Thời điểm ngủ tối, Nguyên Dương được an bài tại phòng khách cách vách chỗ Cố Thanh Bùi.
Căn nhà này của cha mẹ Cố Thanh Bùi, mặc dù có điểm xưa cũ, nhưng diện tích rất lớn, lấy ánh sáng* cũng tốt, thu dọn cũng sạch sẽ, ở bên trong làm người ta có cảm giác thực thư thái. Cố Thanh Bùi đã mua cho cha mẹ mấy gian nhà trong thành phố, hai người cũng không chịu dọn đến, vẫn thích ở lại nơi này.
*Nguyên văn 采光 (thải quang): thiết kế kết cấu toà kiến trúc hoặc cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong toà kiến trúc có ánh sáng thích hợp.Nhà cũ thường thường đều có vấn đề cách âm không tốt, khu nhà này cũng không ngoại lệ. Sau khi tắt đèn nằm xuống, Cố Thanh Bùi nghe thấy vách tường bên tai bị người nhẹ nhàng gõ vài cái.
Cố Thanh Bùi biết là Nguyên Dương gõ, hắn vốn không muốn làm trò hồi đáp ấu trĩ này, song Nguyên Dương lại không chịu buông tha vẫn tiếp tục gõ, thanh âm rất nhỏ, nhưng là liên tục không ngừng, có chút phiền não.
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ, buộc lòng cũng phải vươn tay gõ gõ.
Mùa đông phía nam lạnh, cũng không có hệ thống sưởi ấm, nếu mở điều hòa một đêm, ngày hôm sau dậy lại khô hanh khiến yết hầu khó chịu, vậy nên sau khi Cố Thanh Bùi tiến vào ổ chăn, đều tắt điều hòa. Cánh tay trần trụi duỗi khỏi chăn, liền cảm giác được một trận lạnh buốt, Cố Thanh Bùi gõ hai cái, nhanh chóng lại thụt tay về.
Không ngờ rằng Nguyên Dương ở đầu kia ngược lại càng hưng phấn, dùng một loại tiết tấu Cố Thanh Bùi nghe không hiểu gõ lên vách tường, vẫn như cũ rất nhẹ, nhưng là liên tục không ngừng.
Cố Thanh Bùi đơn giản cầm lấy điện thoại, gọi qua cho y.
Nhạc chuông của Nguyên Dương vang lên một chút liền lập tức được tiếp, thật giống như là đang chờ hắn.
Toàn thân Cố Thanh Bùi rúc vào trong chăn, thấp giọng nói: "Cậu gõ cái gì thế."
"Mã Morse."
"Có ý tứ gì?"
"Ông đoán thử xem."
"Khẳng định không phải lời hay gì."
"Lại đây tôi nói cho."
"Lạnh lắm, tôi không muốn ra khỏi ổ chăn."
Nguyên Dương cười thấp hai tiếng, "Thế tôi đến phòng ông nhá."
Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Đây là nhà tôi, cậu ngoan ngoãn chút đi a."
"Tôi chỉ là muốn qua làm ấm ổ chăn cho ông."
Cố Thanh Bùi quấn chăn, thân thể nóng hổi của Nguyên Dương sản sinh ra sức hấp dẫn thật lớn đối với hắn, lý trí của hắn căn bản chưa kịp đấu tranh gì, đã liền buột miệng, "Lại đây."
Rất nhanh, hắn liền nghe được âm thanh mở đóng cửa truyền đến từ bên cạnh, dù rằng động tác rất nhẹ, nhưng vểnh tai nghe, vẫn là có thể nghe được. May sao phòng ngủ chính của cha mẹ hắn nằm ở mặt nam, cách bọn họ cả một phòng khách.
Nguyên Dương đẩy cửa tiến vào, đôi mắt thâm sâu lấp lóe quang mang động lòng người trong đêm đen.
Cố Thanh Bùi vươn đầu nhìn y, trống ngực chợt biến nhanh.
Hắn đột nhiên lĩnh hội được cảm giác biết rõ không thể nhưng lại vẫn không kìm nổi lòng như cũ. hắn có bao nhiêu khát vọng tại những ngày đông giá lạnh này cùng Nguyên Dương kiên định ôm nhau mà tiến vào giấc mộng, chỉ có mình hắn biết.
