Châm Phong Đối Quyết

Chương 44

Hơn bảy giờ sáng ngày hôm sau, Triệu luật sư mang theo hai vệ sỹ thuê tạm thời, đón bọn họ từ bệnh viện quay về khách sạn. Ba người ngồi một chỗ, đem những chuyện Triệu luật sư nghe ngóng điều tra được suốt một đêm xem xét qua một lượt, ông đã liên hệ một luật sư tố tụng hình sự, dự định hẹn gặp buổi chiều. Vụ kiện đến bây giờ hiển nhiên đã không còn là một vụ án kinh tế đơn giản, sự an toàn của Nguyên Dương cũng hiển nhiên quan trọng gấp trăm lần so với bất cứ sự vụ gì, bọn họ chuẩn bị một lần nữa đưa đơn kháng cáo.

Nguyên Dương dù rằng bị mất máu, sắc mặt tái nhợt, song tinh thần rất tốt, ngoại trừ cánh tay hành động bất tiện, không có lấy một chút bộ dáng của bệnh nhân, ngược lại xoa tay xắn áo nghĩ xem nên trả thù như thế nào.

Thời điểm gần đến giữa trưa, Nguyên Lập Giang đã tới, ông không để cho người đến tiếp đón, mà tự mình thuê xe đi tới khách sạn.

Nguyên Lập Giang ngày thường nhìn qua là người rất hiền hòa, thời điểm tâm tình tốt còn có thể cùng người khác nói dăm ba câu vui đùa, nhưng một khi nghiêm túc, đứng ở bên cạnh ông liền có cảm giác lông tóc dựng đứng.

Ông vào phòng, xem như không thấy Triệu luật sư cùng Cố Thanh Bùi, trực tiếp đi về phía Nguyên Dương.

Nguyên Dương đứng lên vừa muốn nói chuyện, Nguyên Lập Giang liền giáng cho một bạt tai thay lời chào.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Nguyên Lập Giang lạnh lùng nói: "Có phải lại ỷ vào bản thân biết mấy miếng quyền cước công phu mà liền không sợ trời sợ đất hay không? Gặp chuyện mà không biết đường trốn, chỉ biết lấy cứng chọi cứng, ngu xuẩn!"

Nguyên Dương cứng đầu nói: "Trốn không được, tôi không chạy lại được ô tô."

"Đừng có hòng gạt tao, tính cách của mày tao còn không biết sao." Nguyên Lập Giang chỉ chỉ cánh tay y, "Có tàn phế không?"

"Không."

"Hừ." Nguyên Lập Giang lạnh mặt ngồi xuống giường, lúc này mới nâng mắt nhìn Cố Thanh Bùi một cái, sắc mặt hơi hòa hoãn đi một chút, "Cố tổng, cậu không bị thương chứ?"

"Tôi không sao, may mà có Nguyên Dương." Cố Thanh Bùi liếc nhìn Nguyên Dương một cái, nói đến thực chân thành.

Nguyên Dương mỉm cười.

Nguyên Lập Giang lại nhìn về phía Triệu luật sư, "Tiểu Triệu, bên công thương đã đăng ký điều tra, tìm ra được đại diện pháp lý của bọn họchưa. Buổi chiều nay người của cục thuế sẽ đến công ty bọn họ kiểm toán, tôi sẽ khiến cho bọn họ vĩnh viễn không gượng dậy được nữa." Nguyên Lập Giang mãn nhãn băng giá, hàn ý run người.

"Đã tra ra, bên công thương không có vấn đề gì, tư chất doanh nghiệp có vấn đề, sổ sách càng tra thì càng thấy triển vọng, Nguyên đổng, ngài yên tâm, đảm bảo sẽ đánh cho bọn họ phải ngoan ngoãn."

"Trước hết đừng có mạnh miệng, đám người này lá gan không nhỏ, lần này hành sự nhất định phải cẩn thận."

Sắc mặt Triệu luật sư đỏ bừng, liên tục gật đầu.

Nguyên Lập Giang nói với Cố Thanh Bùi: "Thanh Bùi, cậu đi theo tôi một chút."

