình, sẽ mau khỏi hơn." Nói xong bắt đầu pha chế thuốc.

Nguyên Dương ngồi lên ghế bên giường hắn, ánh mắt trừng trừng khóa thẳng vào Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng bâng quơ quét mắt nhìn y một cái, cơ hồ không buồn nhìn thẳng vào y.

Trong lòng Nguyên Dương  không thoải mái, vừa vặn nhìn đến bát cháo trên tủ đầu giường vẫn chưa đụng một miếng, bắt đầu tìm phiền toái, "Gọi cháo cho ông mà ông không ăn, đùa giỡn người ta vui lắm hả."

Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Tôi uống sữa rồi."

Nguyên Dương lớn tiếng thô lỗ nói: "Ông sớm đã qua cái thuở bú sữa là có thể no bụng rồi đấy."

Bác sỹ nhịn không được nhìn y một cái, đại khái là tò mò hai người này đến tột cùng là cái quan hệ gì, nói là tình nhân thì không giống tình nhân, ngược lại giống kẻ thù hơn.

Cố Thanh Bùi không đáp lời y, mà nói với bác sỹ: "Bác sỹ, điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm một chút, quá nhanh tôi sẽ bị phản ứng phụ."

"Được." Bác sỹ đối với người đàn ông tao nhã này cũng có thiện cảm, đặc biệt lại thêm bộ dáng ốm yếu như vậy, nhìn qua phi thường ôn hòa vô hại.

Nguyên Dương bực dọc nói: "Tôi sẽ lại gọi thêm một phần cháo, ông phải ăn hết cho tôi, ông mà xảy ra chuyện gì, ông già nhà tôi sẽ thịt tôi mất."

Bác sỹ có điểm nhìn không được, liền nói sang chuyện khác, "Cậu đã thoa thuốc mỡ cho cậu ấy chưa?"

Câu hỏi này của ông khiến cả hai người đều sửng sốt.

Nguyên Dương đưa mắt nhìn thuốc mỡ trên tủ đầu giường, lại liếc nhìn Cố Thanh Bùi một cái, nhịn không được nghĩ đến tình cảnh bản thân khi bôi thuốc cho hắn, có chút không được tự nhiên nói: "Rồi."

Cố Thanh Bùi nghĩ tới nghĩ lui, toàn thân trên dưới của mình chỗ duy nhất cần phải bôi thuốc, chính là...... Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn liền thay đổi.

Nguyên Dương bắt được tia quẫn bách chợt lóe qua trên mặt Cố Thanh Bùi, tâm tình đột nhiên tốt lên chút đỉnh, hừ cười nói: "Bác sỹ, ông yên tâm đi, tôi sẽ một ngày hai lần đúng hạn bôi thuốc cho ông ta."

Cố Thanh Bùi nheo mắt lạnh lùng trừng Nguyên Dương, Nguyên Dương khiêu khích nhướn nhướn mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.

Sau khi bác sỹ đi, Cố Thanh Bùi ngồi dậy, dựa vào ngồi ở đầu giường, một bên truyền nước, một bên dùng tay kia lấy di động xem tin tức.

Tựa như Nguyên Dương căn bản không tồn tại.

Nguyên Dương biết rõ ở trong này chẳng vui vẻ gì, chính là không muốn đi, y nghĩ muốn được thưởng thức nhiều hơn những biểu tình thất bại trên khuôn mặt Cố Thanh Bùi.

Qua một lát, khách sạn lại đưa lên một phần cháo.

Nguyên Dương dùng khẩu khí ra lệnh nói: "Ăn đi, đừng lãng phí lương thực."

Cố Thanh Bùi cũng chẳng buồng ngẩng đầu, "Không có tay, cứ để đó đi."

Nguyên Dương đưa tay muốn đoạt di động của hắn.

Tay y mới vừa đụng tới cổ tay Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi liền đột ngột hất tay, lớn tiếng nói: "Đừng chạm vào tôi."

Cố Thanh Bùi phản ứng cực đại, ngay cả di động cũng ném ra ngoài, hai người đều cùng sửng sốt.