Trong tích tắc hắn cùng Nguyên Dương bốn mắt cùng tiếp xúc kia, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi chủ nghĩa vị kỷ bản thân nhất quán kiên trì trước nay thật sự có thể khiến hắn cười đến cuối cùng hay không. Buông tay Nguyên Dương, để bảo toàn thành tựu cùng địa vị của bản thân, rốt cuộc có phải thật sự có thể khiến cho hắn cao hứng hay không.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn đặt cảm tình tại vị trí thứ yếu, hắn sớm đã qua cái tuổi vì yêu mà như si như cuồng. Huống hồ cho dù tại thời điểm tuổi còn rất trẻ, hắn cũng vẫn mang niềm tin tưởng vững chắc điều trọng yếu nhất của đàn ông là công thành danh toại, là làm cho người ta ngưỡng mộ, chứ không phải đắm chìm trong sắc giới sa đọa thành nghiện.
Vậy nên hắn liều mạng công tác, không buông tha bất cứ cơ hội nào để trở nên nổi trội, cái thứ ái tình có cũng được không cũng xong này, ba mươi năm không hề thấy, thì đã sao chứ? Cố Thanh Bùi hắn vẫn cứ là Cố Thanh Bùi oai phong vô hạn.
Nhưng mà hiện tại lại hoàn toàn không giống như vậy nữa.
Nguyên Dương làm cho tư tưởng kiên cố của hắn, sinh ra một chút lỏng lẻo vô pháp ức chế.
Nguyên Dương nhanh chóng xốc chăn lên, chui vào ổ chăn của Cố Thanh Bùi, tay chân lạnh lẽo lập tức ôm lấy Cố Thanh Bùi, nở nụ cười đắc thắng với hắn.
Bộ dạng cực kỳ giống tiểu chó săn lăn lộn đùa nghịch trên giường chủ nhân.
Cố Thanh Bùi đập đập tay y, "Lạnh chết được, trả lại ổ chăn ấm cho tôi đi."
"Ôm một hồi là ấm liền à." Nguyên Dương đem đầu rúc vào giữa cổ Cố Thanh Bùi, thở nhiệt khí lên làn da mẫn cảm của hắn, khiến cho Cố Thanh Bùi có chút ngứa ngày, hắn xoay cổ, thân thể lại theo thói quen dán vào Nguyên Dương.
"Ấm không?" Nguyên Dương vuốt ve lưng hắn, dùng đùi kẹp bàn chân lạnh lẽo của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Nguyên Dương hôn lên trán hắn, "Tôi đối với ông có tốt không"
Cố Thanh Bùi bật cười, "Cũng tạm."
"Có chỗ nào không tốt thì ông nói ra đi."
"Cậu biết đối xử tốt với người khác là thế nào không?"
Nguyên Dương nhất thời bị hỏi, y chần chừ một chút, "Để ông ăn no mặc ấm, cái gì cũng không phải lo lắng."
"Vậy cậu cảm thấy tôi hiện tại có được như thế không?"
Nguyên Dương trầm mặc một chút, sau đó nói: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ để ông được như vậy." Trong cuộc đời y, chưa từng có một khắc giống như bây giờ, cực kỳ cấp bách hy vọng bản thân trở nên cường đại.
Nếu không gặp được Cố Thanh Bùi, y sẽ không biết bản thân kỳ thật chẳng là cái gì, chỉ dựa vào liều mạng ngang tàng, căn bản không có cách nào bảo hộ người của mình. Y hiện tại chẳng những không có chút trọng lượng trước mặt ba y, giờ nếu gặp phải sự chất vấn của Cố Thanh Bùi, sẽ liền chột dạ.
Y phải trở nên cường đại, trở nên chân chính cường đại, chắn gió che mưa vì Cố Thanh Bùi, làm cho ba y nhìn y với cặp mắt khác xưa, quét sạch hết thảy chướng ngại trước mặt bọn họ, khiến Cố Thanh Bùi thành thành thật thật ở lại bên người y.
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương trẻ trung anh tuấn, khuôn mặt còn mang theo một chút ngây thơ, trong lòng chỉ có cười khổ.
Cho dù mối uy hiếp Nguyên Lập Giang này không tồn tại, bọn họ ở chung, vốn dĩ cũng đã tràn ngập bất an. Nguyên Dương mới hai mươi hai tuổi, có người con trai nào tại năm hai mươi hai tuổi có thể ổn định được chứ? Ngay cả bản thân Cố Thanh Bùi cũng làm không được.