Hai người đi đến bên ngoài ban công, đóng cửa sổ sát sàn lại. Nguyên Lập Giang nhìn hắn, "Quan hệ giữa cậu cùng Nguyên Dương hình như đã trở nên hòa hợp thêm một chút rồi nhỉ?"

Cố Thanh Bùi có chút chột dạ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu ấy hiện tại đã hiểu chuyện, tâm tư cũng đã biết đặt lên công việc rồi."

"Vậy là tốt rồi, mấy tháng nay, tôi cũng thấy được sự biến đổi của nó, nó có thể tiến được xa như vậy, không thể không nhờ đến công lao của cậu."

"Nguyên đổng, ngài quá khen."

Nguyên Lập Giang vỗ vỗ bờ vai hắn, "Thanh Bùi, qua chuyện lần này, tôi nghĩ cậu cũng có thể rút ra được bài học kinh nghiệm. Tôi hiện tại nhớ lại, những chuyện đã làm lúc bản thân ba mươi tuổi, cũng có rất nhiều suy nghĩ khiếm khuyết, hy vọng cậu sẽ lấy đó làm kinh nghiệm."

"Lời dạy bảo của Nguyên đổng, tôi nhất định ghi tạc trong lòng."

"Nhìn thấy Nguyên Dương có thể ở chung với cậu, hơn nữa cũng bắt đầu để tâm đến công tác, tôi cảm thấy thực vui mừng. Tôi vẫn muốn để nó tiếp tục đi theo cậu, những thứ nó cần phải học còn rất nhiều, cậu nhớ nhắc nhở nó thêm, chỉ có lần này thôi, sau này không được để phát sinh thêm nữa."

"Vâng" Cố Thanh Bùi cảm giác ngực bị một khối đá lớn đè nặng, làm cho hắn hô hấp có chút khó khăn, hắn tựa hồ đã xem nhẹ mức độ quan tâm của Nguyên Lập Giang đối với Nguyên Dương. Không chăm sóc yêu thương giống như một người cha bình thường, cũng không có nghĩa là không quan tâm, quan hệ cha con của hai người kia, chính là khiến cho người ta đoán không ra như vậy.

Mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không chạm vào điểm mấu chốt ấy của Nguyên Lập Giang, bởi không biết mình sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào.

Nguyên Lập Giang nhẹ nhàng cười cười, "Vụ kiện này tôi cũng sẽ tham dự, nhất định một lần phải đánh cho đối phương không thể gượng dậy. Điều kiện chúng ta đưa ra họ chẳng những không tiếp thu, cư nhiên còn dám đả thương người, tôi đây sẽ khiến cho họ một đồng cũng không rớ tới được, mà còn phải ngồi xổm trong ngục giam mười hai mươi năm!"

"Nguyên đổng, bên tố tụng vẫn để tôi tiếp tục theo dõi chứ."

"Cũng được, nhưng cậu cùng Nguyên Dương không cần phải ra mặt, hết thảy cứ để tiểu Triệu đại diện."

"Vâng."

Sau khi hai người trở lại phòng, Nguyên Lập Giang cầm lấy áo khoác, chuẩn bị đi.

Nguyên Dương thấp giọng nói: "Ba, chuyện này ba đừng có nói cho mẹ biết."

Nguyên Lập Giang hỏi ngược lại: "Để mày nói à?"

"Đừng nói cho bà ấy."

"Ba sẽ không nói cho bà ấy, còn tự bà ấy có biết hay không thì chưa biết được. Không muốn để cho ba mẹ lo lắng, thì đưng có gây chuyện. Mấy ngày này mày ngoan ngoãn ở lại khách sạn, cần thay thuốc thì gọi bác sỹ đến, khỏi cần phải xuất môn, mấy ngày nữa theo ba cùng quay về Bắc Kinh."

"Tôi biết rồi." Nguyên Dương hiếm khi không cãi lại.

Nguyên Lập Giang đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Nguyên Dương một cái, thở dài, bước trở lại, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Dương, "Bỏ đi, đã trưa rồi, tôi cùng mọi người dùng một bữa cơm đã." Ánh mắt ông lẳng lặng nhìn băng vải quấn trên vai Nguyên Dương, muốn nói cái gì đó, lại không nói ra miệng nổi.