Cố Thanh Bùi hít sâu vài ngụm, mới đem sự giận dữ cùng sỉ nhục dâng đầy trong lồng ngực đến sắp tràn ra ngoài đè ép xuống dưới.

Đối với một người vô duyên vô cớ bị hạ dược, sau đó lại bị cường bạo mà nói, biểu hiện của hắn như vậy cũng đã tốt lắm rồi.

Nguyên Dương lui về phía sau một bước, cảm xúc trong mắt phi thường phức tạp, có kinh ngạc, có đấu tranh, cũng có phẫn nộ.

Cố Thanh Bùi bình tĩnh chỉ vào di động trên mặt đất, "Đem di động lại cho tôi."

Nguyên Dương một cước đá di động qua một bên, bê bát cháo nóng đưa đến trước mặt Cố Thanh Bùi, cứng rắn nói: "Ăn đi."

Cố Thanh Bùi lạnh lùng nhìn y.

Nguyên Dương cầm lấy thìa, múc một thìa cháo đưa tới bên môi Cố Thanh Bùi, "Ăn."

Trong mắt Cố Thanh Bùi hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức vứt qua một bên, "Truyền xong tôi sẽ tự ăn, cậu cứ ra ngoài đi."

Nguyên Dương giận dữ nói: "Ông mẹ nó có ăn hay không."

Cố Thanh Bùi thế nhưng lại nở nụ cười, "Nguyên công tử, tôi nhìn cậu liền ăn không ngon, coi như là tôi cầu xin cậu, biến ra ngoài có được không?"

Nộ khí của Nguyên Dương tăng vọt lên, y bước lên giường, trực tiếp ngồi xuống đùi Cố Thanh Bùi, một chiếc giầy cực lớn đập rầm một cái vào bên cạnh mặt Cố Thanh Bùi, thìa cháo ghé sát vào bên khóe môi Cố Thanh Bùi, y hất cằm, uy hiếp nói: "Há mồm."

Cố Thanh Bùi nghiến răng nói: "Đi xuống, cậu quá nặng."

Nguyên Dương không thuận theo không buông tha, "Há mồm, hoặc là để tôi vạch mồm ông ra đổ vào trong, ông chọn một cái đi."

Trong mắt Cố Thanh Bùi bập bùng ngọn lửa phẫn nộ, đáng tiếc lúc này thể hư khí nhược, thật sự không thể làm cái gì, buộc lòng phải mở miệng.

Sắc mặt Nguyên Dương lúc này mới hòa hoãn xuống, từng thìa từng thìa đem bát cháo cho Cố Thanh Bùi ăn hết vào trong bụng.

Cố Thanh Bùi ăn xong, cảm giác so với chạy 800m còn mệt hơn.

Nguyên Dương rốt cục xuống khỏi người hắn, chân hắn bị ngồi lên đến tê rần, hắn thúc giục nói: "Cậu đi đi, đừng ở lại phòng tôi nữa."

Nguyên Dương cong chân bắt chéo, "Ngại quá, tôi vẫn là phải ở trong phòng ông."

"Cậu nói cái gì?"

"Gian phòng bên kia là do Bành Phóng thuê, hắn đi rồi, tôi không có tiền." Nguyên Dương hừ cười một tiếng, "Nhờ ơn ông ban tặng đó."

Cố Thanh Bùi châm chọc nói: "Nguyên công tử ở không nổi khách sạn năm sao, cũng không thể ăn nhờ ở đậu như vậy chứ a, thật là quá mất giá trị con người. Giờ cậu muốn ở chỗ nào tôi cũng quản, tóm lại là cứ ra khỏi phòng tôi đi đã."

Nguyên Dương đem áo khoác phủ lên lưng ghế, "Tôi đã nói, tôi không có tiền, đêm nay tôi dự định là sẽ ở đây luôn."

Cố Thanh Bùi như thế nào cũng không muốn xì tiền ra giúp y, điều này cũng không phải vì vấn đề tiền bạc, bản thân bị đè xong lại còn bị mất thêm tiền phòng, thật mẹ nó uất ức, hắn là làm không được.
Bình Luận (0)
Comment