Nếu qua mấy năm hai người chia tay, Nguyên Dương chỉ e chẳng chút thương tổn, hắn ngược lại tổn thất thảm trọng. Hắn đã muốn quen thói nghĩ sâu tính kỹ, quen nếp thận trọng, Nguyên Dương làm xáo trộn trận tuyến của hắn, làm cho hắn dao động không ngừng giữa lý trí cùng cảm tình.
Cố Thanh Bùi làm việc luôn luôn rất có chủ kiến, duy độc Nguyên Dương, duy độc Nguyên Dương, làm cho hắn chần chừ do dự, nửa bước cũng khó đi.
Chính là, ngay cả bản thân sự mâu thuẫn này, đều tràn ngập sự mê hoặc khiến người run rẩy.
Bàn tay lớn của Nguyên Dương ôn nhu vuốt ve lưng Cố Thanh Bùi, "Cứ chờ đó, tôi sẽ cho ông biết, theo tôi tuyệt đối là không sai. Ông đã ngần này tuổi rồi, cũng đừng tự làm khổ nữa, ngoan ngoãn theo tôi đi. Tôi sẽ đối tốt với ông, tốt hơn bất kỳ ai khác." Nguyên Dương ôm chặt hắn, thật giống như quý trọng đến thế nào cũng đều ngại không đủ, ôm phi thường chặt.
Cố Thanh Bùi cười khẽ hai tiếng, "Nguyên Dương, cậu đến tột cùng coi trọng tôi cái gì? Tôi ấy à, bộ dạng cũng rất đẹp trai, chính là dù sao chúng ta cũng không phải người cùng thế hệ."
Nguyên Dương nhéo nhéo mông hắn, "Tôi nói thật a."
"Nói đi."
"Cái bộ dáng tinh anh ngu ngốc của ông, đặc biệt gợi tình."
Cố Thanh Bùi dùng đầu gối huých y một cái, "Ngứa đòn à."
"Là thật đó, nhìn bộ dáng kia của ông là liền muốn giáo huấn ông, muốn thử nhìn xem, biểu tình chân thật bên dưới lớp mặt nạ ngụy trang đó, sau đó thì......"
"Thì thế nào."
Nguyên Dương ám muội cười nói: "Thì muốn ngủ với ông cả đời."
Cố Thanh Bùi bĩu môi cười cười, "Cậu mới sống được có mấy năm, mà đã dám nói cả đời."
"Tin tôi đi, từ nhỏ đến lớn năng lực tự khống chế của tôi cực tốt, chuyện làm không được chưa bao giờ nói, nói ra thì nhất định sẽ làm được." Nguyên Dương vuốt tóc hắn, "Ngoan ngoãn theo tôi đi, tôi nhất định sẽ đối tốt với ông suốt đời."
Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Tôi tạm thời coi lời cậu nói là sự thật vậy."
"Chính là thật đấy."
Tốt nhất là thật. Cố Thanh Bùi nghĩ.
Tốt nhất con tiểu chó săn bá đạo vô lại này, cả đời chỉ nhận thức một mình chủ nhân là hắn thôi.
Như vậy, hắn liền dám chống lại ý nghĩ buông tay.
Cố Thanh Bùi luôn luôn cẩn thận dè chừng, làm việc chắc chắn, cơ hồ chưa từng phạm sai lầm, cũng muốn vì tình cảm của bản thân, lớn mật đánh cuộc một phen.
Cố Thanh Bùi ngủ một giấc ngon lành. Chỉ cần chung một chỗ với Nguyên Dương, chung quy có thể ngủ thực an tâm thực thoải mái. Quen thói bên cạnh có người làm bạn, một người thật sự là cô đơn khó ngủ.
Nguyên Dương tỉnh dậy rất sớm, y đứng dậy uống nước, Cố Thanh Bùi cũng tỉnh theo.
Cố Thanh Bùi hỏi: "Cậu muốn dậy chạy bộ sao?"
"Hôm nay thì thôi, nhân lúc cha mẹ ông chưa tỉnh, tôi về phòng trước."
Cố Thanh Bùi ngẩn người, "Ừ......" Hắn không ngờ Nguyên Dương đã muốn bắt đầu suy nghĩ cho hắn, Nguyên Dương từ trước đến nay đều tùy hứng phóng khoáng, nhưng trong bất tri bất giác, chàng trai này thật sự đã thay đổi vì hắn.