Trong lòng Nguyên Dương cũng không dễ chịu, y ôm lấy bả vai Nguyên Lập Giang lắc lắc, cười nói: "Ba, thực sự không có việc gì đâu."

Nguyên Lập Giang hừ cười một tiếng, "Ranh con, cứ không để cho người ta bớt lo lắng."

Cố Thanh Bùi thấy biểu tình của Nguyên Lập Giang đích xác đã hòa hoãn lại, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

sau khi ăn xong cơm trưa, Nguyên Lập Giang vội vã đi gặp người, Triệu luật sư cũng đi vội đi lấy bằng chứng.

Hai người bị cưỡng chế không được phép xuất môn ở lại khách sạn. Ít nhất một tuần kế tiếp hắn vẫn phải ở lại thành phố XX, bên công ty không ai quản lý, Cố Thanh Bùi chỉ có thể dùng máy tính cùng điện thoại đường dài làm việc.

Để bảo đảm an toàn cho hai người, bọn họ hiện tại ở trong một gian phòng thương vụ, bảo vệ thì ở phòng khách, hai người ở trong phòng ngủ.

Nguyên Dương dùng cơm xong liền ngủ trưa, khi tỉnh dậy, sắc trời đã muốn có chút tối. Cố Thanh Bùi an vị ở bên cạnh, lưng dựa gối, đùi đặt máy tính, chuyên chú xem gì đó. Ánh sáng máy tính chiếu lên kính mắt, khiến người ta nhìn không thấy ánh mắt hắn, nhưng theo làn môi mím chặt kia nhìn ra, nhất định không phải là nội dung thoải mái gì.

Nguyên Dương khẽ nói: "Đang làm gì thế?"

Vừa mở miệng, y mới phát hiện yết hầu mình khàn đến lợi hại.

Cố Thanh Bùi hơi giật mình, "Cậu tỉnh rồi à?" Hắn từ tủ đầu giường lấy một cốc nước, "Uống chút nước đi."

Nguyên Dương ngồi dậy, uống ngụm nước, "Trời đã tối rồi à? Tôi sao lại ngủ lâu vậy chứ."

"Cậu mất máu quá nhiều, thân thể khó tránh khỏi có điểm yếu ớt."

"Cái đệch, có chút xíu thương tích ấy...... Thể lực thật sự là không còn được như xưa nữa rồi." Y nhìn nhìn Cố Thanh Bùi, vươn tay kéo kính mắt của hắn xuống, "Mắt đỏ hết rồi này, ông đã xem mấy tiếng rồi, mau mau cho mắt nghỉ ngơi chút đi."

Cố Thanh Bùi xoa xoa viền mắt, "Tôi đang xem quảng cáo công ty kia đăng trên mạng, rất nhiều chuyện bọn họ làm đều vượt qua phạm vi kinh doanh. Tôi tìm thêm chút tư liệu, giúp đỡ luật sư mau lấy được chứng cứ, vạn nhất đối phương chạy mất thì làm sao đây."

"Muốn chạy cũng không dễ dàng, hệ thống xe lửa cùng hàng không hiện tại đều có thể theo dõi được."

"Đêm dài lắm mộng." Cố Thanh Bùi bỏ máy tính qua một bên, hắn quả thật có chút mệt mỏi.

Nguyên Dương nằm ngả lên trên đùi hắn, dùng cánh tay không bị thương kéo lấy cổ hắn, nhìn khóa vào mắt hắn, "Tôi muốn làm tình."

Cố Thanh Bùi quả thực muốn hộc máu, "Tôi đang bàn chuyện nghiêm chỉnh với cậu đó."

"Tôi không muốn nói chuyện, tôi muốn làm tình." Nguyên Dương dùng răng cắn quần áo Cố Thanh Bùi, hàm hồ nói: "Mau cởi ra."

Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười.

Nguyên Dương vuốt ve thắt lưng Cố Thanh Bùi, nóng lòng muốn đem người đẩy ngã, song cánh tay bị thương kia cực kỳ vướng víu.

Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ, đành phải nghiêng người nằm bên cạnh Nguyên Dương, bàn tay tiến vào trong quần Nguyên Dương.

Nguyên Dương tức khắc bất động, ngây ngẩn nhìn Cố Thanh Bùi, giống như bị ngắt điện.

"Cậu thế này mà còn muốn làm, không sợ vết thương nứt ra sao, thành thật chút đi, hôm nay làm thế này thôi."

Nguyên Dương cảm thấy bàn tay linh hoạt kia vuốt ve hạ thân y, khiến huyết dịch trong cơ thể y cơ hồ sôi sục. Đầu óc y phát nhiệt, dán sát lại hôn lên làn môi mềm mại của Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi cũng móc bảo bối của mình ra, hai thứ lửa nóng cùng dán sát nhau, ma sát qua lại. Cẳng chân thon dài của Nguyên Dương cuốn lấy chân Cố Thanh Bùi, thân thể hai người dính sát một chỗ, quấn quýt giống như rắn.

"Đừng lên tiếng, suỵt, đừng lên tiếng." Cố Thanh Bùi thấp giọng nói. Ngoài cửa còn có vệ sỹ Triệu luật sư thuê đến bảo vệ bọn họ.

"Những lời này hẳn phải là tôi nói chứ, tôi đang hôn ông đó, ông nghiêm túc chút đi." Nguyên Dương cắn cánh môi Cố Thanh Bùi, quấn quýt đầu lưỡi hắn,

Cố Thanh Bùi nhắm mắt, nhiệt liệt đáp lại.

Nguyên Dương kích động cùng cực.

Cố Thanh Bùi đã muốn từ triệt để kháng cự trong quá khứ, hiện tại đã biến thành nguyện ý chủ động, nếu chỉ là bị chém một dao mà có thể đạt được hiệu quả thế này, vậy cũng quá đáng giá.

Hai người vui vẻ đùa nghịch đến cả người đổ mồ hôi, nếu không phải Cố Thanh Bùi kịp thời ngăn cản, Nguyên Dương thực sự có khả năng làm đến tận cùng, nhưng chỉ vẻn vẻn hoạt động một hồi như vậy, vết thương của y đã có chút nứt ra.

Cố Thanh Bùi gọi điện thoại kêu bác sỹ lại đây thay thuốc cho Nguyên Dương. Nguyên Dương còn không có tận hứng, rất không tình nguyện ôm eo hắn, dùng đầu cọ vào bụng Cố Thanh Bùi, dùng răng nhẹ nhàng cắn thịt trên hông Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi vỗ vỗ đầu y, "Cậu ngứa răng đấy à, đừng cắn nữa."

Nguyên Dương lúc này mới ngậm miệng.

Đợi trong chốc lát, bác sỹ đã đến, mở ra băng gạc ra nhìn, quả nhiên đã rớm máu.

Cố Thanh Bùi nhìn thấy máu, sắc mặt cũng không dễ coi.

Nguyên Dương lại chẳng buồn để ý, đối với những lời bác sỹ nói đều để ra ngoài tai.

Cố Thanh Bùi vỗ mặt y, "Nghiên túc nghe chút đi, đừng để bị dính nước, không được ăn đồ cay chua, không được tùy tiện cử động."

Nguyên Dương bĩu môi, bộ dáng không màng để tâm.

Sau khi bác sỹ đi, Cố Thanh Bùi hỏi y có đói bụng không, có muốn ăn cơm không.

Nguyên Dương lắc đầu, cười tà nói: "Từ hôm qua đến bây giờ, trên người dơ bẩn, tôi muốn tắm rửa."

Cố Thanh Bùi "A"  một tiếng, âm cuối kéo thật dài, "Ý là muốn tôi tắm rửa cho cậu ấy hả."

Nguyên Dương chỉ chỉ bả vai mình, "Không thể dính nước, không thể tùy tiện cử động."

Cố Thanh Bùi nhướn mi cười, "Được nha, tôi hôm nay hầu hạ đại thiếu gia HJ, lại còn hầu hạ đại thiếu gia tắm rửa nữa, đứng lên đi."

Nguyên Dương chợt bổ nhào đến.
Bình Luận (0)
Comment