Nguyên Dương bò dậy, "Ông muốn ở đây mấy ngày vậy? Mấy ngày cũng được hết, tôi ở cùng ông, bất quá chúng ta cũng có thể đi Thiên Tân trước, xem dự án xong rồi quay lại."
Cố Thanh Bùi nói: "Chúng ta hôm nay có thể đi luôn được, cha mẹ tôi cũng quen rồi, đi Thiên Tân xong, rồi quay về là được. Hôm nay vừa vặn cậu nói cho tôi nghe một chút về dự án kia đi." Có lẽ đây thực sự là một cơ hội tốt, có lẽ giống như lời Nguyên Dương đã nói, không nhất thiết phải quay về Bắc Kinh, không nhất thiết phải cố kỵ Nguyên Lập Giang, tự bọn họ ra ngoài làm ăn riêng, cũng không chết đói được.
"Được, cho tôi mượn máy tính một chút, máy tính tôi không mang, nhưng có mấy tư liệu chính yếu tôi có lưu online."
"Máy tính trên bàn đó."
Nguyên Dương xuống giường, tính toán mặc quần áo, "Tôi về phòng đã."
Ánh mắt Cố Thanh Bùi lấp lánh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nguyên Dương, "Chi bằng, cậu cứ ở đây đi."
Nguyên Dương nhìn hắn, "Ở đây ư?"
"Ừ, là nói...... online ở phòng tôi đi."
Nguyên Dương nở nụ cười, nụ cười cao hứng kia tựa như gió mùa xuân, sưởi ấm từng tế bào trong thân thể Cố Thanh Bùi.
Tiểu chó săn bất chợt bổ nhào lên giường, một lần nữa rúc vào chăn, hung hăng hôn Cố Thanh Bùi hai cái, "Tôi cũng có muốn dậy đâu, ổ chăn vẫn là ấm áp hơn."
Cố Thanh Bùi cười đến ánh mắt đều nheo lên.
Hắn mở máy tính, hai người liền làm tổ trong ổ chăn ấm áp, đầu kề đầu, nghiên cứu dự án Thiên Tân kia.
Tư liệu dự án không phải đặc biệt đầy đủ hết, nhưng cũng đủ để hiểu được tình huống khá nhiều. Cố Thanh Bùi đưa ra phân tích đối với dự án, cũng giảng giải cho Nguyên Dương, Nguyên Dương nghe đến không ngừng gật đầu.
Ánh mắt Cố Thanh Bùi sắc bén, chung quy có thể nhất châm kiến huyết phát hiện then chốt vấn đề, điểm này làm cho Nguyên Dương bội phục không thôi, tưởng tượng đến chiều nay dẫn bà nhà siêu đẳng như vậy đi gặp đồng bọn hợp tác, trong lòng liền tràn ngập cảm giác tự hào.
Nguyên Dương cười nói: "Dự án này nếu thành, chúng ta có thể kiếm được một mẻ lớn, sau này có khởi động buôn bán cái gì khác cũng liền dễ dàng hơn."
"Đúng vậy, tôi cũng thật không dễ dàng, ngoài ba mươi rồi, còn phải mang thứ trẻ ranh như cậu một lần nữa gây dựng lại sự nghiệp."
Nguyên Dương hôn hắn một ngụm, "Không phải rất tốt sao, xem như là cửa hàng gia đình* của chúng ta đi."
*Nguyên văn 夫妻店 (phu thê điếm): dạng cửa hàng nhỏ buôn bán hộ gia đình (chỉ có vợ chồng mà không thuê người)Cố Thanh Bùi bĩu môi, "Cứ khoác lác, lại còn cửa hàng gia đình nữa." Ánh mắt nhưng lại cười cong lên.
"Không đúng chỗ nào chứ."
Cố Thanh Bùi mím môi cười nói: "Thế cậu lấy tiền vốn ở đâu ra đây?"
"Tôi đem bán căn nhà kia của tôi, tầm hơn bảy trăm vạn. Ngạch buôn bán nhỏ, ban đầu bỏ vốn không cần quá lớn, đợi khi chúng ta phát triển, tìm ngân hàng vay vốn cũng dễ dàng."
"Ừm, để tôi xem xem, có đáng giá đầu tư hay không, tôi còn tiền cổ phiếu, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất tiền mặt, chỉ cần dự án này thích hợp, tiền vốn hai kỳ tôi sẽ rút ra cho."
Nguyên Dương ôm bờ vai hắn, cười nói: "Ông nói đây không gọi là cửa hàng gia đình thì còn gọi là gì đây."
Cố Thanh Bùi mỉm cười, "Cậu nói vậy thì là vậy đi."
Nguyên Dương nói: "Đến lúc đó tiền đều giao ông quản hết."
"Đó là đương nhiên, là cậu thì sẽ phá sản mất."
"Tôi sao lại phá sản được. Tôi chỉ là cảm thấy tiền thì nên giao cho vợ quản, liên quan gì đến việc phá sản hay không chứ."
Cố Thanh Bùi cười nhìn y một cái, "Cậu bé ngốc."
"Cái đệch, ông đừng có suốt ngày dùng cái nụ cười này nói tôi ngốc nữa, ghét chết được."
Cố Thanh Bùi nắm lấy cằm y, nhẹ nhàng hôn y, nhỏ giọng nói: "Cậu bé ngốc."
Nguyên Dương ôm hắn ôm lăn vào trong chăn, "Còn chọc tôi nữa, đừng trách tôi lột quần ông, tôi đã nhịn suốt đêm rồi."
Cố Thanh Bùi một bên hôn y một bên cười nói: "Buổi tối nói sau, đừng có ở nhà tôi."
"Tôi biết, chúng ta mau dậy thôi, hiện tại còn phải ra sân bay."
"Ngủ thêm chút nữa đi......"
Hai người ở trong nhà Cố Thanh Bùi ăn một bữa lẩu kiểu Tứ Xuyên chính tông, hết thảy nước dùng cùng nước chấm đều là bà Cố một tay điều chế, cay đến phi thường tuyệt diệu. Nguyên Dương trong bao nhiêu ngày này, lần đầu tiên thèm ăn đến thế, ăn không ít, khiến bà Cố quá chừng mừng rỡ.
Hai người buổi chiều đi máy bay đến Thiên Tân, bọn họ tính toán ở Thiên Tân xem xong dự án, sẽ quay về Bắc Kinh lấy đồ đạc, sau đó lại quay về Thành Đô. Hai người tuy ngoài miệng không nói, nhưng đều có chung nhận thức, lúc này nên tránh Nguyên Lập Giang thì tốt hơn, Cố Thanh Bùi tuyệt không nghĩ muốn ở lại Bắc Kinh để gặp xúi quẩy.
Thậm chí ngay cả chuyện tiến hành từ chức, cũng muốn kéo dài một thời gian rồi nói sau.
Bọn họ tới Thiên Tân, phụ trách bên hợp tác tiếp đãi, hai người ăn một bữa cơm chiều chỉ toàn uống rượu khoác lác, rồi mới trở về khách sạn.
Tựa như hai người đều chờ mong, bọn họ trong phòng khách sạn phòng ấm áp liều mạng triền miên, dùng sức phát tiết sự rầu rĩ cùng tưởng niệm mấy ngày qua, ước chừng làm hơn phân nửa đêm, mới mệt mỏi ôm nhau vào mộng.
Ngày hôm sau hai người sáng sớm tỉnh dậy, cùng bên hợp tác đi xem dự án nhà ở thương mại này.
Bởi vì giá nhà ở tại Bắc Kinh cao đến không chịu nổi, rất nhiều thành phần tri thức công tác ở Bắc Kinh lựa chọn mua nhà tại Thiên Tân, bọn họ lần này đi xem, chính là một khối đất cách cao tốc Tân Kinh không xa, lái xe đến Bắc Kinh chỉ cần bảy tám mươi phút. Chính là địa phương không lớn, chỉ có sáu bảy mẫu, lại còn dài hẹp, ngoại trừ vị trí địa lý, những điều kiện khác đều bình thường, nhưng vừa vặn phù hợp với tiêu chuẩn tài chính hiện tại của bọn họ.
Cố Thanh Bùi ở Bắc Kinh lăn lộn nhiều năm, ở Thiên Tân cũng có không ít quan hệ, tỷ lệ có thể được phê duyệt lên đến hơn 3.5, nơi này có thể xây dựng được mấy trăm gian phòng đơn loại nhỏ, lại phi thường dễ bán.
Hai người xem dự án xong, Cố Thanh Bùi liền khen ngợi Nguyên Dương có mắt nhìn, hiển nhiên hắn đối với dự án này cực vừa lòng.
Nguyên Dương đặc biệt cao hứng, y hiếm khi được Cố Thanh Bùi khích lệ, ý cười trên mặt liền giấu không được.
Cố Thanh Bùi cũng thật cao hứng, thứ nhất là dự án này quả thật triển vọng rất tốt, thứ hai là trong một năm Nguyên Dương theo hắn, tiến bộ cực lớn. Thực rõ ràng, Nguyên Dương trước nay tự phụ, thích gì làm nấy, đối với kinh doanh hoàn toàn không có hứng thú, thậm chí là loại Thái tử đảng tràn ngập khinh thường, giờ đã biến thành một người đàn ông trong đầu có chính sự, có suy tính, có mục tiêu.
Nguyên Dương kỳ thật phi thường thông minh, hơn nữa trí nhớ cùng tinh lực đều đặc biệt tốt, là một tài năng có thể bồi dưỡng. Nếu nói trước kia Cố Thanh Bùi bồi dưỡng Nguyên Dương, là vì Nguyên Lập Giang phó thác, hiện tại lại coi Nguyên Dương trở thành người của mình, thì liền để tâm tài bồi, kỳ vọng hai người có một ngày có thể nắm tay rong ruổi thương trường.
Trong lòng có kỳ vọng, toàn thân Cố Thanh Bùi cũng thả lỏng một chút. Chẳng những thế hắn còn bắt đầu phác thảo thành công của hắn cùng Nguyên Dương tại dự án này, đúng vậy, thành công của hai người bọn họ.
Chỉ cần có thể đứng vững tại bất cứ chốn nào trên Trung Quốc này, hắn sẽ không cần phải e ngại Nguyên Lập Giang nữa. Hơn nữa hắn tin tưởng Nguyên Lập Giang cũng sẽ không tàn nhẫn hạ thủ với con trai ruột của mình, dự án của bọn họ hẳn là cũng là an toàn.
Hắn hiện tại nếu đã không thể chia ly Nguyên Dương, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, nhưng chẳng e dù có gian nan, nếu Nguyên Dương chẳng hề một lần muốn buông tay hắn, hắn cũng sẽ không muốn phụ lòng tiểu chó săn của mình.
Hai người ngay đêm đó từ Thiên Tân trở về Bắc Kinh.
Thời điểm trở lại nhà Cố Thanh Bùi, trong lòng hai người đều có sự cảm khái với mức độ bất đồng.
Rõ ràng vài ngày trước mới rời khỏi nơi ày, nhưng nay trở lại, tâm tình đều có biến hóa.
Cố Thanh Bùi nhớ tới trong tủ lạnh còn có món cua ngày đó hắn làm cho Nguyên Dương, để lạnh nhiều ngày như vậy, sớm đã không còn tươi, song hắn vẫn còn nhớ rõ lúc ấy bản thân có bao nhiêu hy vọng Nguyên Dương có thể lưu lại ăn một miếng.
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, có chút nhớ nhung cười.
Hai người còn chưa dùng cơm chiều, trong nhà không có đồ ăn, Nguyên Dương xuất môn đi mua đồ ăn. Cố Thanh Bùi ở nhà dọn dẹp phòng ốc một chút, mấy ngày không ai ở liền cảm thấy đâu đâu cũng có bụi bặm.
Đang dọn dẹp, di động của Cố Thanh Bùi vang lên, hắn cầm lấy nhìn, là Trương Hà gọi tới.
Cố Thanh Bùi không chút suy nghĩ liền tiếp, "Alo, tiểu Trương."
"Cố, Cố tổng." Thanh âm của Trương Hà nghe lên tràn ngập bối rối.
"Làm sao vậy?"
"Tôi, tôi không biết nên nói thế nào với ngài, tôi là thật tâm kính trọng ngài, chỉ sợ không ai dám nói cho ngài, chính là tôi cảm thấy......"
Cố Thanh Bùi nhíu nhíu đầu mày, ngăn lời nói không đầu không đuôi của cô lại, cũng cười trấn an cô, "Tiểu Trương, cô là phụ nữ có thai không nên kích động như vậy a, từ từ đã, chậm rãi nói, là làm sao?"
Trương Hà khụt khịt mũi, "Cố tổng, tự ngài vào diễn đàn công ty nhìn xem đi."
"Xem cái gì?"
"Xem......" Trương Hà không nói được nữa.
Cố Thanh Bùi sau khi cúp điện thoại, đầy bụng nghi hoặc mở máy tính ra.